Khương Tiểu Viên cảm thấy biểu hiện của mình đã rất tốt. Vừa rồi Giang Tiêu Viễn không hài lòng vì anh ấy thấy cô vẫn chưa đủ “dè dặt”, vì vậy khi ông chủ không hài lòng, đương nhiên cô phải cố gắng tỏ ra dè dặt hơn nữa. Cô không hề quan tâm đến tiền bạc, vì vậy cô hoàn toàn không thèm nhận, trừ khi được nhét vào túi cô, thì cô mới miễn cưỡng nhận thôi.
Tất nhiên, ngay cả khi nhận được điện thoại từ Giang Tiêu Viễn, cô vừa tỏ ra dè dặt và nói rằng: “Ôi, tôi không thể nhận những món đồ đắt tiền như vậy đâu, món quà quan trọng nhất vẫn là tấm lòng…” Vừa nhanh chóng đút điện thoại vào trong túi.
Trần Huyên Huyên cảm thấy thế giới của mình bị đảo lộn. Cô ấy vốn cảm thấy bản thân đã làm màu ra vẻ lắm rồi, nhưng cô ấy không ngờ được còn có người làm màu hơn cả cô ấy. Và điều quan trọng là Giang Tiêu Viễn lại thích cô gái đó… Cô ấy cảm thấy rất tuyệt vọng, đối phương không chỉ giống Giang Tiêu Viễn mà còn làm màu hơn cả cô ấy, điều này khiến cô ấy cảm thấy bản thân bị dìm xuống tận đáy.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Trần Huyên Huyên cảm thấy tổn thương nặng nề. Cô ấy đi lên diễn đàn để tìm người tư vấn về vấn đề tình cảm, nhưng không hiểu sao không có ai trả lời, Trần Huyên Huyên suýt rơi nước mắt, không lẽ tình đầu của cô ấy cứ lãng phí như vậy sao?
Khương Tiểu Viên nằm trên chiếc giường rộng năm mét, cảm thấy như cuộc sống được nâng tầm. Cô mở điện thoại ra, thấy trợ lý nhỏ nằm trong đó thì gửi tin nhắn cho trợ lý nhỏ, nhưng trợ lý nhỏ vẫn đang giả chết, chỉ có điều hộp thoại đã thêm một khung trò chuyện… Là Giang Tiêu Viễn.
Cô gửi vài lời khen có cánh, đối phương lạnh nhạt trả lời: “Nếu còn làm như vậy thì sẽ bị trừ tiền.”
Khương Tiểu Viên nhíu mày, điều đáng ngạc nhiên là chiếc điện thoại này còn kết nối được mạng trong thế giới này. Cô kiểm tra danh bạ, tưởng rằng mình sẽ nhận được cuộc gọi từ cậu và mợ, nhưng không có, có lẽ vì chiến lược ẩn nấp của cô trước đây nên sự tồn tại quá thấp, khiến cô hơi thất vọng.
Tuy nhiên, điều khiến Khương Tiểu Viên cảm động là có một người đã liên lạc với cô. Người chơi game hộ đã đến để thanh toán và hỏi tại sao hôm nay cô không online.
Sau một chút thất vọng, Khương Tiểu Viên lại hào hứng mở Weibo. Cô thực sự rất tò mò về thế giới song song này. Sau khi lướt một lúc, dường như cô đã hiểu được thế nào là thế giới song song.
Ví dụ, quốc gia này vẫn gọi là Trung Quốc và có lịch sử năm nghìn năm, nhưng trong lịch sử không hề có chuyện đốt sách chôn nho, nhà Tần cũng không bị diệt vong chỉ sau hai đời; ví dụ như ở thế giới này không có Jack Ma, nhưng lại có một người tên là Trần Bá Thu, người đã khởi nghiệp từ thương mại điện tử… Những sự trùng hợp nhỏ nhặt như vậy đã làm thay đổi toàn bộ không gian và thời gian, tạo nên một trạng thái bất định và tràn đầy sự mới mẻ.
Ngay cả bản thân cô, có lẽ dưới sự kết hợp tình cờ và ngẫu nhiên của thế hệ trước, cũng trở thành Giang Tiêu Viễn trong thế giới song song này.
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Khương Tiểu Viên đã hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng Giang Tiêu Viễn là bản thân cô ở thế giới song song, cô cũng cố ý tìm kiếm thông tin liên quan đến anh ấy… Trong lúc tìm kiếm thông tin, Khương Tiểu Viên hơi đỏ mặt khi thấy mọi người đều khen ngợi hết nấc.
Cô cũng có một cảm giác nhẹ nhõm và hài lòng kỳ lạ: Ah~ Đúng là tôi mà, một người đàn ông hoàn hảo.
Sự tồn tại của thời gian và không gian song song đối với một cô gái nghiện mạng xã hội như Khương Tiểu Viên là gì? Phim truyền hình mới, trò chơi mới, tiểu thuyết mới, thần tượng mới… Khương Tiểu Viên vốn đã mệt mỏi vì lướt mạng xã hội, trong nháy mắt lại dâng lên lòng hứng thú với ngôi nhà mới, giống như một con chuột được đưa vào kho thóc mới từ một nhà kho mệt mỏi, và không thể không xoa tay điên cuồng vào mặt mình một cách điên cuồng.
Đang tuần tra quê hương mới một cách hạnh phúc, khi Khương Tiểu Viên đến một diễn đàn hóng chuyện, cô nhìn thấy một bài viết như này:
[Tôi muốn hỏi: Phải làm thế nào khi tôi phát hiện ra người tôi thích lại thích bản thân anh ấy? Tôi còn thấy một cô gái rất giống anh ấy đứng bên cạnh anh ấy, tôi cứ phải từ bỏ thế này sao? Khóc khóc.]
Khương Tiểu Viên cảm thấy sự việc của bài đăng này khá quen, cô liếc nhìn ID của người đăng: Huyên の Ái Chi Hoa.
Một cái tên và tiêu đề không chính thống này sẽ không được nhiều người nhìn thấy, đúng chứ? Chắc chắn, bài viết nhanh chóng chìm xuống.
Không ai trả lời chủ tus, Khương Tiểu Viên trả lời an ủi chủ tus: [Thật là biếи ŧɦái khi người đó chỉ yêu bản thân mình, tất nhiên anh ta cũng không sẽ yêu bạn, nên từ bỏ thôi~ Nơi nào trên thế giới không có cỏ chứ? Chẳng lẽ người thay thế không thấy sợ sao? Luôn có cảm giác kỳ lạ.]
Khương Tiểu Viên tưởng tượng ra cảnh tượng Giang Tiêu Viễn và cô nhìn nhau trìu mến… Điều đó có ổn không? Khương Tiểu Viên thỉnh thoảng nhìn vào gương, phát hiện ra cô rất đáng yêu, thậm chí cô còn lảm nhảm trước gương, nhưng cô nhanh chóng gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu, thật kinh khủng!
Khương Tiểu Viên an ủi giang cư mận xa lạ, bên kia, trên ban công vườn của phòng ngủ chính, Giang Tiêu Viễn vẫn chưa ngủ.
Mặc dù Khương Tiểu Viên đã đồng ý, nhưng đương nhiên đây không phải là mục đích cuối cùng của Giang Tiêu Viễn, nếu chỉ để cô thay đổi diện mạo thì rõ ràng không phải là điều anh ấy muốn. Và dựa theo tính cách của cô nhóc đó, liệu cô có thể kiên trì hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Vì vậy anh ấy hoàn toàn không từ bỏ kế hoạch ban đầu, ví dụ như đưa cô đến biệt thự Vịnh Nguyệt Loan là một bước trong kế hoạch. Không rõ là có thích nó hay không, nhưng có vẻ như có thể ngủ ngon.
Trợ lý Tống: …
“Cậu chủ cả, hãy nghe lời khuyên của tôi, sao cậu không từ bỏ đi…” Những lời nói còn lại của trợ lý Tống nuốt lại vào bụng trước ánh mắt của cậu chủ cả: “Không thì gửi cô ấy đi lính?”
Giang Tiêu Viễn từ chối, tuy rằng đó là bản thân ở một thế giới song song khác, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy nên quên đi, không thể tuỳ tiện giao bất cứ ai cho quốc gia, đây không phải là gánh nặng cho quốc gia sao? Cô nhóc Khương Tiểu Viên này, cứ để mình anh ấy chịu trách nhiệm đi, đất nước không thể bị chậm trễ được.
Trợ lý Tống đưa ra một đề nghị đáng tin cậy: “Cậu chủ chủ, ngài còn nhớ chương trình giải trí trước đây ngài đã từ chối không? Đó là một chương trình tuyển chọn một nhóm nhạc nữ, cuộc sống của một thực tập sinh rất vất vả. Ở trong môi trường đó, ngay cả khi bản thân không có động lực, bọn họ cũng phải bắt đầu chăm chỉ làm việc dưới cường độ của môi trường chung, đó là…”
Trợ lý Tống ngập ngừng nói, cậu ấy đã đoán được cậu chủ đang nói đến ai, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, một cô gái có thể từ chối biệt thự 330 triệu mà là một cô nhóc lười biếng và chưa trưởng thành sao? Rõ ràng đây là một điều tuyệt vời cho sự tự phát triển!
Cậu chủ cả nổi tiếng nhưng lại bị một cô nhóc mười tám tuổi làm cho bối rối, phải nói rằng địa vị hiện tại của cô nhóc là rất cao. Nếu là cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ không từ chối 330 triệu đâu, đây có lẽ là lý do vì sao cậu chủ cả không thích cậu ấy, trời ơi.
Giang Tiêu Viễn rất có năng lực, trong chốc lát đã tìm hiểu về chương trình giải trí, anh ấy nhanh chóng nhắn tin cho Khương Tiểu Viên: [Ở đây ba có một cuộc thi, nếu con đồng ý tham gia, ba có thể cho con hai triệu ngay bây giờ.]
Anh ấy suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ dụ dỗ chưa đủ đô, nên lập tức tăng lên: [Đối với tất cả các trò chơi mà con chơi, thẻ hàng tháng có thể gia hạn 100 năm.]
Lúc này, Khương Tiểu Viên quả thực không ngủ, khi nhìn thấy tin nhắn này, đầu tiên cô cảm thấy đây là một cái hố, trong lòng đột nhiên tan vỡ. Nhưng khi nhìn thấy thẻ hàng tháng 100 năm, Khương Tiểu Viên do dự một lúc, nghĩ đến con trai và con gái lớn lên trong trò chơi của mình, cô cảm động: [Cuộc thi gì cơ?]
[Một cuộc thi tài năng về ca hát và nhảy múa.]
[Nhưng con có biết gì đâu?]
[Không sao, con không cần phải đạt thứ hạng cao, con chỉ cần trải nghiệm bầu không khí ở đó là được. Nếu con trở thành người dự thính, con sẽ không được cung cấp máy quay và không phải chịu bất kỳ áp lực tâm lý nào cả.]
Trải nghiệm bầu không khí? Không cần lấy thứ hạng, cũng không có máy quay theo dõi cô, bầu không khí này đáng giá hai triệu, Khương Tiểu Viên xoa xoa tay, vui vẻ nhận lấy.
Tuy nhiên, mười hai giờ tối nay là hạn chót đăng ký, cuộc thi cũng cần video giới thiệu, Giang Tiêu Viễn bảo cô quay một đoạn video ngẫu nhiên rồi gửi cho anh ấy, nhưng Khương Tiểu Viên đã thay đồ ngủ và nằm trên giường rồi, vì vậy cô không muốn nhúc nhích: [Không có sẵn sao? Lúc xem livestream của con, ba không quay lại màn hình sao?]
Khương Tiểu Viên nảy ra ý tưởng: [Đúng rồi, không phải camera hành trình có video sao, lấy cái đó là được.]
“...” Giang Tiêu Viễn cạn lời: [Con thật sự muốn dùng cái đó sao?]
[Thật mà, thật mà!]
Hôm nay Khương Tiểu Viên đã xem quá nhiều lời khen có cánh dành cho khuôn mặt của Giang Tiêu Viễn, vì vậy cô thấy rất tự tin. Cô là phiên bản nữ của Giang Tiêu Viễn, cô rất tự cao tự đại khi nghĩ đến vẻ đẹp của Giang Tiêu Viễn trong video, góc quay nào cũng đẹp cả, còn được khen là một người đàn ông không góc chết. Nghĩ đến Giang Tiêu Viễn, cô không thể không ngẩng đầu kiêu ngạo, chắc hẳn ở trong camera hành trình, cô cũng quá dễ thương và đáng yêu! Cho nên không cần phải quay lại một video riêng biệt khác đâu!
Trợ lý Tống nghe được mệnh lệnh của cậu chủ cả lúc nửa đêm, bật camera hành trình lên để tìm video cho Khương Tiểu Viên làm video giới thiệu đơn giản, nhưng khi xem toàn bộ video, cậu ấy rơi vào im lặng, hoàn toàn bác bỏ sự nghi ngờ khi nghĩ rằng giữa hai người có gì đó không bình thường.
Dùng video này để cho cô tham gia cuộc thi, ánh trăng sáng trong lòng đâu chẳng thấy, đây chắc chắn là mối thù với cô, có lẽ ban ngày thật sự muốn dùng tiền để làm nhục cô.
Vì vậy, ngay đêm đó, tổ chương trình vô cớ được nhét thêm một khoản tiền lớn, nói rằng sẽ cử một thí sinh dự thính đến, người này sẽ không tham gia bình chọn, cũng sẽ không tranh giành vị trí ra mắt. Đó chỉ là một cô gái được nhét vào để trải nghiệm cuộc sống của nhóm nhạc nữ mà thôi.
Không có yêu cầu gì hết, cũng không cố gắng xin máy quay, thật hiếm thấy một vị thần tài khiêm tốn và không quái vật như vậy. Hơn nữa, Khương Tiểu Viên là người đi vào, đó là người chủ cũ của nền tảng video, đương nhiên tổ chương trình sẵn lòng đồng ý, nhưng sau khi mở ảnh và xem video, cả nhóm đều rơi vào im lặng.
Tổ chương trình: Này, tôi biết tiền không dễ kiếm như vậy.
Khương Tiểu Viên kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng mình không có thực, trong bức ảnh cô rất buồn ngủ, không hề trang điểm hay làm tóc gì, mái tóc rối bời và bù xù như người mất trí nhớ dưới ánh sáng mờ ảo và những điểm ảnh cặn kẽ của camera hành trình, hiệu quả như được tăng lên gấp đôi.
Dường như có ánh sáng sặc sỡ phát ra từ phía sau, trên trán cô được viết mấy chữ: Mức độ thiểu năng trí tuệ đã tăng lên!