Thiên Sứ Đích Mỉm Cười

Chương 22

Chuyện gì cũng vậy: đã có lần đầu tiên, thì lần thứ hai cũng trở nên dễ dàng.

Cái loại định lý này rất hay dùng khi muốn chứng minh những hành động xấu xa nào đó.

Thế nhưng đối mặt với nụ cười của Dịch Khiếu, tôi lại không hề ngại ngần mà cảm ơn định lý ấy.

Đêm hôm đó tựa như đã trải qua một lễ rửa tội ———- Dịch Khiếu rất ít khi nhắc tới những tổn thương mà mình từng trải qua, cũng rất ít khi còn để lộ ra nét thương tổn sâu sắc trước kia. Em hiện giờ như biến thành một con người hoàn toàn khác: từ không thể tín nhiệm ai, thành hoàn toàn tin tưởng một người nào đó. Cái gọi là ‘tức nước vỡ bờ’, hóa ra cũng được dùng thế này.

Trước mặt tôi, em đã không còn tiếc những nụ cười của mình nữa, cứ như vậy lặng lẽ nở rộ giữa đông.

Đương nhiên, những đau xót trước kia cũng không phải đã biến mất hoàn toàn. Trong ánh mắt vẫn có đôi lúc trở nên hoảng hốt của Dịch Khiếu, tôi vẫn có thể nhận ra sự tối tăm ở một nơi thật sâu trong lòng em, ở nơi ấy thống khổ không phải đã bị vùi lấp, mà là luôn bị em cố ý áp xuống. Thế nhưng điều ấy cũng không còn quá trọng yếu, như vậy đã là tốt lắm rồi, bởi ít ra Dịch Khiếu cũng đã nguyện ý che giấu vết thương của mình, nguyện ý quên đi những đau xót ấy ——– em dùng sự vui vẻ hạnh phúc nói cho tôi biết: tôi, rất quan trọng với em.

Quan trọng đến mức, tôi có thể chữa lành vết thương của em, xua tan nỗi đau đớn của em, có thể khiến em hạnh phúc, có thể khiến em……..

Có lại khát vọng sống.

Dịch Khiếu, nói cho anh biết, hiện giờ em đang cần điều gì?

…….

Em cần một người yêu em.

Khi tôi từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy em, tôi một lần lại một lần hoài nghi, tất cả có phải là tôi đang mơ hay không.

Nam hài xinh đẹp này, yêu tôi.

Em có thể nằm gọn trong lòng tôi mà bình yên chìm vào giấc ngủ, hồn nhiên như một thiên sứ.

Mỗi khi nghĩ đến đó, nội tâm tôi lại tràn ngập cảm giác hạnh phúc đến cực độ.

Hơn nữa, những giây phút yên bình như thế, khi chúng tôi trải qua những tháng ngày tuyệt vọng về sau ——– lại càng khó có thể quên được.

Tôi không ngừng dịu dàng hôn lên lông mi em, chờ đợi ánh mặt trời hiện lên trong mắt em.

Nhìn đôi mắt tựa những viên ngọc hắc sắc như những đóa hoa lặng lẽ nở rộ là chuyện mỗi sáng mỗi tối tôi luôn muốn làm.

Nhưng sáng hôm nay, lại vì những nụ hôn này……. mà đôi mắt ngọc hắc sắc ấy lại vẫn ẩn sâu dưới một lớp ngượng ngùng, sắc hồng ửng còn đỏ hơn ánh mặt trời lúc trước ngày càng hiện rõ.

Bên tai em lập tức đỏ bừng lên, mảng đỏ ửng ấy lại lấy một tốc độ cực nhanh mà lan đến cả khuôn mặt em…….

Thân thể em, lặng lẽ né dần ra.

Tôi ôm chặt lại, cười nói: “Còn muốn giả bộ ngủ ư? Thấy tai em đỏ lựng lên thế kia anh biết em đã sớm tỉnh rồi.”

Dịch Khiếu nhanh chóng cuộn người lại, vùi đầu xuống gối nhỏ giọng rêи ɾỉ: “Em nào có tỉnh sớm vậy đâu, thật ra cũng vừa mới tỉnh thôi.”

Đứa nhỏ này, vẫn cứ ngượng ngùng như thế……

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu xuống tấm lưng không chút che đậy lộ ra khi em cuộn người, làm nổi bật làn da bóng loáng xinh đẹp, hoàn mỹ hệt như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi giờ đã sâu sắc hiểu được vì sao người họa sĩ trước kia Dịch Khiếu nói lại muốn vẽ tranh lõa thể của em, sự tinh xảo đến cực hạn này tuyệt đối có thể khiến người ta nổi lên một loại khát vọng với vẻ đẹp ấy.

Nghĩ đến đó, tay tôi lại vô thức khẽ vuốt lên tấm lưng trần của em……

Từng đợt mẫn cảm cũng theo mỗi ngón tay tôi hạ xuống mà dấy lên, Dịch Khiếu “A” một tiếng, đột nhiên túm lấy chăn bông của tôi bọc mình thành một đống!

Tôi dở khóc dở cười, tự dưng lại đẩy mình vào cái loại tình huống này. Buổi sáng mùa đông, vợ tôi vơ hết chăn bọc thành một cái bánh chưng to nằm một góc, mà tôi, thân thể trần trụi “tạo hình” trên giường —— mà cái loại tạo hình này còn chẳng đẹp đẽ đến mức có thể khiến người ta nhìn thấy nữa……

Thật oan ức mà……

Mà chưa hết, Dịch Khiếu còn cách tầng chăn dày cộp kia ở sau lưng liều mạng thúc giục tôi.

“Dậy đi dậy đi, mọi người dậy hết cả rồi.”

“Dịch Khiếu, thiên sứ à, dù có hệ thống sưởi hơi nhưng mà trời vẫn lạnh lắm đó…….”

“Mặc kệ! Anh mau dậy ngay! Mặc quần áo xong thì gọi em!”

“Nhưng mà người ta còn muốn chôn trong ổ chăn ấm áp trên giường……”

“Không cho! Anh dậy ngay!”

“Dịch Khiếu, đừng thẹn thùng như vậy chứ…… Chúng ta cũng đâu phải lần đầu tiên……”

Tôi còn chưa nói xong hai mắt đã phải mở to, cực kỳ phấn khích nhìn một màn ——— trời ạ, cái bánh chưng cỡ lớn kia cứ thế mà nhảy xuống giường, lấy một tướng nhảy vô cùng kỳ quái mà phi nhanh vào trong phòng tắm……

Động tác của tôi đương nhiên nhanh hơn nhiều.

Tôi hai bước xông lên, tốc độ cực nhanh đem bánh chưng lớn của mình ép vào vách tường, mặc kệ hiện tại vị trí của tôi với em có như thế nào, tôi vẫn lấy một loại thổ khí như lan mà nói với người đang khẽ run rẩy vì lạnh kia: “Dịch Khiếu, cố lấy dũng khí đối mặt với sự thật đi. Em mau nhìn xem giờ anh đang cười với em xán lạn đến mức nào này.”

Trong bánh chưng chợt phát ra âm thanh nức nở mơ hồ.

Tôi kéo nhẹ tấm chăn xuống, nhìn mặt em.

Khuôn mặt em đỏ bừng, không biết là vì ngượng ngùng hay là vì ***. Em thở dốc, không biết là vì bị đè nén hay là vì bị kích động.

Tóm lại tôi không phí chút sức lực nào liền ôm lấy khối bánh chưng kia. Dịch Khiếu trốn trong ***g ngực tôi thở gấp, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào tôi. Em càng hồn nhiên không nói được như thế, càng trốn tránh đáng yêu như vậy, lại càng làm khơi dậy du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của con người……

Từng trận từng trận huyết khí cứ thế mãnh liệt xông thẳng lên đầu tôi!

“Đừng……” Em mơ hồ lẩm bẩm, nhưng những từ tiếp theo lại bị nụ hôn của tôi yêu thương phủ trọn.

Bắt đầu từ đôi môi em, tôi cuồng nhiệt mυ'ŧ phiến môi dưới, cảm thụ vị ngọt mềm của nó, lại lấn thêm một bước tiến vào khoang miệng em, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của em. Dịch Khiếu lại một mực trốn tránh mỗi đợt tiến công của tôi, tránh trái tránh phải lại thêm cống hiến “phần đất” cho môi tôi công chiếm. Nhưng khi tôi khẽ lui người về, chiếc lưỡi ấm áp của em lại lặng lẽ vươn tới, hệt như muốn…… ngốc nghếch mà thử đáp lại nhiệt tình của tôi……

Đương nhiên đi kèm với sự thăm dò ngày càng sâu kia còn có cả ngọn lửa vô danh ngày càng nóng bỏng.

Khi nụ hôn kia nhẹ nhàng chấm dứt sau chút khẽ chạm nơi khóe miệng mềm mại, tôi nâng khuôn mặt em lên, nhẹ nhàng cười, lại thấy Dịch Khiếu rũ mi, ánh mắt dưới hàng mi ấy đã trở nên ướŧ áŧ.

“Sao thế? Vẫn còn thẹn thùng ư?” Tôi cúi đầu cười.

Em vẫn loáng thoáng thở hổn hển: “Anh lúc nào cũng có cách, khiến em mất lý trí.”

Tôi nhẹ nhàng xoa xoa đầu em: “Câu này nói sai rồi, không phải anh khiến em mất lý trí, mà là em. Em mới là người lần nào cũng khiến anh mất đi lý trí.”

“Đâu có, người ta đã bọc mình kỹ lại như vậy rồi……” Dịch Khiếu khẽ kéo kéo chăn ra khỏi mình.

“Trời ạ —–” Tôi rêи ɾỉ một tiếng, “Chính vì không nhìn được mới thấy quyến rũ đấy. Em xem, anh vốn đã muốn rời giường rồi, thế mà giờ em lại hại anh thành nông nỗi này —-” Tôi cầm lấy tay em đặt lên “chứng cứ phạm tội” của tôi.

Dịch Khiếu đỏ chín mặt. Em bối rối liếc tôi một cái, đầu liền cúi xuống như sắp chạm được đến trước ngực.

Tôi ghé vào tai em “thổ khí như lan”: Mau nói xem, anh phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ…… Đâu phải là lỗi của em……” Những lời này nói ra hệt như bản thân chẳng chút lo lắng nào vậy.

“Em mau nói thật xem, nó đã lớn đến mức nào rồi?”

Dịch Khiếu ảo não rêи ɾỉ, kết quả lại càng khiến bộ phận nào đó trên cơ thể tôi càng thêm lớn.

Dịch Khiếu cũng đã nhận ra, em quay đầu sang một bên, dùng một loại thanh âm nhỏ đến phải cố gắng lắm mới nghe thấy mà lẩm bẩm nói: “Cùng lắm thì……. Cùng lắm thì em giúp anh giải quyết……”

“Vậy em thì sao?”

“Anh…… Không cần anh quản…….”

“Là em nói không cần phải quản đó nha……” Tôi cố ý trêu chọc em, cảm thấy thân thể em lại càng trở nên kích động, thành thực lộ ra ham muốn thực sự của nó.

Em cắn cắn môi dưới không biết phải làm sao, ánh mắt ngây ngô tội nghiệp nhìn tôi, hệt như muốn nói, phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ, anh nói em phải làm sao bây giờ chứ…… Trời ơi!! Loại biểu tình này quyến rũ người ta đến mức nào!! Thật khiến tim người khác phải nhảy tung cả ra ngoài! Hai tay tôi lập tức vòng ra sau thắt lưng em, rồi bước tiếp theo……

Tấm chăn dày rơi xuống không thương tiếc.

Dịch Khiếu sợ hãi, nhanh chóng cầm lấy tấm chăn hạ lưu mà kéo lên, miệng lớn tiếng hô: “Này! Anh đạo đức một chút có được không, đừng vì kích động quá mà cái gì cũng không quan tâm thế chứ! Chăn rơi hết rồi!”

“Rớt thì rớt……” Tôi vùi đầu vào hõm cổ của em, lưu lại trên đó ấn ký của mình.

“Cái gì mà rớt thì rớt…… Sáng rồi…….. nhìn thấy hết……”

“Nhìn thì nhìn, vừa hay buổi tối cũng chưa được thấy rõ……”

“Anh!!!”

“Dịch Khiếu thật đẹp……”

“Đừng nhìn em……”

“Đừng quan tâm đến chăn màn gì nữa, chúng ta cùng nhau ‘nghỉ ngơi’ một chút đi……”

Dịch Khiếu đáng thương khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong. Hai tay em đều đã túm chặt lấy chăn giữ không cho nó rơi xuống, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản sự tiến công của tôi. Khi môi cùng tay tôi đều đang cảm nhận thân thể em, Dịch Khiếu thở hổn hển, rêи ɾỉ, lại khẽ run rẩy, từng chút từng chút chìm vào trong sự dịu dàng của tôi……

Luôn hòa hợp như vậy, khiến tôi như cảm thấy thân thể cả hai chúng tôi luôn kết hợp hài hòa, sống dựa vào nhau.

Em chính là con quạ đen nọ, nhặt từng hòn sỏi, lặng lẽ thu nhặt từng mảnh hy vọng.

Sự chờ đợi của em, có lẽ là vì hy vọng, có lẽ là vì tiền đồ, mà cũng có thể là vì một người nào đó.

Nói với Dịch Khiếu điều ấy, cũng là nói với chính mình.

Tôi trước kia luôn cố gắng chờ đợi, chờ đợi người thuộc về mình chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào cuộc đời tôi.

“Rất thích, rất thích em như thế này.”

Tôi một bên nâng khuôn mặt cúi thấp của em lên, một bên đặt xuống vô số nụ hôn nhỏ vụn.

Em vẫn như trước không nhịn được mà run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt không biết là vì hơi nước hay là vì ánh lệ, trở nên ẩm ướt mà nhìn tôi, thanh âm hòa lẫn trong tiếng thở dốc mà thì thào nói: “Em….. em….. cũng……”

“Cũng làm sao……. Mau nói ra nào………” Tôi ôm lấy em, khẽ nâng lên. Tư thế đứng thẳng như vậy, đối với em mà nói là vô cùng khó khăn. Đương nhiên, cũng khiến chúng tôi càng thêm chặt chẽ quấn quít.

“Thích……” Đầu em nhẹ nhàng tựa vào hõm cổ tôi, khẽ run rẩy.

Tôi ôm em thật lâu, ôm em mãi như thế, cảm giác hạnh phúc như bao phủ lấy cả hai chúng tôi. Hai tay Dịch Khiếu vẫn cố sức ôm chặt lấy chăn bông, dùng sự khiên trì nhỏ bé của em cùng tôi xây dựng một thế giới ấm áp và ngọt ngào. Tôi tin rằng, một khắc ấy, trong đầu chúng tôi không có một chút suy nghĩ u ấm nào, chỉ còn biết cảm nhận sự hạnh phúc vô cùng ấy.

“Dịch Khiếu, anh yêu em.”

Tôi vô cùng chân thành nói, thanh âm bởi vậy mà cũng khẽ run run.

Thân thể em đột nhiên cừng ngắc một chút, sau đó lại hoàn toàn thả lỏng. Em nhẹ nhàng tựa vào hõm cổ tôi, khiến tôi khẽ khàng cảm thấy hàng lông mi dài lướt qua hầu kết của mình.

Em nhắm mắt lại.

Tôi biết em đang tự trải qua nghi thức của chính mình. Em đang hoàn toàn giao phó bản thân mình cho tôi, không giữ lại một chút gì nữa. Thân thể em nhẹ nhàng như thế, khiến tôi như cảm thấy bản thân chẳng cần chút sức nào cũng có thể ôm em lên. Một khắc ấy, tôi thật sự đã nghĩ, em đang trở lại thành một thiên sứ, đôi cánh vươn ra vô cùng xinh đẹp.