“Anh, anh thử xem! Nhiều người nhìn như vậy, anh cứ thử xem!”
Cô chị cả hơi hoảng hốt. Thật ra cô ta cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, có lẽ sống lâu trong mạt thế nên gan lớn, cho rằng tất cả đàn ông trên đời đều là dê cụ, cho nên gặp phải Diệp Dục là xôi hỏng bỏng không rồi. Vì muốn che giấu thất bại của mình nên cô ta đổ ngược là bị Diệp Dục ép buộc.
Nhưng cuối cùng cô ta quên mất Diệp Dục là một dị năng giả chưa rõ cấp mấy. Người bên ngoài chỉ nói Diệp Dục là dị năng giả ánh sáng duy nhất trên đời thời điểm hiện tại, laser của anh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Không ai xác định được dị năng của anh là cấp mấy, không ai có năng lực đối chiến với anh, bởi vì người đối chiến với anh tất cả đều đã chết.
Một cô gái mười lăm tuổi bình thường sao có thể chống lại được một dị năng giả cấp cao như vậy, cho nên dù Diệp Dục thừa nhận anh gϊếŧ người thì sao? Anh cưỡng ép mấy cô gái bọn họ thì như thế nào? Bất cứ người nào đang có mặt ở đây, có ai bắt được anh?
Dù cho bây giờ anh gϊếŧ tất cả mọi người ở đây thì làm gì được anh?!
Hiểu được điều này, cô chị cả mười lăm tuổi chưa có bao nhiêu kinh nghiệm sống bắt đầu phát run. Cô ta lùi lại hai bước, nhìn mọi người vẫn im lặng, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nói:
“Không, không, mọi người không thể đứng nhìn anh ta gϊếŧ tôi. Tôi, tôi muốn tìm Tô Tô phân xử, tôi muốn tìm Tô Tô. Tô Tô, người đàn ông của cô xâm hại tội, cô không ra đây chịu trách nhiệm sao? Cô không ra đây trả lại công bằng cho chúng tôi sao?”
“Cha… cha~~”
Tiếng trẻ con ở thời khắc mấu chốt vang lên. Tiểu Ái mặc một chiếc váy ca rô, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình con gà vàng, thân thể bụ bẫm lộ ra từ trong bóng tối, sau đó lộ ra Tô Tô đang ôm bé.
Cơ thể cường tráng của Diệp Dục chợt chấn động, laser trong mắt thu lại, anh mở mắt. Có lẽ do anh muốn nhìn thấy Tiểu Ái lại sợ làm bé bị thương nên laser vốn không khống chế được tự nhiên thu lại. Anh nhìn thấy Tiểu Ái, Tiểu Ái đang cười với anh, vươn hai tay ra muốn anh bế.
Một con rắn nhỏ màu đỏ đang quấn ở bắp chân bụ bẫm của Tiểu Ái, thè cái lưỡi đỏ như máu, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm cô chị cả mười lăm tuổi kia như nhìn con mồi, không có ý tốt.
“Tô à, em hãy nghe anh giải thích, anh không…”
Diệp Dục đi đến bên cạnh Tô Tô, tự tay ôm lấy Tiểu Ái, khuôn mặt ngăm đen thấp thỏm không yên. Tô Tô giơ tay cắt đứt lời Diệp Dục nói, mắt cô nhìn chằm chằm cái cô chị cả kia, mở miệng lạnh lùng nói:
“Cô muốn tôi lấy lại công bằng cho cô? Vấn đề mấu chốt: bây giờ là thế giới của dị năng giả, kể cả Diệp Dục phạm tội thật, người ở đây chưa chắc đã bằng lòng mạo hiểm đắc tội Diệp Dục để giúp một người bình thường như cô.”
“Tôi không tin anh em của tôi sẽ làm loại chuyện ức hϊếp phụ nữ này.”
Hộ Pháp đứng dậy, tỏ ra đứng về phía Diệp Dục. Ca tử, Lập Hạ phía sau anh đều gật đầu, đi đến đứng ở sau lưng Hộ Pháp. Ngay cả Tư Đồ Thiện cũng tỏ ra khó chịu, vẻ mặt vô cùng chán ghét trừng mắt nhìn cô chị cả mười lăm tuổi kia.
Người ngoài, ngay cả Tô Tô cũng sẽ không giúp một người bình thường lấy lại công bằng. Vậy thì càng không có một ai giúp cô chị cả lấy lại công bằng. Trong mắt tất cả mọi người ở đây, dường như chỉ có Tô Tô là có đủ khả năng có thể đánh được Diệp Dục. Lập trường của Tô Tô vô cùng rõ ràng, mặc kệ Diệp Dục có ức hϊếp mấy cô gái này hay không, cô giúp Diệp Dục. Những người còn lại, ai lại đi giúp một người thường không có giá trị lợi dụng nào?
Không ai đứng ra nói thay mấy cô gái này cả. Ngay cả vợ của Xuân Lai, chủ nhiệm trại trẻ mồ côi này cũng không mở miệng nói chuyện hay cô chị cả. Tuy cô không ưa việc đàn ông trưởng thành bắt nạt một cô gái yếu đuối, tuy việc lần này liên quan đến vấn đề luân thường đạo lý, tuy quả thực Diệp Dục bị hiềm nghi rất lớn nhưng cô là fan của Tô Tô, Tô Tô nói thế nào thì cô cảm thấy đó chính là thế ấy.
“Các người không thể như thế được, các người không thể ức hϊếp tôi như vậy, tôi chỉ là trẻ con!” cô chị cả mặt tái nhợt lắc đầu, chỉ vào Diệp Dục kêu khóc, “Là anh ta sai, rõ ràng là anh ta sai. Anh ta ép buộc chúng tôi làm chuyện chúng tôi không muốn, còn gϊếŧ người, vì sao các người không chỉ trích anh ta, không bắt anh ta chịu trừng phạt? Chúng tôi làm sai, chúng tôi bị giam lại, vậy sao anh ta không bị giam lại?”
Thạch Hâm đứng ở chỗ sau cùng của đoàn người, cau mày, suy nghĩ của cô ta có vẻ không giống với tất cả mọi người đang ở đây. Cô ta cảm thấy cô chị cả này nói rất đúng, dựa vào cái gì mà Diệp Dục làm sai lại không phải chịu trừng phạt? Mọi chuyện cần xem xét, nếu Diệp Dục thật sự ức hϊếp mấy cô gái này lại còn gϊếŧ người thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Cho nên Thạch Hâm chuẩn bị đứng ra lấy lại công bằng cho mấy cô bé này thì chợt nghe Tô Tô cao giọng nói:
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tôi đều thấy từ đầu đến cuối. Em của cô chết như thế nào chỉ sợ rằng tôi còn thấy rõ hơn cô. Thằng thắn mà nói, các cô thành thật xin lỗi Diệp Dục, đem mọi chuyện nói rõ với mọi người, trả lại trong sạch cho Diệp Dục, tôi cũng sẽ không để cho các cô chịu nhiều đau khổ. Nếu các cô cứ u mê không tỉnh ngộ, chỗ tôi không thiếu thủ đoạn để giày vò các cô.”
Tình huống hiện trường quả thực khiến người ta khó mà phân biệt thật giả. Diệp Dục là một người đàn ông trưởng thành, nhìn thế nào cũng không giống bị mấy cô gái người thường dồn ép, cho nên nói anh là người bị hại thì ai mà tin được? Nếu không phải Tô Tô tận mắt chứng kiến, chỉ sợ đến Tô Tô cũng không tin được.
May mắn hôm nay cô không có việc gì đi loanh quanh, chợt có hứng đến chỗ này nhìn Diệp Dục trực, nếu không quả thực sẽ bị cô chị cả kia nắm mũi dắt đi.
“Cô… cô nói bậy. Cô tất nhiên sẽ nói giúp người đàn ông của cô. Các người… các người… tất cả mọi người đều giúp hắn, đều bắt nạt chúng tôi, các người…”
Gương mặt cô chị cả trắng bệch đến cực hạn. Cô ta không tin Tô Tô trông thấy từ đầu đến cuối, cho rằng Tô Tô bao che cho Diệp Dục, tất cả mọi người đang bao che cho Diệp Dục. Cho dù hôm nay cô ta chơi đùa như thế nào đi chăng nữa, cũng không chơi nổi cả ngôi viện này. Cô ta có cảm giác dùng hết tất cả mọi thủ đoạn nhưng sự tình đã phát triển đến trình độ này, lại chết một người, hiện tay không thể thu tay về nữa rồi. Bây giờ mà thu tay lại, không phải là thừa nhận mình dụ dỗ Diệp Dục, sau lại chuyển thành vu oan Diệp Dục hay sao? Đến lúc đó cũng không biết phải chịu trừng phạt như thế nào nữa.
Tô Tô nhướn mày, thở dài liếc nhìn Diệp Dục. Diệp Dục lúc này cũng không nổi điên đi như lúc trước nữa, có lẽ bởi vì Tô Tô tin anh cho nên anh không nóng nảy nữa, còn có tâm trạng chơi đùa với Tiểu Ái trong lòng.
Sau đó Tô Tô đưa mắt nhìn hai cô gái mười bốn tuổi còn lại, không dám nói lời nào đang co rúm trên mặt đất, nói rằng:
“Các cô quả thực không cứu nổi nữa. Ngay cả hết lòng giáo dục cũng không thể dạy dỗ nổi nữa. Nhìn xem các cô lớn như vậy rồi, mười bốn mười lăm tuổi, mấy năm nữa là trưởng thành mười tám tuổi, lại còn tưởng mình là trẻ con, không cần biết đúng sai, mọi người đều phải tha thứ cho các cô?”