Bạn Trai Là Thụ Sue Thì Phải Làm Sao?! Đá Thôi!

Chương 14

Triệu Duy Sinh lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi:“Thật, thật sao?”

Lục Cảnh phức tạp nhìn cậu,“Không ngờ cậu lại là loại người này đó Triệu Duy Sinh, nói dừng là dừng.”

Triệu Duy Sinh thấy hắn không trả lời ngay, mặt vừa nhíu nước mắt lại muốn rơi xuống, Lục Cảnh nhanh chóng đầu hàng:“Được được được, cậu thích thế nào thì thế nấy, nhưng trước đó cậu thật sự không xem xét cởi trói cho tớ à?”

“Không được.” Triệu Duy Sinh lập tức phủ quyết, sau đó cúi đầu, khuôn mặt ướt sũng đến gần trước mặt Lục Cảnh, mong chờ mà lại cẩn thận hỏi:“Lục, Lục Cảnh, tớ có thể hôn cậu không?”

Lục Cảnh cũng không giận, nhìn con ngươi lấp lánh ánh nước của cậu, cười nhạo: “Tớ đã nói cậu thích thế nào thì thế đó còn gì, vừa rồi thấy can đảm lắm mà, sao giờ lại sợ rồi?”

Triệu Duy Sinh nức nở một tiếng, vui vẻ ôm cổ Lục Cảnh,“Lục Cảnh, Lục Cảnh, tớ rất thích cậu.”

Lục Cảnh bất đắc dĩ, đầu Triệu Duy Sinh ở cổ hắn cọ đến cọ đi, hắn nghiêng đầu cụng vào trán cậu: “Đừng nghịch, ngứa”.

Quả nhiên Triệu Duy Sinh nghe lời không động. Một lúc sau, khi Lục Cảnh đang không ngừng chuẩn bị tâm lý cho bản thân, Triệu Duy Sinh xê dịch đầu, vừa thành kính vừa chăm chú hôn lên trán Lục Cảnh, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng ngập tràn yêu thương và cố chấp. Lục Cảnh sửng sốt, nhắm mắt lại thở dài.

Thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, tình thân biến tình nhân, anh em thành người yêu thôi mà TT

Rồi sau đó môi Triệu Duy Sinh từ từ hôn lên mắt, mũi, má Lục Cảnh, một bên hôn một bên ngửi, như chú chó nhỏ dùng mũi để xác minh đây có phải là chủ nhân của nó hay không, cuối cùng môi cậu chạm đến môi Lục Cảnh.

Triệu Duy Sinh run lên, nhịn không được mở to mắt nhìn vào mắt Lục Cảnh, thấy trong đó không có chán ghét, lúc này mới yên lòng vươn ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ môi hắn. Một chút lại một chút, trân trọng, thậm chí còn nuối tiếc tiến thêm bước nữa. Vẫn là Lục Cảnh nhìn không được, đơn giản ngẩng đầu lên, há miệng ngậm lấy đầu lưỡi cậu. Triệu Duy Sinh đỏ bừng mặt, cậu chống khuỷu tay ở hai bên Lục Cảnh, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ.

Lục Cảnh nhìn dáng vẻ này của cậu vừa xót xa lại buồn cười, nhịn không được lui ra sau nhìn cho kỹ. Đâu biết Triệu Duy Sinh lại đuổi theo, hai cánh môi dán vào nhau tinh tế ma sát, môi lưỡi lại lần nữa giao triền. Triệu Duy Sinh thở dốc, Lục Cảnh liếʍ từng tấc trong khoang miệng cậu, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, hôn đến Triệu Duy Sinh rên hừ hừ, khi đầu lưỡi đυ.ng tới chỗ mẫn cảm cậu còn phát ra âm thanh rêи ɾỉ trầm trầm. Lục Cảnh muốn ôm lấy cậu, lại phát hiện bản thân không thể động đậy, đành phải hơi lui về sau, lúc này hai người mới tách ra.

Lục Cảnh bất đắc dĩ mà lại dịu dàng nhìn cậu:“Thả anh ra được không? Anh muốn ôm em.” (H rồi anh-em thôi nhỉ =)))))

Triệu Duy Sinh không chịu được nhất là ánh mắt này của hắn. Hạ thân khi hôn môi đã bắt đầu cương, giờ phút này lại càng cứng đến chảy nước, nhưng cậu vẫn cố chấp lắc đầu, tội nghiệp nói:“Chưa được, em sợ anh không thích em”.

Dừng một chút, cả khuôn mặt đều hồng lên, cậu cẩn thận nhìn vào mắt Lục Cảnh, nói:“Anh, anh đợi một chút, em đi lấy cái này đã.”

Nói rồi cậu hôn Lục Cảnh một cái, cơ thể trần trụi từ trên người hắn đi xuống.

Lục Cảnh buồn bực nhìn theo bóng dáng cậu, phía dưới của hắn giờ cũng cứng không kém so với cái của cậu, sao có thể cho rằng mình không thích chứ?

Đợi một lát, đến khi Lục Cảnh cảm thấy người anh em của mình sắp mềm đến nơi, Triệu Duy Sinh mới đỏ mặt từ trong phòng đi ra, Lục Cảnh nhướn mày:“Lấy cái gì? Đi lâu vậy?”

Triệu Duy Sinh cúi đầu ấp úng nói:“Không, không tìm thấy.”

“Không tìm thấy?” Lục Cảnh kỳ quái, cái gì mà quan trọng vậy, giờ phút này rồi còn phải tìm.

“Ừ.” Triệu Duy Sinh trả lời, lí nhí như muỗi kêu. Cậu chậm chạp khóa ngồi trên hông Lục Cảnh, cúi đầu muốn tiếp tục hôn môi, nào ngờ Lục Cảnh nghiêng đầu, nhướn mày ưỡn thắt lưng, nói từng chữ:“Không tìm thấy?”

Giữa mông Triệu Duy Sinh ướt sũng, hai cánh mông đầy đặn đè ép vật kia của Lục Cảnh, cửa động vừa vặn đặt trên đầu khấc, Lục Cảnh còn cực kỳ ác liệt thẳng lưng dùng vật đó trạc trạc cửa sau của cậu, cố ý hỏi lại lần nữa:“Thật là không tìm thấy?”

Triệu Duy Sinh “oa” một tiếng, che mặt, chôn đầu vào lòng hắn,“Tìm, tìm thấy, dầu bôi trơn, em dùng nó, mở rộng một chút……”

“Ồh……” Lục Cảnh nheo mắt,“Thảo nào ướt thế.”

Triệu Duy Sinh bị hắn đùa bỡn đến bủn rủn cả người, huyệt sau theo bản năng co rụt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, như muốn nuốt lấy cậu em của Lục Cảnh.

Lục Cảnh ngưng thở, nhíu mi nhìn gương mặt bừng đỏ của Triệu Duy Sinh, sau đó lại gần bên tai cậu, thấp giọng nói:“Nhưng anh muốn nhìn em tự chơi trước mặt anh.”

“Hả?” Triệu Duy Sinh sợ hãi kêu một tiếng, toàn thân hồng như tôm luộc. Cậu mím môi, cẩn thận nhìn Lục Cảnh,“Không, khó coi lắm……”

“Anh muốn xem, mau lên.” Lục Cảnh cố ý ưỡn thắt lưng, ma sát phía sau ướt sũng của cậu.

Triệu Duy Sinh cắn môi, cả người xụi lơ trên người Lục Cảnh, Lục Cảnh liếʍ mυ'ŧ vành tai tinh xảo của cậu,“Làm sao, cử động đi, nhanh lên, em còn như thế anh sắp mềm xuống rồi đấy.”

Lục Cảnh dõi mắt nhìn phía sau cậu, mông Triệu Duy Sinh vừa tròn vừa cong, trắng nõn đầy đặn. Từ lúc thấy cậu lõa thể, Lục Cảnh chỉ muốn kéo cậu đến, dùng lực mà xoa nắn cặp mông đó cho tới khi chúng nó bị bóp đến đỏ, đến mềm, cho tới khi lỗ nhỏ hồng phấn kia chảy ra nước mới thôi. Nhưng thực tế là, hắn đang bị trói, toàn thân trên dưới chỉ có thể dùng thứ kia giao lưu với cơ thể mĩ lệ này.

Nghĩ đến đây, Lục Cảnh càng thêm buồn bực, miệng thúc giục càng thêm khẩn trương, ái muội.

“Ừ, ừ, em biết rồi……” Triệu Duy Sinh khó nhịn rêи ɾỉ, sau đó nỗ lực đứng lên từ trên người Lục Cảnh, đang định ngồi sang một bên, Lục Cảnh lập tức đánh gãy động tác của cậu: “Không phải như thế, em ngồi ở đây, ừ, giống như lúc nãy ấy.”

Triệu Duy Sinh theo ánh mắt nhìn lại, xấu hổ đến sắp khóc, nhưng cậu vẫn làm theo lời Lục Cảnh.

Trước đây cậu không hề biết, thì ra Lục Cảnh là người như vậy, nhưng cậu vẫn thích, thích đến mức tự nguyện dâng hiến hết thảy cho người đó.

Lục Cảnh thỏa mãn thở dài. Triệu Duy Sinh ngồi trên thắt lưng hắn, đúng, giống như vừa nãy, dùng vật ấy của hắn ngăn lại động nhỏ của cậu. Chỉ có điều, Lục Cảnh cứ nhìn chằm chằm Triệu Duy Sinh, nhìn đến mức mặt cậu đỏ bừng, con ngươi lấp lánh ánh nước, ẩn tình nhìn hắn, sau đó từ từ dang rộng 2 chân, lộ ra lỗ nhỏ xinh đẹp phía dưới. Lục Cảnh ưỡn thắt lưng, Triệu Duy Sinh ngồi không vững, người ngả ra sau, chống một tay lên đùi Lục Cảnh mới miễn cưỡng ổn định được, nhưng cơ thể cậu vẫn hướng về phía Lục Cảnh, một tấc không rời.

Một tay che lại cậu nhỏ của mình, không dám để Lục Cảnh trông thấy, Lục Cảnh cười cười, dụ dỗ:“Bỏ tay ra, anh muốn xem, anh không ghét đâu, bé cưng, em rất xinh đẹp.”

Triệu Duy Sinh cẩn thận dè chừng nhìn theo Lục Cảnh, nghe vậy mới từ từ bỏ tay ra, thứ ấy của cậu xinh đẹp sạch sẽ. Lục Cảnh xem một lát, nhìn lại thì thấy Triệu Duy Sinh đang chờ mong nhưng cũng lo lắng nhìn mình, lúc này mới cười nói:“Ừhm, rất xinh.”

“Ưm……” Triệu Duy Sinh bụm mặt,“Lục Cảnh, em rất thích rất thích rất thích anh.”

“Chuyện tới bước này rồi còn thẹn thùng cái gì.” Lục Cảnh nhướn mày,“Bắt đầu đi, anh muốn thấy em tự mình nới rộng.”

Triệu Duy Sinh không rời mắt quan sát biểu tình của Lục Cảnh, một bên từ từ đưa ngón tay vào động nhỏ của mình. Thật sự là rất ngượng, trước mặt người mình thích làm loại chuyện này khiến cho cơ thể mẫn cảm gấp trăm lần, chỉ cần Lục Cảnh nhìn một cáicậu đã muốn lêи đỉиɦ. Trong khoảnh khắc chạm vào huyệt sau, cậu run rẩy, không biết phải làm sao, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở:“Lục, Lục Cảnh, anh đừng bắt nạt em, em thấy kỳ lắm……”

“Không được.” Lúc này đến lượt Lục Cảnh cự tuyệt. Hắn cười như không cười nhìn Triệu Duy Sinh,“Em trói anh lâu như vậy, dù sao cũng phải cho anh một lời giải thích, anh không muốn nghe lời nói suông, cho nên em phải dùng hành động thôi. Ngoan, nghe anh, sờ một chút rồi cắm vào đi…..”

Triệu Duy Sinh nghe theo chỉ thị của hắn, trước sờ một chút, sau đó lại cắm một ngón tay vào. Huyệt sau đã hoàn toàn ướt đẫm, nhất là lúc bị Lục Cảnh nhìn, giờ phút này chính là tình huống khó có thể nhịn, bởi vậy cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại là có kɧoáı ©ảʍ. Cậu nhìn Lục Cảnh, thấy anh vẫn đang xem mình, không rõ vì sao có cảm giác mê muội. Ngón tay bỗng chạm đến một điểm, Triệu Duy Sinh run rẩy, kìm không được mà rêи ɾỉ.

“Gấp thế à?” Lục Cảnh trêu đùa,“Anh nghe nói đàn ông ở phía sau cũng có kɧoáı ©ảʍ, thì ra là thật, em sờ kĩ xem là chỗ nào?”

“Ưm…ưm…a….ah… Lục Cảnh……” Triệu Duy Sinh cử động ngón tay, không biết là dầu bôi trơn hay là nước gì bị ngón tay cậu chọc ra, huyệt sau hồng hào ướt sũng, khóe mắt ửng đỏ, lấp lánh ánh nước gợϊ ȶìиᏂ nhìn Lục Cảnh, trong miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng,“Thấy, thấy rồi…. Ưm…a…. Lục Cảnh, Lục Cảnh, Lục Cảnh……”

Cậu một tiếng lại một tiếng gọi tên Lục Cảnh. Lục Cảnh hoảng hốt, hắn cảm thấy mình như rơi vào trong ma chú của Triệu Duy Sinh.

Một lát sau, cả người Triệu Duy Sinh đều xụi lơ, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một tay chống đỡ cơ thể mình. Cậu ngừng lại động tác trong tay, mắt đỏ hồng tủi thân nhìn Lục Cảnh:“Lục Cảnh, được, được chưa…… Em không muốn tự chơi, em muốn anh cơ, lần cao trào đầu tiên em muốn anh cắm vào, trừ anh ra em không cần gì khác……”

Lục Cảnh giật mình, dừng một chút, chậm rãi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, con ngươi tối đen, ánh mắt liếʍ láp từng tấc từng tấc cơ thể đỏ ửng của Triệu Duy Sinh, khi lướt qua 2 điểm trước ngực thì dừng lại một chút rồi tiếp tục đi xuống phía dưới, hắn phát hiện cậu nhỏ của Triệu Duy Sinh cứng đến đỏ.

Hắn ưỡn thắt lưng, mặt không đổi sắc ra lệnh:“Ôm anh rồi dùng chỗ đó nuốt của anh vào đi.”

“Vâng……” Triệu Duy Sinh vui vẻ như được ban ơn, từ từ cúi người xuống ôm lấy vai Lục Cảnh, si mê hôn môi, phía dưới lại cẩn thận nâng lên vật thô to kia đặt trước cửa sau, ý đồ cắm vào, nhưng sau một lúc lâu cũng chỉ vào được đầu khấc, cậu có chút khó xử:“Lục, Lục Cảnh, của anh to quá, hình như em khuếch trương vẫn chưa đủ…..”

Hai mắt Lục Cảnh tối sầm, hạ thân thẳng tắp, không chút do dự cắm thứ thô to của mình vào bên trong Triệu Duy Sinh.

“Ưm……” Triệu Duy Sinh thở gấp, mang theo âm rung,“Vào rồi, ư, Lục Cảnh, vào rồi……”

Đầu của cậu để ở bên mặt Lục Cảnh, Lục Cảnh nghiêng đầu, dễ dàng hôn cậu, đảo loạn tiếng thở dốc của cậu, làm cho Triệu Duy Sinh chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ ưm ưm ưm đứt quãng. Bên trong Triệu Duy Sinh ấm áp mà ướŧ áŧ, như ngàn vạn cái miệng nhỏ đang liếʍ mυ'ŧ cậu em của Lục Cảnh, Lục Cảnh thích đến nheo mắt, miệng phát ra một tiếng thở dài sảng khoái. Triệu Duy Sinh đang dùng sức nuốt vật đó của hắn, như muốn chết ở trên người Lục Cảnh.

Lục Cảnh lại có khác gì, hắn cảm thấy mình cũng sắp chết trên người Triệu Duy Sinh rồi.

“A—–” Triệu Duy Sinh bỗng thét lên một tiếng, âm sắc bén nhọn. “Lục Cảnh Lục Cảnh, chậm, chậm một chút, chạm, chạm đến rồi…… A ưm, Lục Cảnh là chỗ đó……”

Lục Cảnh cử động nửa người dưới vừa nhanh vừa mạnh, cố ý đâm vào nơi mẫn cảm nhất của cậu. Chỉ chốc lát sau, giọng nói của Triệu Duy Sinh lại mang theo tiếng khóc nức nở,“Sướиɠ quá…. a… a…ưm… Lục Cảnh, Lục Cảnh, Lục Cảnh đang chơi em…ư…a…… Em yêu anh……”

“Được rồi, đừng kêu nữa, em muốn gọi chết anh à.” Lục Cảnh hung hăng cắn lấy môi cậu, đảo loạn đầu lưỡi, tiếng kêu của Triệu Duy Sinh làm hắn muốn bắn.

Lục Cảnh biết mình xong rồi, Triệu Duy Sinh khóc hắn sẽ mềm lòng, Triệu Duy Sinh vui vẻ thì hắn sẽ nhịn không được mà pha trò, bây giờ hai người nằm trên một cái giường làm loại chuyện này, hắn chẳng những không kháng cự, thậm chí còn muốn chơi cho cậu kêu to lên, làm phía sau cậu chảy ra nhiều nước hơn nữa.

Tiếng nước va cham truyền ra từ huyệt sau của Triệu Duy Sinh, Lục Cảnh xấu xa dừng lại, tinh tế ma sát ở bên trong, ma sát đến khi Triệu Duy Sinh không nhịn được hẩy mông đuổi theo. Lục Cảnh hôn khóe mắt đỏ hồng của cậu, cười nhẹ nói:“Da^ʍ đến chảy nước rồi này.”

Khóe mắt Triệu Duy Sinh ngấn lệ, ánh mắt mù sương, “bẹp” một tiếng hôn lên môi Lục Cảnh, mơ hồ nói:“Càng da^ʍ Lục Cảnh sẽ càng thích em.”

Lục Cảnh nghe mà lòng mềm nhũn, lầm bầm làu bàu nói với Triệu Duy Sinh, “Anh thích em còn chưa đủ à……”

“Chưa, chưa đủ đâu, em muốn anh thích em, yêu em, tốt nhất là đừng nhìn ai khác ngoài em.”

Lục Cảnh nghe cậu nói, cảm thấy đáng yêu dã man. Hắn kìm nén nhìn Triệu Duy Sinh, ánh mắt chuyên chú mà nguy hiểm:“Thả anh ra, để anh chơi em.”

Triệu Duy Sinh đã bắt đầu đầu choáng mắt hoa. Cậu yên lặng nhìn Lục Cảnh một lát, bị Lục Cảnh nhìn đến nóng cả người, khẽ mím môi, lưu luyến di chuyển thân thể, với lấy ổ khóa trên cổ tay Lục Cảnh. Vật nam tính trong cơ thể bị đẩy ra, từ bên trong chảy ra chất lỏng ướt sũng. Triệu Duy Sinh khó nhịn cắn môi, vất vả cởi bỏ một bàn tay, đang chuẩn bị cởi nốt tay kia, trước ngực bỗng tê rần, thì ra Lục Cảnh đang liếʍ đầu v* của cậu, lúc gặm lúc cắn, phía dưới lại càng thêm khao khát vật thô to kia dịu dàng tra tấn.

“Ư……” Triệu Duy Sinh nắm lấy tóc Lục Cảnh, nước mắt tích tách rơi,“A, ưm, tuyệt quá……”

Lục Cảnh đùa bỡn đầu v* cậu, mãi cho đến khi nó trở nên đỏ au, hắn mới ngẩng mặt lên nhắc nhở:“Mở khóa đi em.”

Triệu Duy Sinh run rẩy mở khóa, cậu chưa từng nghĩ Lục Cảnh sẽ làm vậy với mình, giờ phút này chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ muốn ở bên Lục Cảnh mãi không xa rời. Cậu nhanh chóng cởi nốt tay còn lại, đang chuẩn bị tiếp tục nhét đầy huyệt sau, Lục Cảnh lại nhướn mày bóp bóp cặp mông trắng nõn,“Đừng vội, còn chưa cởi dưới chân.”

Triệu Duy Sinh đầy tội nghiệp liếc hắn, thành thành thật thật xoay người sang chỗ khác tháo khóa ở chân.

Lục Cảnh di chuyển thân mình, nhìn Triệu Duy Sinh khom lưng quỳ xuống mở khóa, cặp mông đầy đặn bị bóp ửng hồng, hai cánh mông tách ra để lộ một khe rãnh, ở giữa là lỗ nhỏ đỏ hồng. Không biết cậu đã dùng bao nhiêu dầu bôi trơn, có thể là chất lỏng của chính Lúc Cảnh, cũng có thể là bên trong cậu tự phân bố ra dịch trơn, nơi đó đều đã ướt đẫm sũng nước, vì trống rỗng nên khẽ khép mở, bên trong chảy ra từng giọt từng giọt chất lỏng.

Lục Cảnh nheo mắt, lấy ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa bên ngoài lỗ nhỏ, thỉnh thoảng lại chọc một cái, khiến Triệu Duy Sinh cả người bủn rủn, hận không thể lập tức phủi mông mặc kệ, quay lại nhào vào người mình yêu. Đợi đến khi rốt cuộc cởi hết khóa trên chân, còn chưa kịp xoay người, một bàn tay đột nhiên giữ lấy vai cậu. Triệu Duy Sinh sửng sốt, ngay sau đó, Lục Cảnh cầm vật thô to của mình đâm vào, mạnh mẽ chuyển động phần hông. Triệu Duy Sinh bị làm đến trợn trắng mắt, sướиɠ gần chết.

Lục Cảnh giữ chặt lấy eo cậu, nhìn tấm lưng hoàn mỹ của Triệu Duy Sinh, liếʍ liếʍ môi, ác liệt hạ thấp người xuống, liếʍ láp vành tai phiếm hồng, thấp giọng nỉ non:“Còn dám trói anh nữa không? Hả? Chiều em quá rồi đúng không? Lần sau còn dám trói nữa không? Dám không?”

Nước mắt Triệu Duy Sinh như muốn thấm ướt chăn đệm, nửa kêu nửa rên:“Không, không đâu, anh là của em…ư…a…. em không muốn anh bị ai khác cướp mất, nếu, nếu còn có lần sau, a….a….Ưm a…., em sẽ giam anh lại, a…a…a… anh là của em…. là của em….”

Đây là lần đầu tiên Triệu Duy Sinh chống đối lại hắn, tưởng rằng Lục Cảnh sẽ tức giận, nhưng hắn lại cười.

Hắn chốc lại kéo banh hai cánh mông của Triệu Duy Sinh, chốc lại bóp vào, sau đó giống như thú hoang cắn vào sau gáy cậu.

Triệu Duy Sinh mẫn cảm run rẩy, đợi đến khi cậu phản ứng lại thì hạ thân đã bắn rồi.

Cuộc hoan ái này giằng co hồi lâu, Triệu Duy Sinh bắn xong thì uể oải, trước khi ngất đi cậu chỉ nghe thấy một câu.

Giọng nói của Lục Cảnh vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng.

“Vậy thì giam anh lại đi, đồ ngốc.”

Sau đó Triệu Duy Sinh cảm thấy phía sau thật nóng, Lục Cảnh đâm vào chỗ sâu nhất của cậu rồi bắn ra, Triệu Duy Sinh thỏa mãn ngất đi.