Chương 4: Làm thế nào để chia uyên rẽ thúy
Đông Hải Thủy Quân đi trước dẫn đường, cục bột nhỏ một mình run run đi giữa, Dạ Hoa nắm tay ta đi sau cùng.Chẳng qua ta chỉ nói dối một câu, câu nói dối này chủ yếu là để bảo vệ cục bột nhỏ, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, vậy mà lại đối đầu với ta, quả thực là làm người ta phát điên lên.
Ta cũng chẳng thèm giữ phong thái của bậc thượng thần, dứt khoát dùng pháp thuật để tách ra khỏi hắn. Hắn mỉm cười một cái, cũng dùng pháp thuật để chặn ta lại.
Suốt dọc đường ta và hắn đấu lẫn nhau, hắn ỷ thế nên chẳng thèm kiêng dè, còn ta thì chốc chốc lại dè chừng động tĩnh của Đông Hải Thủy Quân phía trước nên phân tâm, đến cuối cùng vẫn là thảm bại.
Trước đó không lâu tứ ca từng nói với ta rằng, thế đạo ngày nay thực sự kém xa thời các thần tiên thượng cổ năm nào, chúng tiên chỉ biết tiêu dao tự tại cả ngày, tiên thuật chẳng thịnh, đạo phong suy đồi, thực khiến người ta đau lòng khôn xiết. Chẳng ngờ đạo pháp của Dạ Hoa lại tinh thâm đến mức này, đúng là “tiên thuật chẳng thịnh” ông nhà nó, “đạo phong suy đồi” con bà nó ấy chứ.
Đông Hải Thủy Quân quay đầu lại, bồi thêm một nụ cười, hai mắt vẫn nheo nheo nhìn ta và Dạ Hoa tay trong tay: “Quân thượng, tiên sứ, phía trước đã là đại điện rồi”.
Cục bột nhỏ reo lên một tiếng, khéo léo chạy đến nắm lấy cánh tay còn trống của ta, ra điệu bộ trang trọng uy nghiêm cháu trai của Thiên Quân.
Nếu đặt vào vị trí của ta hiện giờ là vị thứ phi đang ở tại Thiên Cung của Dạ Hoa thì xếp hàng như vậy quá hợp tình hợp lý, không có gì là quá đáng cả.
Ngày hôm nay, khi bái biệt Chiết Nhan, đáng nhẽ nên bảo lão bói cho ta một quẻ. Có lẽ hôm nay chính là ngày xung khắc với ngày sinh tháng đẻ của ta.
Cánh cửa bằng vàng bằng ngọc đó đã hiện ra trước mắt, đầu của thượng thần ta lúc này có chút nhói đau.
Thần tiên trong đại điên đều mỏi mắt chờ khai yến, Dạ Hoa vừa lộ diện, họ bèn quỳ sụp xuống thành hai hàng, mở một lối đi ở giữa, đi thẳng tới vị trí của chủ nhân. Đợi ba người chúng ta an vị, hô vang một tiếng, rồi đều nhập tiệc. Bây giờ mới bắt đầu khai yến.
Vị thần tiên ngồi gần chúng ta đi qua mời rượu. Mời Dạ Hoa trước rồi mới đến mời ta, nói: “Thật may mắn lần này được diện kiến Tố Cẩm nương nương, đúng là vinh hạnh của tiểu thần…”.
Dạ Hoa ngồi bên cạnh nâng chén, nhưng bộ dạng như đang đùa giỡn. Cái vai mà ta phải sắm mới lúng túng ngại ngùng làm sao.
Đông Hải Thủy Quân mặt mày trắng bệch, cố ra hiệu cho vị thần tiên tự coi mình may mắn kia.
Ta thực sự không thể chịu được nữa, bèn cười hì hì với ông ta, nói rằng: “Tiểu tiên thực ra chỉ là muội muội bị lạc đã nhiều năm của Dạ Hoa Quân, nay làm việc ở chỗ thượng thần Chiết Nhan”.
Động tác uống rượu của Dạ Hoa khẽ khựng lại, rượu trong chén sánh ra ngoài mấy giọt.
Đông Hải Thủy Quân nhìn ta hoang mang.
Vị thần tiên đến dâng rượu đó lúc này trông như nuốt phải con nhặng chết, đứng cầm chén rượu đã rót đầy tiến không được mà thoái cũng chẳng xong, mãi hồi lâu mới lắp bắp: “Tiểu thần mắt kém, xin tự phạt một ly, tự phạt một ly”.
Ta cười hiền từ, đương nhiên chẳng coi là thật, cũng uống cùng ông ta một chén.
Phía dưới tiệc tùng nhộn nhịp, hồ ly ta vốn tai rất thính, trong tiếng đưa cốc chạm chén, đã loáng thoáng nghe thấy lời bàn tán: “Hôm nay chưa được gặp cô cô, đáng tiếc quá đi mất, nhưng lại được thấy tiên sứ này của thượng thần Chiết Nhan, cũng không đến nỗi ấm ức. Các vị xem, hôm nay cô cô không đến, liệu có phải là do biết Dạ Hoa Quân và Bắc Hải Thủy Quân cùng đến dự yến, vì thế…”.
Một người nói: “Lời này của tiên hữu không phải không có lý, lần này cô cô thất hẹn, thượng thần Chiết Nhan lại phái một tiên sứ đến dự yến, trong này chắc có ẩn tình chi đây. Các vị nên biết rằng, tính khí thượng thần Chiết Nhan cổ quái, lần này có lẽ trách Đông Hải Thủy Quân chưa bao giờ gửi thϊếp cho ông ấy”.
Một người khác gật dù: “Có lý có lý, lạ là vị tiên sứ này của thượng thần Chiết Nhan lại là muội muội của Dạ Hoa”.
Lại có người nói: “Ta vẫn nghi ngờ vị tiên sứ này có thực là muội muội của Dạ Hoa Quân hay không? Ta đã nhậm chức ở Thiên Cung bao năm nay chưa từng nghe thấy Dạ Hoa Quân có muội muội”.
Lại một người nữa nói: “Vừa nãy tiên hữu chẳng nhìn thấy sao, Dạ Hoa Quân nắm tay tiên sứ đó thôi. Xem ra chuyện huynh muội cũng có vài phần đáng tin”.
Ta nghĩ, nếu lúc này Đông Hải Thủy Quân tuyên bố tiệc tan, thì đám thần tiên này sẽ vui tới mức khoa chân múa tay mất, sau đó sẽ tìm một nơi yên tĩnh thanh vắng để bàn tán sôi nổi một phen. Nhưng bây giờ họ lại phải khổ sở ngồi trên bục cao nhẫn nhịn, chỉ thi thoảng mới ghé tai thì thầm được một hai câu, hẳn là rất khó chịu, khổ sở biết bao.
Ta thở dài hai cái, rồi tự uống một chén. Không ngờ Dạ Hoa lại nhăn mày: “Tửu lượng nàng vẫn cao như thế, cẩn thận uống nhiều quá lại say”.
Ta cực kỳ coi thường, loại rượu này của Đông Hải Thủy Quân tuy cũng có thể coi là quỳnh tương ngọc dịch, nhưng nếu đem so với rượu do Chiết Nhan cất thì chẳng qua cũng chỉ là nước lã mà thôi. Cũng chẳng buồn đếm xỉa tới hắn ta, dù gì cũng chẳng còn thể diện, chỉ hận số phận bản thượng thần ta chẳng ra gì, hôn ước đã buộc ta và hắn thành một đôi.
Tiệc đến giữa chừng, ta cảm thấy tẻ nhạt vô cùng, chỉ muốn mau mau ăn xong bữa cơm này, để về động Hồ Ly đánh một giấc.
Đúng lúc đó, Đông Hải Thủy Quân vỗ tay ba cái “bộp bộp bộp”.
Ta cố gắng tỏ ra vui vẻ, thì nhìn thấy một bầy vũ nữ thướt tha bước vào điện, trên tay người nào người nấy đều cầm một chiếc quạt lụa, ăn mặc mát mẻ vô cùng. Trong lòng ta rất hiếu kỳ, lần này chẳng là mừng thọ Đông Hải Thủy Quân, chỉ là tiệc đầy tháng của một đứa trẻ sao còn cần ca vũ trợ hứng làm gì?
Tiếng nhạc dập dìu vang lên. Ta cứ việc với lấy bình rượu gần nhất.
Năm xưa có lần may mắn bị Quỷ Quân Kình Thương bắt trói đến cung Đại Tử Minh của hắn giam mấy ngày. Đám vũ nữ ca nương ở cung Đại Tử Minh, thanh lệ có, mà tao nhã có, diễm lệ ngời ngời cũng có. Bất đắc dĩ phải giả bộ ân cần với họ dăm ba ngày, trong cõi bốn bể tám cõi chẳng có vũ nữ nào có thể làm vừa lòng ta.
Liếc sang nhìn Dạ Hoa bên cạnh, hắn vẫn dửng dưng như không.
Cục bột nhỏ chợt than thở: “A, là vị tỷ tỷ này”.
Nhìn theo ánh mắt nó, ta nhìn về phía giữa điện, giữa bầy ca nương mặc áo trắng trông như những cánh sen trắng muốt là một thiếu nữ mặc áo vàng. Thoạt nhìn thì thiếu nữ đó không có điểm gì đặc biệt, nhưng nhìn dung mạo và dáng vẻ có vài phần giống với Đông Hải Thủy Quân.
Ta khó cưỡng được quay lại nhìn Đông Hải Thủy Quân mấy cái.
Đông Hải Thủy Quân ho một tiếng, bối rối cười nói: “Chính là xá muội”. Rồi lại tiến lên trước một bước đến bên cạnh cục bột nhỏ, “Tiểu thiên tôn biết xá muội ư?”.
Cục bột nhỏ nhìn ta một cái, ấp a ấp úng: “Có biết, có biết”. Rồi lại lập tức xua tay kiên định lập trường, “nhưng bản tiên tôn không quen nàng ấy”. Nói xong lại liếc trộm phụ quân nó một cái.
Vị xá muội đó của Đông Hải Thủy Quân lúc ấy đang ngước mắt ngóng nhìn Dạ Hoa Quân đang ngồi bên cạnh ta, ánh mắt tha thiết mà câm nín, bi thương lại xen lẫn vui mừng.
Dạ Hoa vẫn nâng chén rượu không hề cử động, chớp mắt lại biến thành một vị thần quân lạnh lùng như lần đầu ta gặp.
Đây chẳng phải giống như lời bài hát sao? Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình? Thiếu nữ đa sầu đa cảm gặp phải lang quân lạnh lùng, thϊếp sẵn lòng làm dây leo quanh cây, cớ sao lòng chàng sắt đá, thϊếp nào có tội tình gì?
Ta hài lòng gật đầu, vẫn là một màn kịch hay, tự mình rót một chén rượu. Đang lúc cao hứng nhất thì tiếng nhạc bỗng bặt thinh, vị xá muội đó của Đông Hải Thủy Quân hướng về phía Dạ Hoa lạy một cái, rồi cùng với đám vũ nữ nhẹ nhàng rút lui.
Dạ Hoa quay đầu sang nhìn ta, nửa cười nửa không: “Sao tiên sứ lại có vẻ thất vọng như vậy?”.
Ta sờ sờ lên da mặt, cười ha ha một tiếng: “Vậy sao?”.
Lại hơn một canh giờ trôi qua, vừa hay tiệc tan, ai về nơi của người ấy, Dạ Hoa lại đẩy cục bột nhỏ vào lòng ta: “A Ly do nàng chăm nom trước đã, ta đi chút việc rồi sẽ về”.
Thần tiên các lộ vừa hay chắp tay cáo biệt, còn một mình ta đứng ngơ ngác, hắn thì đến bóng cũng chẳng thấy tăm hơi.
Sự tỉnh táo do bị mấy chuyện phiền phức này ép trong suốt mấy canh giờ đột nhiên tắt ngóm, ngực ta toát mồ hôi lạnh, hắn không phải tính toán đến mấy lời nói với cục bột nhỏ của ta chứ, chẳng nhẽ thực sự kéo ta lên Thiên Cung sao?
Nghĩ đến đây, cục bột nhỏ mềm mềm trong tay ta ngay lập tức biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Ta vội vội vàng vàng chạy ra đại điện. Lúc này đây, mau mau tìm ra cha của cục bột nhỏ để đem trả lại nó mới là việc làm đúng đắn nhất.
Hỏi mấy tùy tùng, nhưng chẳng một ai nhìn thấy Dạ Hoa Quân. Ta chỉ còn cách rẽ mấy khúc quành, hỏi xem xá muội của Đông Hải Thủy Quân nay đã bay về chốn nào.
Dáng vẻ vội vàng ban nãy của Dạ Hoa, giữa sự thờ ơ ẩn hiện sự thân thiết, giữa sự xa cách hàm chứa sự thân tình, với thần thái ấy, dựa theo kinh nghiệm trăng gió mà ta đã từng thấy suốt mười mấy vạn năm qua, thì chắc chắn là đi gặp giai nhân rồi.
Một tiểu tùy tùng chỉ về phía xa xa, đó là hướng hậu hoa viên của Thủy Tinh cung Đông Hải.
Ta kéo cục bột nhỏ đứng ở cửa hoa viên, hết sức sụt sùi.
Nên biết rằng bản thượng thần tuổi tuy đã cao, nhưng thực ra lại chẳng có cảm giác gì về phương hướng, đi vào thì dễ, nhưng lại không biết có thể ra hay không, nên tốt nhất là đứng ở cổng chờ.
Cục bột nhỏ lại không chịu, giơ nắm đấm nhỏ làm bộ dạng hung hãn: “Mẫu thân không chịu đi vào chia uyên rẽ thúy, phụ quân sẽ bị cái cô công chúa Mậu Thanh đó cướp mất đấy”. Rồi lại ôm trán làm bộ đau khổ: “Tự cổ chí kim hậu hoa viên chính là nơi thị phi, tại nơi đây biết bao tài tử đã bị giai nhân mê hoặc đến nỗi bỏ lỡ tiền đồ, chịu khổ cả đời”.
Ta choáng váng trong chốc lát, rồi lắp bắp hỏi nó: “Cái, cái, cái này là ai dạy ngươi?”.
Cục bột nhỏ ngây ra: “Ba trăm năm trước, một ngày nọ có một tiểu tiên mới thăng thiên tên là Thành Ngọc, Thiên Quân tổ gia gia phong cho hắn hiệu là Nguyên Quân, chính là do hắn nói cho con”.
Ngừng lại một lát, vò mái đầu, nó hoang mang hỏi tiếp: “Lẽ nào không phải như thế?”.
Ta thầm nghĩ trong giây lát, cảm thấy những lời vị Thành Ngọc Nguyên Quân này nói thực sự chẳng sai, một người giỏi như vậy, sau này nhất định phải kết giao mới được.
Cục bột nhỏ dứt khoát kéo tay áo ta, bướng bỉnh lôi ta đi vào trong vườn hoa. Nó nhỏ bé là vậy mà ta cũng không phản kháng nổi, chỉ đành khuyên bảo: “Phụ quân con thanh xuân tráng kiện, còn Mậu Thanh kia, công chúa Mậu Thanh kia cũng là thiếu nữ đương thì, trai gái đương xuân nhớ nhung nhau cũng là lẽ thường tình, hai người họ đã kết uyên ương, ta và con lại muốn đi chia uyên rẽ thúy, vô duyên vô cớ phá vỡ nhân duyên của người ta, thực sự là tạo nghiệt. Con và công chúa Mậu Thanh đó cũng không phải là thâm thù đại hận không thể hóa giải, cớ sao phải phá hoại nhân duyên của nàng ấy mới cam lòng?”.
Có lẽ câu sau cùng của ta quá nặng nề, cục bột nhỏ miệng liền méo xệch, ta vội vàng an ủi nó, nào là thơm, nào là ôm, nó mới bình tĩnh lại, nghẹn giọng nói: “Nàng ta tuy từng cứu con một lần, nhưng con cũng đã cảm tạ nàng ta tử tế, thế mà nàng ta lại tự cho rằng từ đó về sau đã có vị trí khác trước mặt phụ quân, mỗi lần phụ quân dẫn con đến tiểu trang của mẫu thân ở núi Tuấn Tật, nàng ta lại đến đó quấy nhiễu, thật là đáng ghét!”.
Ta không nhịn nổi bèn dạy dỗ nó hai câu: “Ơn cứu mạng sâu như bể, chỉ nói một câu cảm ơn là xong sao?”.
Nếu như nói một câu cảm tạ mà có thể an lòng thì nay ta đã tiêu dao không biết bao lần, chỉ cần nhớ đến tình cảm hòa hợp viên mãn khi ta và người ấy làm thầy trò, hẳn sẽ không nhiều tiếc nuối như thế này.
Cục bột nhỏ tự kiểm điểm trong giây lát ngắn ngủi, rồi lại lập tức giậm chân, nói: “Nàng ta không chịu an phận, rõ ràng biết phụ quân đã có thê thất mà lại cứ bám lấy phụ quân. Nàng ta ở phòng của mẫu thân, dùng đồ nấu bếp của mẫu thân, còn đến cướp phu quân của mẫu thân”.
Ta nhìn lên trời xanh, chợt nghĩ đến khuôn mặt giống Mặc Uyên như in như tạc của Dạ Hoa, trong lòng cảm khái vô cùng.
Điều này cũng chẳng trách nổi nàng Mậu Thanh đó, bản thượng thần nhìn khuôn mặt ấy đã mấy vạn năm, đến nay mới có thể giữ nghiêm được. Một cô gái bình thường mà có thể nghiêm túc giữ đúng thân phận trước khuôn mặt đó, thực sự là có chút khó khăn. Còn như núi Tuấn Tật ở Đông Hoang trở thành tài sản của Tố Cẩm từ lúc nào thì ta cũng có đôi chút nghi hoặc, bèn hỏi một câu, cục bột nhỏ liền nói tất tần tật ra.
Nó nói năng lung tung lộn xộn, ta nghe câu được câu chăng nhưng cũng hiểu được đại khái.
Hóa ra mẫu thân của cục bột nhỏ này không phải là thứ phi Tố Cẩm của Dạ Hoa Quân, mà lại là một người phàm trần. Đến nay trong tẩm điện của cục bột nhỏ vẫn còn treo bức họa của người đó, áo xanh, dải lụa trắng băng ngang mặt, chính là hình dáng của ta lúc này. Ba trăm năm trước, không biết vì duyên cớ gì, người phàm trần đó sinh hạ ra cục bột nhỏ rồi gieo mình xuống Tru Tiên đài. Ta đã từng nghe qua về Tru Tiên đài đó, thần tiên nhảy xuống thì mất sạch tu vi, người phàm nhảy xuống thì chắc chắn là ba hồn bảy phách tiêu tan bằng sạch.
Cục bột nhỏ chưa hề biết đến điều này.
Người phàm trần đó trước khi lên Thiên Cung đã từng sống ở núi Tuấn Tật. Dạ Hoa Quân phong ấn lại căn nhà năm xưa nàng ấy từng ở trên núi, mỗi năm đều dẫn cục bột nhỏ đến ở đó mười ngày nửa tháng.
Ta thực sự bội phục sự can đảm của Dạ Hoa Quân, những chuyện xưa ân oán tình thù chốn cung đình lại không giấu cục bột nhỏ dù một chút, chẳng nhẽ hắn không sợ tạo nên bóng đen tâm lý cho con trai hay sao?
Một ngày vào hơn một trăm năm trước, một mình cục bột nhỏ đang bắt thỏ chơi trong khu rừng trên núi, linh khí của nó đã dẫn dụ một con yêu xà. Con yêu xà chỉ biết đó là đạo đồng của một nhà nào đó, muốn dùng tiên khí hộ thân của cục bột nhỏ để tẩm bổ, chuẩn bị ăn nó. May mà công chúa Đông Hải là Mậu Thanh dự hội Đạp Thanh trên núi Tuấn Tật bắt gặp nên đã cứu nó, theo sự chỉ dẫn của nó đã đưa nó về căn nhà nhỏ trên núi. Căn nhà đó vì đã bị phong ấn, nên người ngoài không nhìn thấy được, nhưng cục bột nhỏ vì cảm cái ơn cứu mạng của ân nhân là công chúa Mậu Thanh, nên đã để lộ thân phận, dẫn nàng ấy vào nhà uống trà. Uống trà xong, khi công chúa Mậu Thanh chuẩn bị cáo từ thì đột nhiên Dạ Hoa Quân trở về, trong khoảnh khắc ấy, nàng công chúa Mậu Thanh đã trúng phải tiếng sét ái tình với Dạ Hoa Quân. Dạ Hoa không muốn nợ ân tình với công chúa Đông Hải, bèn cho nàng công chúa này một ước nguyện. Một trăm mười mấy năm nay, Mậu Thanh dường như luôn trú tại Tuấn Tật ở Đông Hoang, hễ cha con Dạ Hoa đến, nàng ta bèn giặt quần áo, nấu cơm, làm bánh cho hai người. Một công chúa lại chịu làm những công việc của nô bộc, Dạ Hoa cảm thấy không ổn, nhưng nàng công chúa ấy lại im lặng cúi đầu, dáng vẻ xấu hổ vô cùng: “Đây chính là tâm nguyện của thϊếp, xin quân thượng tác thành cho thϊếp”. Dạ Hoa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc nàng ta.
Đương nhiên ở trên chỉ là những lời kể phiến diện của cục bột nhỏ. Xem ra Dạ Hoa Quân cũng là một kẻ đa tình, rất khó nói là chưa từng động lòng trước một người thấu hiểu lòng người như công chúa Đông Hải.
Bất giác ta cảm thấy trống rỗng, Dạ Hoa sống tới giờ cũng chưa đến năm vạn tuổi mà đã gây nhiều nợ tình đến vậy, thực là một nhân tài.
Khi bản thượng thần năm vạn tuổi thì vẫn đang còn làm gì?
Thần sắc cục bột nhỏ hết sức phức tạp, nhìn ta muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Ta nghiêm nghị nói: “Là đàn ông thì không được tỏ ra ấp a ấp úng, hễ không chú ý là co rúm lại như thế, có gì muốn nói cứ thoải mái mà nói ra đi”.
Nó nước mắt vòng quanh chỉ chỉ vào ta: “Dáng vẻ hờ hững của mẫu thân, liệu có phải là trong lòng đã có người khác, không cần A Ly và phụ quân nữa không?”.
Ta sững người câm nín. Tuy Dạ Hoa và ta đã có hôn ước, nhưng chẳng qua mới chỉ là lần đầu quen biết, thực sự khó mà nói là hờ hững hay không hờ hững”.
Cục bột nhỏ lại lùi về phía sau hai bước, tay bưng mặt, điệu bộ bi thương, nói: “Cha sắp lấy mẹ kế, mẹ sắp lấy dượng, thân phận A Ly quả thực đúng với tên gọi, quả nhiên chẳng được nếm trải cảnh đoàn viên, sẽ phải một mình cô độc, cha mẹ đều không cần A Ly, A Ly đành sống một mình mà thôi”.
Ta bị tiếng gào khóc của nó làm cho kinh hãi tâm can.
Mẫu thân của nó năm nào đã vứt lại con trai, gieo mình xuống Tru Tiên đài, nó tuy tuổi còn nhỏ nhưng tất nhiên trong lòng sẽ chất chứa những tâm tư như thế. Bây giờ kết vào tim phổi, e là sẽ không tốt.
Ta vội vàng tươi cười ôm lấy nó: “Ta đã là mẫu thân của con thì tuyệt đối sẽ không bỏ con”.
Nó lại trách móc ta: “Nhưng người không cần phụ quân. Người không cần phụ quân, mà phụ quân lại sắp lấy cô Mậu Thanh đó, phụ quân mà lấy cô Mậu Thanh đó thì sẽ sinh ra một đứa con khác rồi sẽ không cần A Ly nữa”.
Nói đoạn nước mắt lại tuôn như mưa. Ta thấy thật đau đầu, để không làm nó thất vọng chỉ còn cách giả bộ ngọt ngào, cắn răng cắn lợi mà nói với nó rằng: “Phụ quân của con là tim là gan của ta, là mật ngọt bảo bối của ta, sao ta có thể rời xa người ấy”.
Nói xong tự mình cũng thấy phát run.
Cục bột nhỏ cực kỳ hài lòng, ôm lấy chân ta tiếp tục lôi ta đi vào trong hoa viên.
Ta chẳng còn cách nào, đành để cho nó lôi đi, lòng thầm mong Dạ Hoa Quân lần này đừng có trong hoa viên, ta đỡ phải diễn trò chia uyên rẽ thúy.
Còn nếu như không may, bản thượng thần đã sớm biết lần này hắn đi gặp gỡ giai nhân, Dạ Hoa Quân kia, hôm nay ta phá hoại nhân duyên của ngươi thì chẳng qua cũng chỉ muốn con trai ngươi được vui vẻ, ngươi chớ nên trách ta.
Đi vòng qua cổng chào đã thấy trong mái đình tinh xảo phía không xa, một người đàn ông mặc áo bào đen tuyền, im lặng khoanh tay đứng, đó chính là Dạ Hoa. Thiếu nữ áo vàng ngồi bên cạnh cũng chính là công chúa Mậu Thanh.
Bản thượng thần đâu có đoán nhầm, hắn quả nhiên là tới đây gặp giai nhân.
Cục bột nhỏ giật giật tay áo ta: “Mẫu thân, người mau ra sân đi”.
Nó háo hức muốn diễn kịch đây. Đầu ta tê buốt, suy nghĩ xem phải khai màn như thế nào mới hay.
Trong những người ta quen thì chỉ có đại ca Bạch Huyền là người có nhiều nợ hoa đào nhất.
Mỗi lần đại tẩu xử lý những đóa hoa đào đó của đại ca đều dùng thủ đoạn gì nhỉ?
Ta cố nhớ lại một lượt.
Đầu tiên là ánh mắt, ánh mắt phải thật lạnh lùng, dò xét đóa hoa đào đó từ trên xuống dưới, nhìn mỹ nhân như nhìn một cây cải thảo.
Tiếp đó là giọng nói, giọng nói phải lấp lửng, đối với chủ sự phải nói câu này: “Người lần này ta thấy rất tốt, nếu như phu quân thực sự thích thì sẽ thu nhận nàng ta, ta cũng có thêm một muội muội nữa”.
Đó đều là lấy lùi để tiến.
Đại ca tuy nhiều lần “gặp dịp góp vui” (10) nhưng đối với đại tẩu thì vẫn một lòng không đổi, không thể không có đại tẩu, nên chiêu này vô cùng hiệu nghiệm. So sánh như thế, tình cảnh của ta và đại tẩu lại có chút khác biệt.
Ta đắn đo hồi lâu, cục bột nhỏ đã vội vàng bước lên mấy bước, quỳ xuống trước mặt phụ quân nó, nói: “Hài nhi bái kiến phụ quân”.
Dạ Hoa khẽ nheo mắt, lướt qua cục bột nhỏ rồi nhìn thẳng vào ta. Ta chỉ còn cách mặt dày bước tới, thi lễ qua loa rồi kéo cục bột nhỏ từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên đầu gối nó, lại ôm lấy nó tìm chỗ ngồi xuống cạnh mỹ nhân.
Ánh mắt của Dạ Hoa phía sau lưng ta thật dữ dội khiến toàn bộ động tác của ta trở nên ngượng ngập, khó coi.
Công chúa Mậu Thanh đó chủ động lên tiếng: “Tỷ tỷ là…”.
Ta cố gắng làm ra vẻ “ngoài cười nụ trong khóc thầm”, xoa xoa khuôn mặt của cục bột nhỏ: “Đứa trẻ này gọi ta là mẫu thân”.
Nàng ta dường như bị sét đánh trúng.
Trong lòng ta vô cùng xấu hổ. Công chúa Mậu Thanh này dáng dấp cũng không đến nỗi, tuy còn kém xa công chúa Lục Tụ của Nam Hải nhưng cũng có thể coi là một mỹ nhân. Nàng ấy với ta không thù không oán, lần này ta làm vậy thực là không phải đạo.
Lòng ta hết sức xót thương nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn hết vai này, tiếp tục “ngoài cười nụ trong khóc thầm” nói: “Quang cảnh hiện giờ mây đen ngợp trời, tiếng gió hắt hiu, thật khiến người ta không khỏi nảy sinh thi hứng. Muội muội nói xem có phải như thế không?”.
Còn Dạ Hoa thì dứt khoát khoanh tay dựa cột đình đứng bên cạnh nghe ta nói hươu nói vượn.
Cục bột nhỏ chẳng hiểu gì hết, cứ đờ đẫn quay đầu sang nhìn ta. Ta cụng đầu vào trán nó cười nói: “Trời cao xanh xanh, đồng nội mênh mang, một cành hồng hạnh muốn vượt tường”. Rồi lại nhìn công chúa Mậu Thanh, nói: “Muội muội, có đúng với cảnh này không?”.
Nàng ta cũng ngây ra, phút chốc hai hàng lệ nóng hổi từ khóe mắt trào ra, “phịch” một tiếng đã quỳ xuống trước mặt ta: “Nương nương bớt giận, Mậu Thanh, Mậu Thanh không biết là nương nương phượng giá, Mậu Thanh vạn lần chẳng dám làm muội muội của nương nương. Mậu Thanh chỉ là thầm ngưỡng mộ quân thượng, chứ không hề dám mong mỏi quân thượng ban cho Mậu Thanh điều chi. Lần này huynh trưởng sắp gả Mậu Thanh cho Tây Hải, nhị vương tử của Tây Hải đó lại là, lại là con nhà quyền quý nhưng hư hỏng. Vì ngày thành hôn đến gần, Mậu Thanh chẳng còn cách nào khác, biết được quân thượng mang theo tiểu thiên tôn đến Đông Hải dự tiệc, nên mới bày ra hạ sách ca múa để được gặp mặt. Mậu Thanh chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp được làm nữ tỳ theo hầu quân thượng, tuyệt đối không có ý khác, xin nương nương tác thành cho”.
Hóa ra là như vậy, thương tâm biết bao, làm lay động lòng người biết bao, ta cơ hồ nước mắt tuôn rơi lã chã. Vốn nghĩ rằng Thiên Cung rộng lớn như thế, nên để cho nàng ta một góc nào đây, rồi lại nghĩ đây thực ra vẫn là chuyện nhà của Dạ Hoa Quân. Nếu nàng ta không phải một tấm tình sâu nghĩa nặng chẳng thẹn với trời đất như thế thì đòn hờn ghen này của ta sẽ chẳng ngại ngần mà giáng xuống. Còn giờ đây thực sự là chẳng thể làm nổi. Chuyện tình yêu vốn chẳng thể viện tới đạo đức, đúng sai mà phân định, cục bột nhỏ vẫn còn bé thơ, sau này có thể dốc lòng dạy bảo chứ ta quyết không thể giúp vua Trụ làm điều bạo ngược như thế này. Nghĩ đến đây bèn không kìm nổi thở dài một tiếng, ôm lấy cục bột nhỏ toan bỏ đi.
Cục bột nhỏ ra vẻ ấm ức níu chặt lấy mỹ nhân, nói: “Mẫu thân, người vừa mới nói phụ quân là tâm can của người, là mật ngọt bảo bối của lòng người. Người khác đến cướp phụ quân, người lại để mặc nàng ta cướp đi, người nói lời mà không giữ lấy lời”.
Ta tự gây phiền phức, choáng váng vô cùng.
Dạ Hoa nửa cười nửa không, tiến lên phía trước chặn đường đi của ta, nắm lấy một lọn tóc của ta, từ tốn nói: “Ta là tâm can của nàng?”.
Ta cười khan hai tiếng ha ha, lùi lại phía sau một bước.
Hắn lại bước tới gần một bước: “Ta là bảo bối của nàng?”.
Ta cười càng khô khốc hơn, lại lùi ra sau hai bước.
Hắn dứt khoát dồn ta kẹt cứng trong một góc đình: “Mật ngọt bảo bối của nàng?”.
Lần này đến cười khan ta cũng không cười nổi, khóe miệng đắng ngắt, bản thượng thần lần này tạo nên oan nghiệt gì đây?
Ta nhắm chặt mắt lòng cương quyết: “Ngại chết đi được, chàng chẳng phải sớm biết rồi sao, sao lại lừa người ta phải nói ra, đúng là xấu chết đi được”.
Cục bột trong lòng ta khẽ rung rung, Dạ Hoa phía trước cũng khẽ rung rung.
Nhân lúc bọn họ còn đang đờ đẫn ta đẩy cục bột nhỏ về phía mỹ nhân rồi vứt bỏ lớp áo giáp, lủi đi thật mau.
Bản thượng thần lần này thực quá khổ sở.
Chú thích:
10. Ý chỉ gặp ai có tình ý với mình thì vẫn đáp lại (ND).