Tổng Giám Đốc Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 77: Tình trạng trầm trọng, không xác định

Đoàn người Mộc Hàn Mặc gồm mười chiếc xe trở lại biệt thự Mộc gia. Mười chiếc xe theo thứ tự dừng lại, mà đợi chiếc xe Mộc Hàn Mặc đang ngồi dừng lại thì vừa vặn ngay trước cửa chính của căn nhà. Trong chín chiếc xe ngồi phía trước và phía sau đều là những người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, lục tục xuống xe, hai gã đàn ông đứng ở khoảng cách gần nhất với chiếc xe Mộc Hàn Mặc đang ngồi, chạy lại mở cửa xe hai bên.

Họ không hẹn mà cùng vươn tay mở cửa xe, đưa tay che phía trên cửa xe để tránh cho người xuống xe khỏi bị đυ.ng đầu.

Mộc Hàn Mặc ló ra đôi chân thon dài tinh tráng, đặt trên những viên gạch vân lông ngỗng ấm áp, lúc này mới khom người xuống xe, thân hình thẳng tắp cao ngất xuất hiện trong tầm mắt mọi người, phía trước và phía sau một đám đàn ông trong trang phục tây trang màu đen đang đứng nghiêm chỉnh, đồng thời khom người, cùng hô lên "Lão đại."

"Ừ, đem hai cha con Nhiễm gia áp giải xuống xe, đưa xuống tầng hầm đi." Nói xong, Mộc Hàn Mặc liền không để ý đến bọn họ, mà là bước đi tao nhã về phía nhà chính.

Phụng Thiên Dự mang theo Giản Tiểu Bạch bước xuống xe, theo sát phía sau Mộc Hàn Mặc, ba người lần lượt tiến vào nhà chính, mà quản gia đã sớm chờ ở đại sảnh, thấy ba người Mộc Hàn Mặc đang rảo bước tiến về đại sảnh, liền khẩn cấp nghênh đón "Thiếu gia, thiếu phu nhân trước khi ngài trở về thì miệng sùi bọt mép, vừa rồi Bác sĩ Trần mới làm cho bệnh tình thiếu phu nhân ổn định lại."

Dứt lời thì thấy Mộc Hàn Mặc thần sắc lo lắng, liền giống như một trận gió thổi qua bên cạnh quản gia, hướng lên trên lầu mà đi, Phụng Thiên Dự cũng vẻ mặt trầm trọng đi theo phía sau Mộc Hàn Mặc, Giản Tiểu Bạch không biết như thế nào cho phải, nhìn nhìn quản gia, lại ngẩng đầu nhìn thân ảnh đã đi lên lầu.

Cắn cắn môi dưới, thần sắc không yên nhìn vẻ mặt bất an của quản gia, lúc này mới dời bước đi theo sau Phụng Thiên Dự lên lầu.

Mộc Hàn Mặc đi tới trước căn phòng, vội vàng đẩy cửa phòng ra, thấy Bác sĩ Trần đang đứng trước giường Oa Oa đang nằm, vẻ mặt trầm trọng, Kiêu và Hoàng thì đang tựa vào cửa sổ, một người thì cà lơ phất phơ, một người thì lãnh mạc mà đứng đó.

Một đôi mắt tràn đầy nhu tình gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Oa Oa, bước từng bước một gian nan đi tới trước giường "Thế nào? Oa Oa không có việc gì chứ?" Mắt thì nhìn Oa Oa nhưng lời là đang hỏi Bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần bất an nhìn Mộc Hàn Mặc "Thiếu gia, thiếu phu nhân tạm thời không nguy hiểm đến tánh mạng. Bất quá thiếu phu nhân bắt đầu phát sốt, nếu cơn sốt vẫn không hạ thì có khả năng nguy hiểm cho thai nhi còn chưa thành hình trong bụng thiếu phu nhân." Dứt lời, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Mộc Hàn Mặc trở nên trầm trọng xanh mét.

Từ trong lòng lấy ra bình dược thủy Nhiễm Linh Lung đã giao ra, đưa cho Bác sĩ Trần "Ông xem xem, cái này có thể cho Oa Oa uống được hay không." Bàn tay mặc dù đem bình dược thủy đưa cho Bác sĩ Trần, mà đôi mắt lại bất kể như thế nào đều không rời khỏi gương mặt tái nhợt của Oa Oa.

Bác sĩ Trần xấu hổ nhìn Mộc Hàn Mặc, lúc này mới ấp úng mở miệng "Thiếu gia, thiếu phu nhân vì sao bất tỉnh, tôi cũng không biết. Dược thủy này, dù đưa cho tôi thì tôi cũng không tra ra được có thể cứu thiếu phu nhân hay không......" Lời còn chưa dứt, liền bị Mộc Hàn Mặc đánh gãy "Được rồi, không cần nhiều lời, hiện tại chỉ có một biện pháp, trước đút cho Oa Oa ăn, xem có thể cứu được cô ấy hay không đã." Nếu không thể cứu, như vậy thì cha con Nhiễm thị sẽ không có lý do sống tiếp.

Bác sĩ Trần nhận lấy bình dược thủy Mộc Hàn Mặc đưa tới, đi tới trước giường, mở bình dược thủy ra, đặt ở trên môi Oa Oa, muốn cạy mở đôi môi của cô ra nhưng lại không thể nào mở ra được.

Mộc Hàn Mặc lập tức đá đôi giày da bóng loáng trên chân xuống, ngồi lên chiếc giường trắng tinh, đoạt lấydược thủy trong tay Bác sĩ Trần "Bác sĩ Trần lưu lại, Kiêu, Hoàng các cậu ra ngoài trước đi."

"Dạ, lão đại." Hai người trăm miệng một lời nói xong, thật sâu nhìn hắn một cái, lẳng lặng lui xuống. Lúc này bọn họ lần thứ hai ngoài ý muốn nhìn thấy biểu tình mỉm cười của lão đại, như vậy thật làm cho người ta bất an.

Phụng Thiên Dự và Giản Tiểu Bạch cũng thật sâu nhìn Mộc Hàn Mặc liếc mắt một cái, xoay người theo Kiêu, Hoàng đi ra khỏi phòng.

Mộc Hàn Mặc nghe tiếng bước chân bọn họ càng lúc càng xa, tay sửa sang lại hai bên chăn cho Oa Oa, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Oa Oa, cảm giác đau lòng lại nổi lên, trong lòng ba đào mãnh liệt, đau đớn như con sóng lớn trào ra "Bảo bối ngoan, có thể nghe được anh nói chuyện không? Giờ anh đút cho em uống giải dược, em phải ngoan ngoãn phối hợp, bằng không anh sẽ đánh cái mông nhỏ của em đó!" Nói xong, liền đem dược thủy đều đổ vào trong đôi môi mỏng của cô.

Môi mỏng khêu gợi chậm rãi dừng trên cánh môi tái nhợt của Oa Oa, bốn cánh môi gắt gao tương liên. Mộc Hàn Mặc vươn đầu lưỡi cạy mở hàm răng Oa Oa, đem dược thủy đều dẫn vào trong miệng Oa Oa. Tiếp theo thẳng người dậy, nâng cằm Oa Oa lên, làm cho cô đem dược thủy nuốt xuống.

Lúc này mới đứng lên, nói với Bác sĩ Trần "Ông tới nhìn xem." Nói xong, liền xoay người vào phòng tắm.

Trên mặt Bác sĩ Trần trên nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi, nhìn bóng lưng Mộc Hàn Mặc tiến vào phòng tắm, không khỏi cảm thán, thiếu gia vẫn không gần nữ sắc, từ khi có thiếu phu nhân, hắn liền chỉ có một mình thiếu phu nhân. Nay, bình dược thủy kia cũng không biết là độc dược hay là giải dược, thiếu gia liền không chút nghĩ ngợi mà từ miệng của hắn rót cho thiếu phu nhân uống.

Nếu bình dược thủy kia là độc dược, như vậy thì thiếu gia cùng thiếu phu nhân cũng vô pháp sống sót, nhưng mà tình huống của thiếu phu nhân hôm nay, cũng chỉ có thể là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, có lẽ bình dược kia thật sự có thể cứu tỉnh thiếu phu nhân.

Mộc Hàn Mặc tiến vào phòng tắm, tẩy sạch vị dược thủy trong miệng. Lúc này mới bước ra khỏi phòng tắm, thấy Bác sĩ Trần đang nghiêm túc kiểm tra tình huống của Oa Oa, hắn liền đi tới bên giường, nắm đôi tay trắng nõn tinh tế của Oa Oa, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Bảo bối, trăm ngàn lần không thể có việc gì nha, Bảo Bảo chúng ta còn chưa nhìn thấy thế giới này. Còn có sau này mỗi ngày chúng ta đều đi ngắm bình minh và hoàng hôn, em không thể bỏ lại một mình anh cô đơn thưởng thức được.

Một lát sau, Bác sĩ Trần ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Hàn Mặc đang chăm chú nhìn Oa Oa, nói "Thiếu gia, bây giờ còn chưa tìm ra bệnh trạng của thiếu phu nhân, bất quá thiếu phu nhân phát sốt ắt hẳn là do tác dụng của dược vật, hiện tại thiếu gia đã cho thiếu phu nhân uống giải dược, nếu thiếu phu nhân hạ sốt, thì chắc sẽ không có việc gì." Lời nói không xác định làm cho Mộc Hàn Mặc mày kiếm xoăn chặt "Tôi muốn đáp án xác định." Đáp án cái nào cũng được như vậy thì quá mức tra tấn người.

Lời vừa nói ra, Bác sĩ Trần liền trầm mặc, ông hiểu được ý tứ của thiếu gia, nếu không thể có đáp án khẳng định, như vậy liền không cần nói với hắn. Từ bên trong hòm thuốc lấy ra một cái dược bình màu trắng, đưa cho Mộc Hàn Mặc "Thiếu gia, đây là thuốc hạ sốt, ngài trước tiên có thể cấp thiếu phu nhân uống; nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay thiếu phu nhân sẽ tỉnh lại."

Mộc Hàn Mặc lúc này mới đem tầm mắt dừng trên mặt Bác sĩ Trần, chần chờ tiếp nhận bình dược màu trắng "Ừm, ông đi ra ngoài trước đi!" Giọng nói ám chìm, làm cho Bác sĩ Trần tâm cũng chìm theo "Thiếu gia, nếu có chuyện gì thì có thể gọi tôi, tôi ở ngay trong hậu sảnh." Mộc gia hàng tháng cho ông mấy chục vạn tiền lương, không thể lấy không tiền mà không làm việc được.

Mộc Hàn Mặc không lên tiếng, Bác sĩ Trần nhìn Mộc Hàn Mặc đang trầm mặc bên cạnh, không khỏi cúi đầu thở dài một tiếng, mang theo hòm thuốc, xoay người rời khỏi phòng, đem không gian lưu lại cho đôi uyên ương số khổ.

Bác sĩ Trần mới ra cửa phòng, liền bị Kiêu giữ chặt "Bác sĩ Trần, chị dâu không có việc gì chứ?" Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy thần sắc lo lắng.

Hoàng dù lời chưa hỏi ra miệng, nhưng ánh mắt đồng dạng đã có ý hỏi, nhìn Bác sĩ Trần. Phụng Thiên Dự cũng mất đi vẻ mặt bình thường cà lơ phất phơ, khuôn mặt đầy khẩn trương lo lắng, trong lòng nặng trĩu.

Giản Tiểu Bạch đối với nơi này hoàn toàn xa lạ, chỉ duy nhất đối với Phụng Thiên Dự hơi có chút quen thuộc. Bởi vậy, sít sao đi theo Phụng Thiên Dự, không chịu rời đi, vẻ mặt vô tội và mờ mịt nhìn ba người kia.

Bác sĩ Trần nhìn nhìn hai người bọn họ, rồi lại nhìn nhìn Phụng Thiên Dự và Giản Tiểu Bạch, thế này mới trầm trọng mở miệng nói "Aizzz! Bây giờ còn chưa biết, thiếu phu nhân hiện tại không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào cả. Tôi cũng không biết nguyên nhân thiếu phu nhân hôn mê bất tỉnh, nếu thiếu gia mang về thật sự là giải dược, vậy thì đêm nay thiếu phu nhân sẽ tỉnh lại." Nếu không phải, sẽ xuất hiện tình huống gì, ông cũng không thể nào đoán trước được.

Phụng Thiên Dự vội vàng lôi kéo Bác sĩ Trần "Nếu vẫn chưa tỉnh lại thì sao?" Dứt lời, Hoàng liền giơ tay lên, không chút lưu tình nào vỗ một chưởng vào cái ót anh ta. Rồi sau đó Kiêu liền chỉ có thể sợ hãi trừng mắt nhìn Hoàng liếc mắt một cái, trách cứ Phụng Thiên Dự "Nói cái quỷ gì đó, hiện tại cũng không phải là thời điểm nguyền rủa chị dâu, chị dâu nếu thực sự xảy ra chuyện gì, lão đại sẽ phát điên lên mất."

Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng a! Phụng Thiên Dự ủy khuất vuốt cái ót bị đánh, không không thể phản bác lời nói của Kiêu, cũng không tìm thấy lý do nào hoàn lại một chưởng kia của Hoàng cả.

Bác sĩ Trần lắc đầu, đi xuống lầu. Kiêu, Hoàng nhìn cánh cửa nửa ngày, mới vừa lắc đầu vừa thở dài đi xuống lầu. Giản Tiểu Bạch trong lúc đó cảm nhận được không khí trầm trọng giữa bọn họ, không dám phát ra âm thanh nào, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh bọn họ. Thẳng cho đến khi Phụng Thiên Dự lôi kéo cô xuống lầu, cô mới hồi phục tinh thần lại......

Tan tầm Nhiễm Thiếu Lâm lái xe về nhà thì liền cảm giác biệt thự yên tĩnh không tiếng động, quá mức im lặng, dĩ vãng chỉ cần anh ta trở về nhà thì đều có người hầu tiến đến mở cửa xe.

Dừng xe lại, khom người bước xuống xe, đi vào đại sảnh thì hai tròng mắt không khỏi trừng lớn. Trước mắt thật không thể tin, trong đại sảnh máu chảy thành sông, thi thể người hầu ngổn ngang. Một đôi bàn tay đang buông xuống nhanh nắm chặt thành quyền, cực lực áp chế lửa giận trong lòng.

Toàn bộ biệt thự yên tĩnh không tiếng động, thời gian vào giờ khắc này dường như đình chỉ. Nhìn những giọt máu đỏ tươi chảy từ trên thân người hầu xuống đã dần dần ngưng kết, tâm dường như cũng bị đông lại, một cỗ hàn khí từ đáy lòng cuồn cuộn dâng lên.

Đại sảnh nơi đây một đống thi thể nằm la liệt như làm nền, nhìn có vẻ âm trầm khủng bố, dường như nơi này là chốn Tu La Địa Ngục. Nhiễm Thiếu Lâm hướng bắp đùi thon dài bước đến thi thể cách anh ta gần nhất, quỳ rạp trước mặt người quản gia đang nằm trên mặt đất.

Anh ta ngồi xổm thân người xuống, đưa tay dò xét hơi thở của quản gia, thi thể dĩ nhiên lạnh lẽo cứng ngắc, hơi thở lại càng không còn tồn tại. Lưng Nhiễm Thiếu Lâm cứng lại, lướt qua thi thể quản gia, liên tiếp xem xét một vài người hầu, vẫn như cũ giống nhau.

Đáy mắt Nhiễm Thiếu Lâm dần dần dâng lên một ngọn lửa giận, hai tay nắm chặt thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch, đột nhiên, như là nghĩ tới điều gì, điên cuồng tìm kiếm trong đống thi thể người hầu.

Khi anh ta đem tất cả những thi thể trong đại sảnh đều tìm kiếm một lượt, mới thở phào một hơi. Nhưng, một hơi thở phào chưa xong, lúc này thần kinh lại kéo căng lần nữa. Nhìn chung quanh một vòng, lật đi lật lại, rồi chạy như điên lên lầu, đem ba tầng lầu đều tìm kiếm một lần, lại vẫn không có kết quả mà anh ta mong muốn.

Tựa vào bức tường trên lầu 3, suy sụp trượt xuống, cúi đầu, miệng lẩm bẩm "Đến tột cùng là ai làm? Cha và Linh Lung đã đi nơi nào vậy?" Mới sáng nay còn hoàn hảo tốt, một nhà vô cùng náo nhiệt, mà nay ngay cả thanh âm của một con chuột chạy ra kêu “chi chi” đều có thể nghe được.

Thật lâu sau, Nhiễm Thiếu Lâm mới từ mặt đất đứng lên, trong lòng dường như nghĩ tới điều gì, liền đi thẳng xuống lầu, ra khỏi đại sảnh, mở cửa xe khom người ngồi lên. Nổ máy, quay đầu xe, chạy ra khỏi biệt thự Nhiễm gia.

Lưu lại một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị......