Chương 13
Về đến nhà, Lục Khải Ân và Kỷ Tư ngồi trên sofa, đôi bên đều không nói gì.Kỷ Tư sững sờ nhìn rèm cửa sổ hơi hơi nhấp nhô trong phòng khách, không biết đang nghĩ gì.
Lục Khải Ân vài lần định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.
Lúc này gã cảm thấy sự chán nản khó nói nên lời, chán nản không phải vì gã bị đấm thật mạnh, hoặc là xin lỗi mà không nhận được sự tha thứ, mà chính là gã biết rõ – mình đã khiến Kỷ Tư khó chịu…
Có tiếng “ọt ọt” vang lên giữa sự im lặng, Lục Khải Ân ngẩn ra rồi mới nhận ra rằng thì ra là bụng mình đang kêu.
Gã nhớ lại hộp sushi bị bỏ quên trong khoang hành lý của xe, bèn đứng dậy định ra bãi xe lấy về.
Lúc đi ngang qua người Kỷ Tư thì bước chân của gã khựng lại – không ngờ ống tay áo bị níu chặt.
Lục Khải Ân kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy cái đầu được gió thổi khô tự nhiên mà trở nên bờm xờm đó chầm chậm dựa lên cánh tay mình.
Gã nghe thấy Kỷ Tư hạ giọng nói: “Đừng đi.”
Lục Khải Ân đứng đó, không phản ứng một lúc lâu.
Trên thực tế gã cũng không hiểu tại sao mình lại ngẩn ra, gã chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vốn rục rịch không yên thoắt cái đã trở nên yên tĩnh vì hai từ đơn giản đó của Kỷ Tư. Hô hấp của gã ổn định, nhịp tim ổn định, bình tĩnh đến nỗi không giống như mình lúc bình thường nữa.
Sau đó gã quỳ xuống hôn Kỷ Tư.
Bờ môi của đối phương hơi ấm, có xúc cảm cực kỳ mềm mại, dường như có ảo giác rằng mυ'ŧ vào thì sẽ chảy ra. Hàm răng không cản trở, sau khi đầu lưỡi không ngần ngại vói thẳng vào thì lại biến thành cẩn thận liếʍ mυ'ŧ bên trong. Màn trao đổi nước miếng mờ ám tiến hành, mùi vị riêng biệt dần dần chiếm hết mỗi một góc trong khoang miệng của Kỷ Tư.
Quả thật Lục Khải Ân không thể tự mình dứt khỏi được, đắm chìm trong màn môi lưỡi quấn riết trong im lặng này.
Lúc đầu Kỷ Tư hoàn toàn không đáp trả, lặng lẽ mặc cho Lục Khải Ân điều khiển, chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt từ khoang mũi trong khoảnh khắc khó kiềm chế.
Sau này mới giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, bắt đầu ngước cằm lên nghênh đón ân huệ Lục Khải Ân ban cho, còn vịn lấy bờ vai người kia, chầm chậm ngã lên sofa.
Lục Khải Ân chống tay ở hai bên người Kỷ tư, nhìn chăm chăm vào gã một lúc.
Kỷ Tư cũng nhìn lại gã, ánh mắt lại mê muội mơ màng. Dường như một giây đồng hồ sau cho dù là khóc là cười, hay là quấn chân qua Lục Khải Ân ngã xuống đất, thì cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Cuối cùng Kỷ Tư tránh khỏi cuộc đấu mắt của hai người, kéo vạt sơ mi của mình ra, níu lấy cổ áo ba lỗ của Lục Khải Ân, thô bạo kéo lại gần.
Cúc áo rơi trên đất nảy lung tung, khấy động bầu không khí lắng đọng trong căn phòng.
Lục Khải Ân nếm được mùi vị mằn mặn của nước biển trên xương quai xanh của Kỷ Tư.
Gã nhớ lại bộ dáng trong nước của Kỷ Tư một tiếng trước, ung dung tự tại như một chú cá.
Gã đã có ý thức mơ hồ với việc này từ lâu – trên người Kỷ Tư có một khí chất kỳ diệu riêng biệt. Ở hiện trường vụ án máu me tung tóe, hay hộp đêm uống rượu mua say chập choạng ồn ào, thậm chí là con đường trải nắng với dòng người xô bồ, Kỷ Tư luôn có thể hòa hợp với phông cảnh không ngừng biến hóa, thế nhưng sẽ không bị chìm, mà cảm giác dung hợp và tồn tại đều nổi bật hệt như nhau.
Y có làm gì đi nữa thì sự việc đó cũng giống như sinh ra để giao cho y làm vậy.
Y có đứng ở đâu đi nữa thì chỗ đó cũng là sân khấu mà y có thể mặc sức làm bừa, trời đất đều bị y chinh phục.
Mà Kỷ Tư như thế này cứ luôn thu hút ánh nhìn của Lục Khải Ân, dù cho lúc ban đầu ánh nhìn đó hoàn toàn không mang theo thiện ý.
Lục Khải Ân cảm nhận được nhịp đập ở động mạch cổ của Kỷ Tư, gã áp mặt lên vùng da nhỏ đó, lắng nghe tiếng máu chảy dồn dập trong huyết quản.
Nó tượng trưng cho sức sống dồi dào của Kỷ Tư.
Lục Khải Ân vươn tay ra áp lên vị trí ***g ngực của Kỷ Tư, sau đó dần dần mở rộng phạm vi, giống như Kỷ Tư đã từng làm lúc ở dưới biển tìm kiếm mình.
Cái vuốt ve của gã rất chậm, đi tìm hiểu mỗi một tấc da thịt của Kỷ Tư không sót chỗ nào, giống như đây là lần tiếp xúc *** đầu tiên giữa hai người vậy. Đầu ngón tay lần theo bả vai trượt xuống dưới, men theo bên hông eo, sau đó đến rốn. Nếu như không nhớ nhầm thì nơi này chính là chỗ mẫn cảm của Kỷ Tư, lúc trước vô ý chạm phải, phản ứng thái quá của Kỷ Tư lúc đó xém nữa khiến Lục Khải Ân giật mình.
Xúc cảm của làn da dưới lòng bàn tay tốt lạ lùng, giống như món đồ sứ có tính đàn hồi vậy, và cũng tràn đầy cám dỗ ***, Lục Khải Ân không thể không cảm thấy hết sức kinh ngạc khi mình lại đối đãi nó qua loa như vậy trong hai lần ân ái trước.
Trong lúc ma sát có sinh ra dòng điện nhỏ, nhưng tác dụng của dòng điện này không những không tê dại mà còn khiến toàn bộ thần kinh ngày càng nhạy cảm. Nhiệt độ cơ thể của Kỷ Tư tăng cao từng chút từng chút một, hô hấp đôi khi rối loạn đột ngột, lỗ tơ lại dựng đứng vì cảnh giác gì đó… Cho dù là thay đổi nhỏ nhoi khó nắm bắt được nhất thì Lục Khải Ân cũng có thể biết được hết.
Gã dùng ngón trỏ đùa bỡn đầu ngực của Kỷ Tư, nhẹ nhàng vân vê nó. Đầu ngực nhỏ như vậy, cảm giác nó dần dần cứng lên trong lúc xoa nắn tương đối thú vị.
Kỷ Tư kêu lên một tiếng “Ư”, định co quắp người lại, nhưng lại kết thúc trong thất bại, càng khiến bộ phận phồng lên dị thường ở giữa chân trực tiếp đâm vào bụng dưới của Lục Khải Ân.
Thế là một tay kéo hai lớp quần trong ngoài của Kỷ Tư xuống.
Hạ thân trong tình trạng hơi cương lên bắn ra, hơi hơi động đậy mấy cái, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của Lục Khải Ân.
Ngay lúc Lục Khải Ân nắm lấy hạ thân của Kỷ Tư thì gã đã nhận ra có gì đó không giống rồi.
Gã nhè nhẹ vuốt lên lớp da non mềm đó, miệng lưỡi khô khốc gã dùng năm ngón tay chải lấy đám lông rậm xoăn, bên tai vang lên tiếng máu chảy dồn dập gã quệt chất dịch trong suốt ứa từ phần đỉnh, ánh mắt mờ đi vì kɧoáı ©ảʍ quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ… Sự thành thạo điêu luyện mới nãy đây đã hoàn toàn biến mất, giống như lúc này người gã đang vuốt ve căn bản không phải là Kỷ Tư, mà là bản thân gã.
Khi Kỷ Tư hoàn toàn cương cứng thì qυầи ɭóŧ của Lục Khải Ân cũng căng chật đến sắp bùng nổ.
“Ư…”
Hô hấp nóng bỏng, lửa tình từ bên trong cơ thể dâng trào, thúc đẩy tiến độ của ***.
Lúc trước gã không biết, Kỷ Tư cũng có thể ảnh hưởng đến mình dữ dội như vậy, mà cơ thể của mình lại có phản ứng với Kỷ Tư một cách trung thực thế này.
Cơ bụng của Kỷ Tư không ngừng co thắt, cả người đều cục cựa không ổn định được.
Da của y rất trắng, dù đã phơi nắng cả buổi sáng nhưng so với Lục Khải Ân thì vẫn là hai màu sắc khác nhau, lúc này đang vì cái mơn trớn khá kỳ lạ mà hiện lên một màu hồng xinh đẹp, tạo thành môt cảm giác trơn mịn dưới ánh đèn trong phòng.
Lục Khải Ân cúi người xuống ngậm lấy phân thân tai của y, dùng đầu lưỡi lướt qua đường nét của nó, nhắm mắt lại cũng có thể nắm rõ được sự duyên dáng đẳng cấp nhất của hình dáng của nó.
“Sếp, sếp Lục…”
Kỷ Tư nắm lấy cổ tay của Lục Khải Ân, dùng hết sức chống lại đòn tấn công chí mạng nhất trong hàng loạt đòn đến từ các phía.
Lục Khải Ân cảm thấy buồn cười vì cách xưng hô mà y sử dụng.
Gã áp lên mu bàn tay của Kỷ Tư, dẫn dắt người kia mò đến giữa bộ phận đứng thẳng giữa hai chân y, quấn lấy nó rồi nắm lại một cách cưỡng ép.
Kỷ Tư hốt hoảng trợn to mắt, muốn ngồi dậy nhưng lại không còn sức tiếp tục.
“Như thế này, giống như đang nhìn cậu tự làm vậy.” Lục Khải Ân khẽ cười ra tiếng.
Tâm trạng của Kỷ Tư vì vậy mà trở nên kích động, trong miệng y nói gì đó loạn xạ, hai chân quẫy đạp do không biết làm thế nào, đến cả đầu ngón chân cũng cuộn lại rất đáng yêu.
Chẳng bao lâu sau, cơ thể của đối phương đột nhiên cứng còng, Lục Khải Ân biết rằng đó tượng trưng cho điều gì.
Quả nhiên, một chất dịch nóng ấm lập tức dính ướt kẽ tay của gã.
Lục Khải Ân tính lấy khăn giấy lau đi, nhưng nghĩ một lúc rồi lại quay sang bôi nó lên giữa rãnh mông của Kỷ Tư. Dịch trắng nồng sệt dính trên chỗ ra vào có màu sắc quyến rũ bị che khuất, hiệu quả thị giác phải gọi là chấn động.
Kỷ Tư vẫn chưa tỉnh khỏi cơn cực khoái, ngơ ngác nhìn trần nhà, khóe mắt hơi đỏ, có dấu vết ươn ướt, tiếng thở dốc bật ra từ sâu trong cổ họng tạo thành tiếng rên khẽ khàng, trông vẫn khá là đáng thương như cũ.
Ngón giữa của Lục Khải Ân chầm chậm đẩy vào nhờ chất bôi trơn.
Kỷ Tư hoảng hồn, cơ bắp vô thức nhíu chặt lại, Lục Khải Ân bèn bị kẹp chặt, không vào được mà cũng không lui được.
Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của gã, gã đã có thể kiềm chế ham muốn điên cuồng lẩn trốn bây lâu nay trong người rồi, vậy thì chẳng còn gì khiến gã phải vội vã.
Lục Khải Ân dùng ngón cái vuốt lên nếp nhăn nhỏ mịn quanh chỗ riêng tư, đồng thời gập ngón tay bên trong người Kỷ Tư lại, đặc biệt quan tâm lối vào đang ngăn chặn sự xâm phạm của vật lạ.
Mà Kỷ Tư cũng phối hợp thả lỏng ra.
Lục Khải Ân tăng thêm một ngón, tìm được chỗ gồ lên trong truyền thuyết, nhè nhẹ đè lên.
Kỷ Tư run một cái theo động tác của gã.
Lục Khải Ân cảm thấy rất vừa lòng với thành quả xuất sắc mình có được ngay lần đầu tiên thưởng thức, đang định tiếp tục tiến hành xác minh thì lại gặp phải sự cản trở mãnh liệt.
Kỷ Tư quả quyết: “Đủ rồi.”
Giọng điệu của y còn mang theo sự hằn học, nhíu mày, vẻ mặt hơi hung hăng vô cớ.
Lục Khải Ân cũng không ép.
Kỷ Tư hơi ngồi dậy, vươn cánh tay ra cởϊ qυầи của Lục Khải Ân, trong quá trình cởi thì hình như vướng phải gì đó, bực bội rút thắt lưng ra hết.
Lục Khải Ân bật cười, chủ động cởi sạch đồ trên người, trên dưới chỉ còn lại mồ hôi.
Kỷ Tư cũng cười, dùng thắt lưng quấn quanh cổ Lục Khải Ân, ra sức kéo xuống.
Sau đó nhìn thẳng vào mắt người kia, dạng hai dùi thành một góc độ phóng túng, gần như là nói không ra tiếng: “Vào đi.”
Y nói: “Vào bên trong tôi đi.”
Ngay phút giây hoàn toàn tiến vào đó, Lục Khải Ân nghĩ rằng hay là cứ bắn ra thế này đi cho rồi.
Cảm giác được bao bọc này quá hoàn mỹ, sức chịu đựng thiếu chút nữa đầu hàng, có lẽ thuận theo bản năng thì sẽ sung sướиɠ hơn.
Nhưng gã không cam tâm.
Lục Khải Ân cố ý giảm tốc độ đưa đẩy, đong đưa phần eo theo ý thích, giống như đang bắt nhịp cho một bài ca đã lâu chưa hát vậy.
Gã nắm lấy tay Kỷ Tư kéo đến chỗ kết hợp của cả hai, để Kỷ Tư dung xúc giác để cảm nhận được lúc mình đẩy vào thì xung quay cửa động sẽ lõm vào, cùng với lúc mình rút ra thì niêm mạc sẽ kéo lại như đang lưu luyến.
Sau khi cùng nhau khiến Kỷ Tư lêи đỉиɦ thì Lục Khải Ân lại đưa ra lời mời long trọng lần nữa – gã cũng muốn Kỷ Tư chứng kiến quá trình mình lêи đỉиɦ, cùng y chia sẻ mỗi một chi tiết mê đắm lòng người trong cuộc chơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của *** này.
Lục Khải Ân vói hai ngón tay vào trong miệng Kỷ Tư, nhanh chóng bị đầu lưỡi khôn ngoan quấn lấy, mυ'ŧ mát như đang khẩu giao.
Hạ thân rong ruổi của gã lập tức trướng to hơn.
Nương theo sự run rẩy khó kiềm chế, Kỷ Tư thở dài một hơi, dung cánh tay che mắt.
Hành động này khiến Lục Khải Ân rất không vui, túm lấy hai tay y hung bạo đè trên đỉnh đầu. Khoảnh khắc đó Kỷ Tư đột nhiên trừng gã, giống một luồng ánh sáng mãnh liệt bọc lấy sát khí chiếu vào ***g ngực của Lục Khải Ân.
… Nên biết rằng đây mới chính là bộ mặt thật của Kỷ Tư.
Ngoan ngoãn nghe lời đều là giả, ra vẻ kín đáo luồn cúi chỉ là ngụy trang, ánh nhìn sắc bén đi thẳng vào lòng người thế này mới thật sự là của riêng Kỷ Tư.
Đối với tính cách trời sinh y bộc lộ ra không đúng lúc này, Lục Khải Ân không biết vì sao lại hơi phấn chấn.
Bạn đang làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông ương bướng kiêu ngạo, bạn đè y dưới thân, đâm xuyên qua vị trí yếu đuối nhất của y, dùng tiết tấu ung dung thôi cũng có thể khiến toàn thân y lắc lư, mà cuối cùng bạn còn phải để lại dấu vết của bạn bên trong nơi sâu thẳm không ai đặt chân đến được của y…
Ngoại trừ Kỷ Tư ra thì Lục Khải Ân không thể nghĩ ra người nào có thể thỏa mãn thân thể và tâm lý của mình cùng một lúc thế này.
Một giọt mồ hôi nóng hổi lăn từ trên trán xuống, rơi lên khóe miệng của Kỷ Tư, nhanh chóng bị một đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy.
Lục Khải Ân khựng lại, gã biết rõ ràng là Kỷ Tư cố ý, nhưng tần suất chạy nước rút vẫn trở nên kịch liệt không kiềm chế được.
Kỷ Tư giỏi nhất là quyến rũ người khác trong im lặng, Lục Khải Ân đáng thương từ đầu đến cuối đều không thể xem như không thấy được, lần nào cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng bỏng đó thôi thúc.
Gã móc hai tay vào hai chân đang gập lại của Kỷ Tư, hung hăng tấn công trong khi phần thân dưới của người kia lơ lửng trên không.
Tiếng da thịt va chạm vào nhau, ***g tiếng cho khung cảnh này.
Dưới sự chống cự kịch liệt, hai người không ngừng xích tới đầu bên kia của sofa, cho đến khi đầu của Kỷ Tư tựa lên tường.
Cuối cùng y mở miệng: “Chậm chút đi, sếp Lục.”
Lục Khải Ân nhắm mắt làm ngơ.
“Xin anh…”
Tiếng rêи ɾỉ của Kỷ Tư chậm rãi mà trầm khàn, quả thật như đang nức nở vậy, Lục Khải Ân bất giác giảm tốc độ đi, kiên nhẫn cẩn thận như đang nếm một món điểm tâm tinh tế, tuy cả cơ thể và linh hồn của gã đều có một luồng khí nóng đang vội vã tuôn chảy.
Giữa ảo giác của các cảm quan, gã thậm chí còn có một ý nghĩ khá là điên khùng…
Tôi nguyện ý chết vì người này.