Địa Hạ Phách Mại Sở

Quyển 2 - Chương 6

“Đang suy nghĩ gì?” Lăng Việt tới gần Niếp Tiềm.

“Di!” Niếp Tiềm xoay người, “Sao ngươi lại tới đây?”

Lăng Việt có chút kỳ quái nhìn Niếp Tiềm, “Ta thấy bác sĩ Lưu đi, ngươi một mực đờ ra.”

“Chỉ là nghĩ đến công việc của ta. Ta có lời muốn hỏi ngươi.” Niếp Tiềm nói.

“…” Lăng Việt cùng ánh mắt Niếp Tiềm tiếp xúc, “Ừ?”

“Ngươi nhớ tới cái gì sao?”

“Nguyên lai là cái này, không nên nghiêm túc hỏi ta như vậy, còn tưởng rằng xảy ra đại sự gì.” Lăng Việt cười nói, “Không có.”

“Ngươi muốn nhớ lại sao?”

Lăng Việt suy nghĩ một chút, “Dĩ nhiên muốn, thế nhưng loại sự tình này không thể cưỡng cầu, bác sĩ cũng đã nói đã nghĩ thoáng chút, hay là cả đời cũng không nhớ ra, hay là ngày mai sẽ nhớ tới.”

Niếp Tiềm nhìn hắn, bỗng nhiên lại sờ lên mặt của hắn. Trong thân thể này, có phải thay đổi linh hồn không?

Lăng Việt không có lùi bước, chỉ là cầm lấy tay hắn, “Đừng thay ta lo lắng.”

Niếp Tiềm muốn cười to, Lăng Việt đây là diễn kịch sao? Thế nhưng hắn chỉ là dùng tay kia ôm hông Lăng Việt, hơi thở của hắn ở bên tai, “Bây giờ có thể tiếp thu ta sao?”

“…” Lăng Việt cũng luôn vì chuyện này khó xử, thế nhưng, hắn nghĩ chính mình chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận rồi, Niếp Tiềm là một tình nhân rất ôn nhu, dù cho từ trước tự mình nghĩ không dậy nổi, tin tưởng mình cũng sẽ lần thứ hai thích hắn, “Ừ…”

Nhận được câu trả lời chắc chắn như trong dự liệu, Niếp Tiềm lúc này cắn lên môi hắn, hai tay làm càn ở trong quần áo lục lọi.

Lăng Việt khẩn trương không dứt nhỏ giọng nói, “Đến trên giường.”

Niếp Tiềm lại cởϊ qυầи Lăng Việt, đem hắn đẩy ngã ở trên bàn sách, thô bạo nắm lấy tay hắn đặt trên đỉnh đầu.

Lăng Việt bị biến cố bất thình lình làm cho bối rối, lập tức kinh khủng hô, “Đừng như vậy, buông, buông.”

Niếp Tiềm đã cởϊ áσ hắn ra, “Nghe lời, đừng nhúc nhích.”

Lăng Việt lưng bị góc bàn làm đau, mà khiến hắn sợ hãi chính là nam nhân trước mắt ở trên người hắn gặm cắn thở hổn hển. Lăng Việt nửa người nằm trên bàn, hai chân xa nhau, quần tụt đến mắt cá chân.

Niếp Tiềm đứng ở giữa hai chân hắn, áp chế hắn tựa như động vật ăn thịt đè con mồi của mình. Mà ánh mắt sợ hãi của Lăng Việt triệt để đốt cháy thú tính của Niếp Tiềm, ái hận cùng dâng lên, bao gồm du͙© vọиɠ trong đó.

Lăng Việt run run nói, “Không nên như vậy, ngươi làm sợ ta…”

Niếp Tiềm vuốt tính khí mềm đi của Lăng Việt, thanh âm trầm thấp khàn giọng, “Không phải sợ, liền giống như trước, sẽ rất thoải mái.” Nói, bàn tay xoa đùi trong của Lăng Việt, ở trên da mềm mỏng trượt đi.

Nghe Niếp Tiềm nói như vậy, Lăng Việt bắt đầu an ủi mình, không có việc gì, không có việc gì, mình chỉ là không có quen như vậy…

Niếp Tiềm thấy Lăng Việt không như vừa rồi chống cự, buông lỏng ra tay hắn, hai tay tự do xong Lăng Việt cho rằng Niếp Tiềm muốn buông tha hắn, thế nhưng vui vẻ không được vài giây, vai bị Niếp Tiềm nắm, thân thể bị lật qua, cả người gục xuống bàn, cái mông nhểnh lên thật cao. Lăng Việt muốn xoay người, Niếp Tiềm lại đè hông của hắn, t***g ngực đặt ở trên lưng của hắn.

“A!” Lăng Việt hét lên một tiếng, một vật thể cứng rắn từ song mông đang cắm vào.

Đau đến xụi lơ ở trên bàn, Lăng Việt liền hít hơi, “Đau… Đi ra…”

Niếp Tiềm nói, “Còn chưa tiến vào, ngươi sờ.” Vừa nói vừa nắm tay Lăng Việt hướng chỗ bọn họ chỗ tiếp xúc sờ soạn.

Quả nhiên chỉ có tiến vào một đỉnh mà thôi, Lăng Việt hầu như muốn khóc, “Thực sự rất đau…” Hắn cư nhiên trực tiếp đâm vào.

Niếp Tiềm cắn cắn lỗ tai hắn, “Sinh khí? Ta không làm như vậy, ngươi nhất định sẽ lùi bước. Phía sau ta từ từ sẽ đến, lập tức sẽ cho ngươi thoải mái đến chủ động yêu cầu.”

Lăng Việt cảm thấy thẹn nhắm mắt lại, thế nhưng phía sau thật sự là đau, không thể làm gì khác hơn là nói, “Nhẹ chút…”

Niếp Tiềm dùng đầu ngón tay xoa xoa vùng biên của nụ cúc bị kéo căng, cơ thể nhạy cảm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức co rút lại vài cái, vừa thu lại lui, Lăng Việt đau đến tê tê hít khí, Niếp Tiềm lại thoải mái đến lưng tê dại, suýt nữa tiết ra.

Lăng Việt phía sau đã lâu không có tiếp nhận nam nhân, hơn nữa hiện tại không còn ” kinh nghiệm phong phú ” trước kia nữa, chặt như xử nữ, trúc trắc cũng giống xử nữ. Niếp Tiềm rất muốn hung hăng cố sức đem phân thân toàn bộ chôn vào, thế nhưng với tình hình bây giờ mà xem, cứng rắn tới chỉ sợ muốn máu chảy thành sông.

“Thả lỏng, phía dưới không nên cắn chặt như thế.” Này vẫn là lần đầu tiên Niếp Tiềm chỉ dẫn bạn giường kỹ như thế, “Ngươi quấn quít lấy ta như thế, sẽ đau hơn.”

Thế nhưng những lời này hết lần này tới lần khác Lăng Việt nghe, không chỉ khiến hắn mặt đỏ tới mang tai, hơn nữa sẽ chặt hơn, hạ thể buông lỏng một chút rồi lập tức chặt lại.

Này vừa để xuống co rụt lại, rồi lại không cho người toàn bộ tiến nhập, như vậy sắp hành hạ Niếp Tiềm đến mất đi khống chế, nếu không hắn biết rõ Lăng Việt trạng thái vẫn là mất trí nhớ, hắn sẽ cho rằng Lăng Việt cái yêu tinh ghê tởm như nhau đã trở về.

Trong tay không có trơn tề Niếp Tiềm nắm cái chén bên cạnh bàn lên, đổ ra chút nước vào lòng bàn tay, bôi lên phân thân, ngón tay cũng tìm đến phía trước lộng phân thân của Lăng Việt.

“Ừ… Ô ô…” Dần dần, thanh âm của Lăng Việt nổi lên biến hóa, kɧoáı ©ảʍ hòa tan đau đớn của hậu huyệt, hơn nữa Niếp Tiềm không có tiếp tục thâm nhập, cơ thể bắt đầu trầm tĩnh lại.

“Không nên ấn nơi đó.” Cánh tay của Lăng Việt rũ xuống, nắm tay Niếp Tiềm, “A… A a, không nên xoa nơi đó.” Lỗ nhỏ nơi đỉnh phân thân bị móng tay Niếp Tiềm gãi đến ngứa, hông Lăng Việt đều mềm nhũn, không chịu được kêu ra.

“Đừng, đừng đυ.ng, để ta ra…” Lăng Việt muốn đem tay Niếp Tiềm từ trên tính khí của mình ra, thế nhưng kɧoáı ©ảʍ liên tục hắn căn bản không còn lại chút khí lực.

“A a ừ… Cầu ngươi, mau buông ra…” Đã đến cao trào lại không thể tiết ra, Lăng Việt cả người muốn nóng như lửa, muốn ưỡn ẹo thân thể, thân thể lại bị Niếp Tiềm chặt chẽ ngăn chặn.

Niếp Tiềm thấy thanh âm hắn run không thành hình, nửa bên mặt dán ở trên bàn tràn đầy xuân ý, khóe mắt tràn ra nước mắt, biết hắn đến cực hạn rồi, Vì vậy chợt buông lỏng ngón tay ngăn ở trên đỉnh phân thân Lăng Việt ra.

“A a…” Kɧoáı ©ảʍ chồng chất nhiều, lại tới quá nhanh, dịch thể lập tức bắn ra, phun ở thảm dưới bàn…

Lăng Việt mơ màng, thân thể mềm nhũn, còn không có từ giữa sảng khoái bắn tinh thong thả lại sức. Niếp Tiềm cầm lấy hai bên mông hắn tách ra, eo đẩy tới ——

“Di!” Đau nhức tới, Lăng Việt một hơi thở ngăn tại cổ, hôn mê bất tỉnh.

Lúc Lăng Việt chuyển tỉnh, phát hiện mình đã nằm trên giường quen thuộc, toàn thân bủn rủn vô lực, Niếp Tiềm dĩ nhiên không ở bên cạnh hắn, điều này khiến hắn có chút thất vọng… Chật vật từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu vừa nhìn, ngực bụng, khắp nơi đều là mập mờ vết tích ***. Hắn vừa nhấc chân, trên mặt thần tình quái dị, có cái gì chảy ra, từ mông…

“Đau quá…” Lăng Việt nhíu mặt, ép buộc chính mình đưa tay hướng về phía sau.

Miệng hậu huyệt sưng lên, sờ đột đột, như là trĩ ngoại, Lăng Việt bị liên tưởng của chính mình mà ghê tởm, thu hồi ngón tay phía trên còn dính một ít dịch thể… Hắn muốn bò xuống giường đi thanh tẩy chính mình, thế nhưng chân vừa chạm đất, liền mềm đến quỳ xuống. Sau khi hắn ngất đi, Niếp Tiềm rốt cục tại trên người hắn làm bao lâu? Trên người hắn đầu khớp xương đều nhanh bị hủy đi.

“Ngươi đã tỉnh?”

Quỳ trên mặt đất Lăng Việt ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện Niếp Tiềm nguyên lai không có ly khai, nhìn qua hắn chỉ là xuống lầu lấy nước mà thôi.

“Đến, uống một chút.” Niếp Tiềm đưa hắn quay về trên giường, đem ly trên tay đưa cho hắn.

“Ta không khát…” Lăng Việt vừa mở miệng, lại phát hiện thanh âm khàn khàn, Vì vậy uống mấy ngụm nước.

Niếp Tiềm thay đổi vài tiếng đồng hồ trước cường ngạnh thô bạo, săn sóc nói, “Phía sau ngươi còn chưa có thanh tẩy, đến phòng tắm ta giúp ngươi đem đồ vật lấy ra.”

“Khụ khụ…” Lăng Việt bị sặc nước miếng, “Khụ khụ… Ta tự mình làm.”

Niếp Tiềm không có nghe lời của hắn, trực tiếp đưa hắn ôm vào phòng tắm thả vào bồn. Lăng Việt cũng không có khí lực giãy dụa, chỉ có thể mặc cho hắn đem chính mình đặt trong bồn chứa đầy nước nóng. Nước nóng? Đã chuẩn bị xong? Lăng Việt tâm tình tốt hơn, tuy rằng lúc làm Niếp Tiềm khiến hắn rất sợ, nhưng cũng may sau đó Niếp Tiềm lại trở nên quen thuộc.

Niếp Tiềm cởϊ áσ, chính mình cũng ngồi xuống, ôm Lăng Việt để hắn ngồi trên chân mình, Niếp Tiềm một tay ôm hắn, một tay ở dưới nước đưa vào trong hậu huyệt của Lăng Việt.

“Ngô!” Lăng Việt kêu lên một tiếng đau đớn, nụ hoa sưng lên lúc bị đυ.ng chạm thập phần khó chịu, hơn nữa nước nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn hầu như y ôi tại trên người Niếp Tiềm. Niếp Tiềm bị dán sát người như thế, hạ thể thành thực nổi lên phản ứng.

Lăng Việt trước tiên cảnh giác, hắn bây giờ không có biện pháp ở trong thời gian ngắn như vậy tiếp thụ Niếp Tiềm một lần nữa, sợ sát thương bốc hỏa Lăng Việt không dám nghĩ động, nghĩ nhanh tắm xong hảo hảo ngủ một giấc.

Niếp Tiềm nhìn thấu tâm lý của Lăng Việt giả bộ hồ đồ, vì vậy ngón tay xen vào hậu huyệt của Lăng Việt bắt đầu không chỉ là đem dịch thể lấy ra, mà là một bên quấy một bên ấn vào nội bích ấm mềm.

Theo động tác của Niếp Tiềm càng ngày càng rõ ràng, Lăng Việt cảm giác nguy cơ cuối cùng đã tới đỉnh, “Được rồi, ta trước đứng lên, ngươi chậm rãi tắm…”

Nhưng là bây giờ đẩy Niếp Tiềm ra đã quá muộn, Niếp Tiềm dùng tay phải còn ở trên vai Lăng Việt, bàn tay đội lên trên đầu vai Lăng Việt đưa hắn đè lại.

“A…” Lăng Việt sợ hổn hển một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn.

“Là nơi này.” Niếp Tiềm cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm của Lăng Việt, buộc Lăng Việt cương lên.

“Không thể làm.” Lăng Việt lắc đầu xin khoan dung, “Ta phía dưới rất khó chịu.”

Niếp Tiềm vén tóc ướt của hắn, tại vai hắn cắn cắn, “Đừng lo lắng, ngươi chịu được. Hơn nữa, ngươi cứng rồi.”

“Ngươi lấy ngón tay ra.” Lăng Việt cầm lấy cánh tay hắn, cầu khẩn nói.

Niếp Tiềm trả lời là ngón tay dùng sức đè một cái.

“A!” Một trận tê dại từ hông hướng về phía trước, Lăng Việt nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng.

Niếp Tiềm rất nhanh rút ngón tay ra, nâng mông Lăng Việt lên, thay vào phân thân mình từng chút từng chút xen vào.

“…” Lăng Việt hốc mắt đỏ, thân thể hắn bị Niếp Tiềm chậm rãi áp xuống phía dưới, có thể cảm giác được rõ ràng vật cứng từng chút xíu bị chính mình dung nạp tiến nhập.

Ta không muốn làm… Lăng Việt nuốt câu này xuống vô lực nói, buông tha ghé vào trên vai Niếp Tiềm.

“Còn thiếu chút nữa liền toàn bộ tiến vào.”

Lăng Việt nghiêng mặt nhìn hắn.

Niếp Tiềm khóe môi kéo lên, “Cái tư thế này có thể toàn bộ cắm vào, sẽ thoải mái hơn.” Nói, buông tay ra.

Lăng Việt mở lớn hai mắt, thân thể mềm nhũn thoáng cái ngồi xuống.

Lăng Việt giãy dụa suy nghĩ muốn đứng dậy, nhưng Niếp Tiềm luôn luôn nhanh hơn hắn một bước, đem hông của hắn kéo đến trong lòng ngực mình, cố định vững vàng, “Đừng nhúc nhích, không thì ta không nhịn được…” Vừa uy hϊếp vừa trấn an.

Lăng Việt vừa nghe, nhất thời cứng đờ.

“Nghe lời, đem chân tách ra, quỳ ngồi lên, thắt lưng nâng lên.” Niếp Tiềm ra lệnh.

“…” Lăng Việt mặt của bị hơi nóng hấp hơi đỏ lên, thanh âm nhỏ đến đáng thương, “Không được…”

Niếp Tiềm thở dài, bất đắc dĩ nói, “Ta đây tới!” Cầm lấy hông Lăng Việt, mạnh đem Lăng Việt nâng lên, sau đó dụng lực đè xuống.

Lặp vài lần, Lăng Việt không chịu được kêu, “Đừng như vậy, không nên… Muốn hư rồi…”

Niếp Tiềm vừa lặp lại vài cái mới dừng lại, “Chân tách nhau, chính mình động.”

Lăng Việt liền cầu xin hắn vài tiếng, thấy Niếp Tiềm thờ ơ, phải dựa theo phân phó của hắn khởi động thân thể, đem Niếp Tiềm phân thân từ nội thể chính mình rút ra, thế nhưng, kế tiếp làm thế nào cũng không có cách nào ngồi xuống. Bần thần mấy giây sau, Niếp Tiềm không nhịn được đón lấy, đè bờ vai của hắn xuống khiến hắn ngồi xuống.

“Ừ…” Niếp Tiềm rất thoải mái thán hả giận.

Lăng Việt rốt cuộc bị cắm xuống, cơ thể kịch liệt co rút lại đứng lên, chọc cho Niếp Tiềm thoải mái hơn, chính mình đau hơn.

“Ta, ta tự mình tới…” Lăng Việt phát hiện Niếp Tiềm hướng phía trước đỉnh một chút, sợ hãi nói. Cắn chặt răng, nâng thắt lưng, lại ngồi xuống một chút xíu, có thể do chính khống chế tốc độ, đau đớn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật là yếu bớt, thế nhưng bị dị vật xỏ xuyên qua cảm giác lại càng phát ra mảnh liệt.

Lăng Việt như tan vỡ khóc lên, “Ta không muốn làm.” Loại sự tình này, còn chưa phải muốn làm tương đối khá, Niếp Tiềm sẽ trở nên rất đáng sợ.

Niếp Tiềm vốn cũng không phải là tình nhân ôn nhu trong lòng Lăng Việt, cái biểu hiện giả dối kia bất quá là mặt nạ của hắn, *** đang nồng, tên đã lên dây, Niếp Tiềm đâu cho hắn không làm, miễn cưỡng chính chịu nhịn xuống hôn khóe mắt của hắn một cái, nói, “Xin lỗi, chúng ta thật lâu không có âu yếm, có chút không khống chế được, ngươi có thể hiểu được không?”

Không thể, thế nhưng Niếp Tiềm đè nén tiếng nói và thần sắc mong đợi, khiến Lăng Việt câm điếc như ăn hoàng liên, yên lặng gật đầu.

Chuyện kế tiếp và lần trước như nhau, Lăng Việt bị lật đi lật lại làm đến hôn mê bất tỉnh.

Ở phòng tắm làm xong, Niếp Tiềm trực tiếp làm thanh tẩy cho Lăng Việt mất đi ý thức, sau đó đưa hắn lên giường, bản thân tựa ở một bên lẳng lặng ngồi thật lâu, *** phát tiết qua đi lười biếng và lãnh tĩnh, khiến Niếp Tiềm suy tư rất nhiều.

Lúc này đây, Lăng Việt là bị đói tỉnh.

Lăng Việt chầm chậm mặc xong quần áo, hoạt động chân mình xuống lầu, Niếp Tiềm để lại cho hắn tờ giấy, hắn đã đi công tác.

Bởi vì trong phòng, rèm cửa không kéo lên, đi xuống lầu dưới, Lăng Việt mới phát hiện nguyên lai đã là buổi tối, một ngày đã qua…

Niếp Văn nhìn của hắn với ánh mắt so với trước kia có chút bất đồng, có phải biết tư thế của hắn quá kỳ quái? Lăng Việt giữ ý nghĩ như vậy, tự nhiên bắt đầu tận lực run chân, giả vờ bình thường mà đi tới.

Niếp Văn nhìn hắn một cái, liền đi ra ngoài.

“Xin hỏi, Tiềm trở về chưa?” Lăng Việt hỏi.

Niếp Văn trả lời rất nhanh, “Đêm nay trong nhà có khách, ngươi tự tiện đi, muốn ăn cái gì phân phó trù phòng làm, chủ nhân đêm nay không thể cùng ngươi dùng cơm.” Nói rồi đi ra ngoài.

Lăng Việt tâm tình rất phức tạp, vui mừng đã không hề xấu hổ đối với, lại có một loại cảm giác mất mác.

Nghiêng người ngồi trên ghế sa lon, Lăng Việt phân phó trù phòng làm chút điểm tâm nhẹ, hơn nữa một chén cháo thì tốt rồi. Hắn tuy rằng rất đói, ăn cũng không nhiều, một chén cháo liền không sai biệt lắm no rồi, chỉ là ngủ được lâu, đầu óc có chút mờ mịt.

Hắn ngồi ở chỗ kia nhìn TV một hồi, mắt thấy sắp mười một giờ, Niếp Tiềm lại chưa có trở về, tùy ý bắt một hạ nhân lại hỏi, nguyên lai khách nhân không chỉ một, là một yến hội rất long trọng, ngoại trừ vài hạ nhân phục vụ ở chỗ này, bên ngoài tòan bộ bận rộn náo nhiệt.

Nghe đến đó, Lăng Việt bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, len lén hướng biệt thự phía trước đi đến.

Thân thể hắn khó chịu, đi rất chậm, chờ lúc sắp đi tới, nhìn về ngọn đèn phía trước huy hoàng, toàn bộ khách và chủ đều vui vẻ, hắn bỗng nhiên lại thấy sợ hãi, Niếp Tiềm không muốn hắn đi ra, có phải không thích hắn lộ diện sao, nghĩ như vậy, Lăng Việt lại bắt đầu đi trở về. Đi mấy bước, nhìn phía sau quạnh quẽ an tĩnh, lại có chút tịch mịch không muốn trở về, vì vậy đi tới băng đá phía sau cây ngồi xuống, xa xa nhìn mơ hồ trong đại sảnh người đến người đi.

Lăng Việt đang đờ ra, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu một cái, là một người đàn ông xa lạ cầm một ly rượu đứng ở trước mặt mình, nhìn không rõ dáng dấp, về phần bằng y phục mà nhìn giá trị con người, rất xin lỗi bây giờ Lăng Việt đối hàng hiệu là không có khái niệm.

Người nọ mang một kính mắt viền vàng, thanh âm rất êm tai, êm dịu, “Là ngươi a, vừa ở bên trong nhìn mơ hồ hình như có người, không nghĩ tới sẽ là ngươi.”

Lăng Việt từ trong thanh âm mỹ hảo của đối phương lấy lại tinh thần, bất ngờ hỏi, “Ngươi biết ta?”

Lâm Nam không biết Lăng Việt mất đi ký ức, bọn họ trước cũng chỉ là gặp mặt một lần, chỉ coi Lăng Việt đã quên hắn cũng là bình thường, vì vậy nhẹ giọng nhắc nhở, “Có một lần ở Hà gia thương yến gặp qua, ngươi đại khái không nhớ rõ.”

Lăng Việt đứng lên ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi a, ta bởi vì ra tai nạn xe, ký ức xảy ra chút vấn đề…”

Lâm Nam lúc này mới có chút kinh ngạc, thế nhưng vẻ kinh ngạc chỉ ở trong lòng, vẻ mặt của hắn không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là mang theo mỉm cười và quan tâm hỏi, “Nghiêm trọng không? Tại sao lại như vậy?”

“Đã không sao, ngoại trừ ký ức.”

Lâm Nam sức quan sát vô cùng tốt, hắn nhìn Lăng Việt, “Thế nhưng ngươi thoạt nhìn tương đối suy yếu. Ngồi xuống trò chuyện được không?” Nói xong chính mình ngồi xuống trước, không để cho Lăng Việt cơ hội cự tuyệt.

Nếu như là Lăng Việt trước kia, lập tức ly khai là chuyện rất bình thường, nhưng hắn hiện tại, chỉ biết ngồi xuống theo.

Nói chuyện phiếm, Lăng Việt thật lâu không có cùng người tán gẫu qua, Niếp Tiềm mặc dù đối với hắn tốt, thế nhưng nói chuyện phiếm giữa hai người cũng là việc rất xa xỉ, bởi vì hắn bề bộn nhiều việc, Lăng Việt tìm không được người có thể tâm sự.

Nhưng người này không ý nghĩa Lăng Việt muốn cùng một người xa lạ không nhớ thổ lộ tâm tình tình cảm, điểm này thông thường Lăng Việt vẫn phải có.

“Chỉ là hơi mệt chút, cám ơn đã quan tâm.” Lăng Việt nói.

Trong đêm đen, Lâm Nam cười có chút cổ quái, nhãn lực hắn còn không đến mức nhìn không ra là “mệt” bởi vì chuyện gì.

Nói đến hắn đối Lăng Việt cũng có chút hứng thú, người cùng Niếp Tiềm dây dưa không rõ, những thứ ngổn ngang kia, chuyện ngầm đã truyền ra, chuyện Niếp Tiềm thụ thương đến thiếu chút ngủm càng làm một câu chuyện cười, bị rất nhiều người phỏng đoán hồi lâu mới dần dần quên lãng.

“Ngươi cùng Niếp tiên sinh có tốt không?” Lâm Nam mặc dù là thử, giọng nói lại không có một chút ý tứ bát quái, tựa như chào hỏi, rất bình thản hỏi.

“Tốt vô cùng.”

“…” Ai, xem ra thực sự không nhớ rõ, Lâm Nam lắc ly rượu một chút trong tay, “Muốn uống sao?”

“Không, cảm ơn.”

Lâm Nam cười nói, “Ta không có chạm qua nga.”

Lăng Việt có chút quẫn nói, “Là thật không uống, cảm ơn.”

Lâm Nam cái miệng nhỏ uống uống, “Không nghĩ tới Niếp tiên sinh đem ngươi tìm trở về, bên ngoài đều nghĩ đến ngươi đã chết…”

“…” Lăng Việt quay đầu đi, “Ừ, không phải ta vẫn là ở A huyện làm tiểu dân chúng qua ngày đi.” Nói, rất hoài niệm nói, “Bất quá thật vui sướиɠ.”

Lâm Nam nghĩ Lăng Việt nói có chút sai, “Lăng Việt, Niếp tiên sinh không có trả thù ngươi sao?”

“Trả thù?” Lăng Việt kinh sợ nhìn hắn.

Thấy biểu tình của Lăng Việt, Lâm Nam buồn bực: Niếp Tiềm tha hắn? Nhìn phản ứng của Lăng Việt, bọn họ tựa hồ còn không quá tệ.

“…” Lâm Nam bẻn thân muốn tiếp tục đặt câu hỏi, rồi lại thu về.

Phía trước giữa bóng cây rậm rạm, có một bóng đen đang đến gần. Lâm Nam đứng dậy, mà bóng đen vừa lúc đi tới bên cạnh hai người.

Rõ ràng là Niếp Tiềm mặc tây trang thẳng phẳng phiu.

Lâm Nam nhìn Niếp Tiềm, mỉm cười nói, “Đi ra thông khí, không nghĩ tới sẽ gặp phải Lăng Việt nhà ngươi, rượu cũng uống cạn sạch, ta đi trở về, gặp sau.”

Niếp Tiềm không nói gì, Lâm Nam cầm ly rượu không tự động rời đi.

Lăng Việt nhìn Niếp Tiềm, nhìn ra được Niếp Tiềm đối với hắn xuất hiện ở nơi này là không thích.

Gió thổi qua cây, phát ra tiếng xào xạc, không khí tựa hồ cũng ngưng trệ, Lăng Việt ngẩng đầu, phát hiện tối nay là một đêm không trăng, bầu trời thập phần hắc ám, hai người giằng co một chút, Lăng Việt nhịn không được mở miệng trước, “Ta chỉ là đi ra dạo một chút…”

Niếp Tiềm từng bước, từng bước, cúi người xuống, khiến khoảng cách của hai người giảm đi, đến nỗi tiếng hít thở đều có thể nghe.

“Hắn cùng ngươi nói cái gì?!” Niếp Tiềm đột nhiên đưa tay giữ cằm Lăng Việt, giọng nói bất thiện hỏi.

Lăng Việt không giải thích được trả lời, “Ngươi điên rồi, chúng ta không nói gì, ta lại không biết hắn.” Bị Niếp Tiềm đối đãi như thế, Lăng Việt cũng tức giận hất tay hắn, tức giận nói.

Niếp Tiềm xoa trán một cái, đầu rất đau ngồi ở trên băng đá, kéo Lăng Việt muốn đứng lên, đem hắn ôm ở trên đùi, áy náy nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý phát giận, ta không thích ngươi cùng hắn ở gần quá, nhất là chúng ta vừa thân mật như vậy…”

Thoạt nhìn chỉ là ghen mà thôi, Lăng Việt sinh một hồi hờn dỗi, ngay trong lòng Niếp Tiềm bình thường trở lại.

Đem Lăng Việt đưa về phòng, lại hướng Lăng Việt biểu đạt tiếc nuối tạm thời vô pháp bồi hắn, Niếp Tiềm âm mặt tìm được Niếp Văn.

“Lập tức điều ra camera ghi lại, ta muốn tìm Lâm Nam.”

Sau khi hai người tỉ mỉ tra xét camera, Niếp Tiềm hơi chút thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ có vài phút mà thôi.”

Niếp Văn ấn xuống nút quay lại, đem hình ảnh dừng lại tại lúc Lâm Nam đi ra phòng khách, “Mong muốn như vậy…”

“Hảo hảo quan sát lời nói của hắn.” Niếp Tiềm kéo cà-vạt xuống, “Ta trước phải quay về phòng khách.”

Niếp Văn đem hình ảnh chuyển đến phòng của Lăng Việt, vốn Niếp Tiềm chú trọng việc riêng tại phòng ngủ và thư phòng không có lắp đặt camera, thế nhưng Lăng Việt trở về, khiến cảnh giới đề phòng cao hơn một cấp.

Ở tuyến camera hồng ngoại quay lại, Lăng Việt đã đi vào giấc ngủ, nhìn qua cũng không dị thường.

Niếp Văn nhìn chòng chọc mấy phút sau, liền đem điều khiển giao cho người của phòng bảo vệ. Làm như trợ thủ đắc lực của Niếp Tiềm, tâm phúc của Niếp gia, yến hội đêm nay, bận rộn không chỉ là Niếp Tiềm.

Niếp Tiềm quay về đến đại sảnh, hình như cái việc xen giữa này cũng không có phát sinh qua, gặp phải Lâm Nam cũng cứ theo lẻ thường hàn huyên trò chuyện, hai người đều như nhau thưòng lui tới tự tại, chỉ có ở sau yến hội tán đi, đều mới tự như có điều suy nghĩ.

Niếp Tiềm về phòng, đứng ở bên giường nhìn Lăng Việt một hồi, mới quay vào phòng tắm, sau khi đánh răng rửa mặt xong, vén chăn lên, ngủ thẳng bên người Lăng Việt, hai người đã có quan hệ, lại phân giường liền có chút kỳ quái.

Ngày kế, Lăng Việt tỉnh lại trước Niếp Tiềm, thiên hoàn tảng sáng, xuyên thấu qua không có lạp long rèm cửa sổ khe lộ ra một tia mờ tối quang. Lăng Việt ghé vào gối nhìn Niếp Tiềm, ngón tay đã bị hấp dẫn, sờ lên sống mũi thẳng táp của Niếp Tiềm…

“A!” Lăng Việt kinh hô một tiếng, cổ tay bị Niếp Tiềm nắm.

Niếp Tiềm đang ngủ cảm thấy trên mặt bị đυ.ng chạm, giật mình tỉnh giấc sau đso chỉ có thể tuân theo bản năng ngăn lại, khi nhìn thấy thần sắc của Lăng Việt, Niếp Tiềm buông Lăng Việt ra, từ trên giường ngồi dậy, “Không có bị thương chứ? Ta lúc ngủ tương đối cảnh giác.”

Lăng Việt bắt tay ở sau người, lắc đầu nhảy xuống giường, rất nhanh mặc quần áo tử tế, sau đó chạy vào trong phòng tắm, đóng cửa lại.

Niếp Tiềm ảo não đập ván giường một cái, nắm tay rơi vào giường mềm mại, bình tĩnh lại.

Lăng Việt nhìn bản thân trong gương, trên mặt còn mang theo thần sắc mê mang, Niếp Tiềm nhìn dáng vẻ của hắn, là đề phòng như vậy, có người sẽ ở trên giường đề phòng tình nhân của mình như vậy sao? Lăng Việt xoa mặt, biểu hiện của Niếp Tiềm, thật giống như —— bọn họ là cừu nhân.

Mở vòi nước, Lăng Việt đem mặt ghé vào dưới nước, nghĩ để cho mình yên tĩnh một chút, hắn làm sao sẽ sinh ra ý nghĩ đáng sợ như vậy chứ? Lăng Việt thẳng người lên, hướng gương, lấy tay lau đi bọt nước trên mắt.

“A!” Lần này đến phiên Lăng Việt lấy làm kinh hãi, hắn xoay người tựa ở trên bồn rửa mặt, “Sao ngươi lại tới đây?”

Niếp Tiềm chỉ vào phía sau hắn, “Rửa mặt.”

Lăng Việt lui ra, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Niếp Tiềm gọi lại.

“Ngươi vừa rất sợ?” Niếp Tiềm nói.

Lăng Việt kéo cửa ra, “Ngươi đột nhiên đứng ở phía sau như vậy, ai cũng sẽ bị dọa sợ chứ.”

Niếp Tiềm nở nụ cười một chút, “Không sai.”

Nhưng mà lòng nghi ngờ tựa như một hạt giống, chỉ cần chôn xuống, dưới điều kiện thích hợp, cũng sẽ mọc rễ nẩy mầm…

Việc ở trên giường, Niếp Tiềm luôn luôn rất thô bạo, đều không phải người bình thường bởi vì *** kích động mới vô pháp tự chế, thì không cách nào tự chế làm ra chuyện khiến Lăng Việt thống khổ.

Lúc tiền hí Lăng Việt cũng sẽ thoải mái, thế nhưng một khi chân chính tiến nhập, sẽ trở nên không khống chế được, cũng bởi vì như thế, Lăng Việt bắt đầu cự tuyệt luôn luôn vô lực, mà về sau cự tuyệt Niếp Tiềm cũng sẽ không cho phép, như là ăn chắc Lăng Việt.

Thứ hai, Lăng Việt phát ra hiện Niếp Tiềm có rất nhiều chỗ khiến hắn không thể hiểu được, hắn đem mình cùng hắn tạo ra vòng ngăn cách, không có nửa phần ý tứ để hắn tiếp xúc, tuy rằng có thể ra ngoài, lại phải mang theo bảo tiêu tùy thân, thay vì nói là bảo vệ, không bằng nói là giám thị?

Nhớ tới đêm hôm đó người đàn ông xa lạ nói, Lăng Việt càng muốn hướng hắn để hỏi rõ ràng, thế nhưng hắn ngay cả tên của người đó cũng không biết. Trả thù, cái từ này có chút nghiêm trọng rồi, cũng không phải không thể nào nói nổi…

Thật khó khăn, nhưng lại không thể đi hỏi Niếp Tiềm, Niếp Văn cùng đám người hầu này cũng không sẽ nói cho hắn biết đi.

Những hoài nghi này đều rất mong manh, Lăng Việt thậm chí có thể dùng lý do bản thân quá lo lắng để quên đi.

Hắn muốn chứng minh sự thật thật là chính mình quá lo lắng. Thế nhưng chân chính làm lại phát hiện mình nghĩ không ra manh mối, bởi vì hắn không có bằng hữu cùng thân nhân. Về phần nam nhân xa lạ đêm kia, hắn thậm chí ngay cả tên cũng không biết, nếu như Niếp Tiềm trở lại chậm chút, may ra có thể khai thác một ít.

Lăng Việt nghĩ cho dù chỉ là vì cầu tâm an, hắn cũng có thể đi thăm dò chứng cứ đến tột cùng.

Lăng Việt không muốn bởi vì cảm giác mơ hồ phải hoài nghi Niếp Tiềm, sở dĩ quyết định lừa dối Niếp Tiềm là điều kiện tiên quyết để tiến hành.

Hắn bắt đầu hồi tưởng việc trải qua của mình, ngoại trừ Niếp gia cùng với người quen với Niếp gia, chắc là viện đấu giá ngầm!

Nơi đó phải có người quen biết, sau đódù cho người lạ đêm đó xuất hiện. Thế nhưng viện đấu giá đã là chuyện năm năm trước, truy tìm còn kịp sao? Hay là trước tìm được người lạ đêm đó tương đối thực tế?

Lo lắng luôn mãi, Lăng Việt tính toán đồng thời tiến hành.

Đầu tiên tại trên web thu thập chỉnh lý tư liệu của việm đấu giá ngầm H thị, sau đó tìm kiếm tất cả báo tài chính và kinh tế có ảnh chụp, trải qua mấy tháng ở chung, hắn đối Niếp gia đã có hiểu biết nhất định, khách nhân xuất hiện ở Niếp gia nhất định đều không phải tiểu thương nhân vô danh lặng lẽ.

Tư liệu rất khổng lồ, Lăng Việt cần từng chút từng chút loại bỏ, lúc Niếp Tiềm không có ở đây.

Tâm Lăng Việt rất nhỏ, trước khi tắt máy cũng sẽ thanh lý lịch sử máy ghi lại.

H thị bán đấu giá toàn bộ mười hai nhà, thế nhưng như Niếp Tiềm nói viện đấu giá ngầm tà ác cũng chỉ có năm nhà, trong đó một nhà lớn nhất là Lan gia, thứ nhì là Duệ Sắc, Ám Dạ Thiên Đường, Trân Bảo Các và Lưu Chuyển Quang niên. Trong đó rất nhiều người nhắc tới dấu hiệu Duệ Sắc mơ hồ sẽ vượt qua Lan gia, lão bản chân chính của Lan gia ước chừng tại một năm rưỡi trước nhạt ra.

Lăng Việt đối với mình năm năm trước rốt cuộc là ở đâu thập phần mê man, thế nhưng loại nhân viên nội bộ này thay đổi tìm tòi xuống tới liền khó hơn, ước chừng là thủ đoạn sinh ý không thể thấy hết, nguyên nhân mọi người quan tâm chút cũng không ở chỗ này, hắn chỉ tra được Lan gia một năm rưỡi trước thay đổi lão bản, Duệ Sắc chỉ mở hai năm, Lưu Chuyển Quang Niên lão bản vẫn không đổi qua, còn lại hai nhà tạm thời không có tìm được dấu hiệu.

Lăng Việt đang tìm hai ngày sau, bắt đầu nặc danh ở mấy diễn đàn lưu lượng lớn đăng bài, giọng nói rất bát quái cái loại bài post này.

Kết quả sau một ngày chân tướng không có bát quái đi ra, ngược lại tòa lâu như ngập lụt bình luận như nhau xuất hiện rất nhiều: “cầu hình ảnh nội bộ “, “mỹ nữ Như Vân, nhìn hung khí”, “Kỳ thực bên trong nước rất sâu, phía sau có đại quan nào đó” baAabaAa… Các loại giấy báo nhận trước, sau đó liền biến thành một nồi tán dóc thập cẩm thổi loạn…

Lăng Việt vẻ mặt hắc tuyến điểm X.

Về phương diện khác lại có thu hoạch, trang trên mặt bài báo nam nhân sưu tầm, không phải là nam nhân mang kính đêm đó sao?

Lâm Nam, hai mươi tám tuổi, năm năm trước du học trở về, lãnh đạo Lâm thị, hiện nay cùng Niếp thị của H thị cùng khai phá kế hoạch cải tạo giới thương nghiệp thành tây. Lâm gia vẫn là so Niếp gia còn thấp hơn, thẳng đến Lâm Nam trở thành người quyết định mới, về Lâm thị báo viết mới bắt đầu dần dần trồi lên mặt nước.

Lăng Việt gục xuống bàn, a, những cái này căn bản không đủ, Lâm Nam đang ở nơi nào, liên hệ thế nào, truyền thông cũng không thể có viết. Mắt đảo qua từng cái tin tức, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn định tại một góc.

Lâm Nam sắp xuất hiện tại điển lễ khai mạc phân nhánh công ty Lâm thị ở H thị, cũng mời Niếp gia gia chủ Niếp Tiềm đến cắt băng.

Ngày là mười hai tháng năm, Lăng Việt trong lòng thầm than một tiếng, không phải là ngày kia sao?

Đóng máy vi tính, Lăng Việt đứng lên dãn gân cốt một cái, như không có chuyện gì xảy ra đi xuống lâu, hỏi nữ hầu bưng hoa quả tới, “Tiềm trở về chưa?”

“Niếp tiên sinh vẫn chưa về. Hôm nay hoa quả rất mới mẻ, nếm thử đi, Lăng tiên sinh.”

Lăng Việt đưa tay lấy ra một quả đỏ au, hỏi: “Ngươi đến đây lúc nào?”

Người làm nữ buông mâm đựng trái cây, nói: “Không sai biệt lắm bốn tháng nột.”

Lăng Việt cười nói, “Thật khéo, cùng lúc ta tới nơi này không sai biệt lắm nha.”

“Không chỉ ta a, mọi người không sai biệt lắm đều là khoảng lúc đó đến a.”

Lăng Việt đang đang gặm cắn động tác dừng lại, “Tại sao lại như vậy chứ? Người trước kia đâu?”

Người làm nữ cười nói, “Cái này cũng không biết, ta đi trước, Lăng tiên sinh.”

Lăng Việt thấp đầu nhìn chằm chằm quả thực chỉ cắn một cái, đem nó ném vào trong thùng rác.