Địa Hạ Phách Mại Sở

Quyển 1 - Chương 2

“Chỉ còn hai người chúng ta…” Cầm Khâm điềm nị nói, “Ta nghĩ ngươi sẽ không thích có người quấy rối…”

Lăng Việt nhắm mắt lại, không nhìn tới hắn.

Cầm Khâm giật vạt áo hắn, da thịt tốt như tơ lụa nhất thời không giữ lại chút nào lộ ra. Cầm Khâm nhãn tuyến hắn nheo lại như mèo mắt to tròn tròn, trên tay hung hăng đánh Lăng Việt mọt roi.

“Ngô!” Chuẩn bị sẵn sàng Lăng Việt vẫn như cũ tràn ra một tiếng than nhẹ.

Cầm Khâm cũng là am tường đạo này, một đạo ngân tích màu đỏ vừa lúc theo roi xẹt qua trước hồng nhũ bên phải. Cầm Khâm dùng móng tay được trang điểm tỉ mỉ lướt qua tiên thương, sau đó theo vết thương mơn trớn xuống bụng, tiến đến nội khố của Lăng Việt.

“Mặc hai ngày a, ta đã quên chuẩn bị nội y cho ngươi, rất khó chịu a?” Cầm Khâm phát hiện Lăng Việt vẫn mặc nội khố trước khi bị bắt, rất cao hứng nói.

“Giúp ngươi cởi.” Nói, hai ngón tay tiến đến, nội khố màu xanh nhạt đã bị kéo xuống.

“Rất sạch sẽ!” Cầm Khâm lấy tay nắm lấy hạ thể ủ rủ của Lăng Việt, như quan sát tiể ngoạn ý nhi đem lộng đứng lên, chậm rãi xoa nắn.

Sau một lúc lâu, Cầm Khâm trợn mi, “Lăng lão bản chẳng lẽ là tính lãnh cảm?”

Lăng Việt từ chối cho ý kiến, mắt vẫn như cũ đóng chặt.

Cầm Khâm buông hạ thể Lăng Việt, xuất ra một thanh tiểu đao đã qua sửa đổi, “Ngươi không nhìn ta cũng không sao, ta cũng không có ý định cho ngươi nhìn, ta, nói cho ngươi nghe thì tốt rồi…”

Dao nhỏ ở hạ thể Lăng Việt cạo một chút, lấy ra một túm lông, Cầm Khâm khinh a thở một hơi, thổi rơi chúng nó, “Không đau a? Đây chính là ta đặc chế, không thể gây thương tổn được, ta a, sợ hàng hóa không ngoan lúc giãy dụa chặt đứt của quý ni.” Cầm Khâm cắn lỗ tai Lăng Việt, “Sao vậy? Ta có đúng hay không rất săn sóc?”

Lăng Việt bởi vì khuất nhục mặt đỏ lên, lại không chịu mở miệng.

Cầm Khâm giơ tay chém xuống, thủ pháp sắc bén. Một vài cái, hạ thể Lăng Việt liền nhất kiền nhị tịnh (ý là cạo sạch a), lộ ra nhục bổng hồng nhạt.

“Màu sắc rất đẹp…” Cầm Khâm thu dao nhỏ về, “Không thường làm a? Ta ghét người lớn tuổi… Nơi này thông thường ánh sáng màu đều rất kém cỏi… Hài tử mười mấy tuổi là nộn nhất, ngươi cái này cũng không sai…” Cầm Khâm nhịn không được lại bóp mấy cái.

Lăng Việt cảm giác sự chịu đựng của mình sắp tới cực hạn, rất không cam, nhưng ngay cả là ai hại hắn cũng không biết.

Cầm Khâm còn đang khoa tay múa chân trên người hắn, vuốt eo, khe mông, đùi… Hắn biết cái này so với điều giáo chân chính còn khó nhai hơn, bởi vì không biết một giây kế tiếp thì như thế nào. Lăng Việt rõ ràng nhìn không thấy, lại có thể cảm thấy được ánh mắt của người kia.

Cầm Khâm xuất ra một bao vải màu đen, để trên bàn tay, trong túi từng cây kim màu bạc, nhỏ như bộ lông châm, trên kim thấm đầy xuân dược, “Ta biết ngươi lãnh cảm, cho ngươi dùng một chút thứ tốt… Coi như là Lan gia, cũng không có ta chỗ này thật là tốt…” Cầm Khâmđắc ý nói.

Lăng Việt biết không sẽ là thứ tốt gì, thân thể nhất thời bị bó lên.

Cầm Khâm rút ra một cây nhỏ nhất, nhắm ngay giữa đầu nhũ Lăng Việt đâm vào, tuy rằng châm chọc rất nhỏ, nếu là thay đổi địa phương khác, căn bản sẽ không có phản ứng gì, nhưng đầu nhũ không thể so với những bộ vị khác, mềm mại mẫn cảm, mặt trên hiện đầy dây thần kinh…

Lăng Việt quả nhiên mở mắt, liếc mặt một cái liền nhìn thấy Cầm Khâm ác ý mà tà tứ cười.

“Hảo hảo cảm thụ!” Nói, Cầm Khâm lại đang ở trên đầu nhũ bên kia của Lăng Việt lại đâm một châm.

Lăng Việt cắn chặt răng, không lên tiếng nữa.

Cầm Khâm đang muốn lại xuống tay tàn nhẫn, cửa bị đẩy ra, Cầm Khâm bất mãn quay đầu lại, “Làm cái gì?”

Người đến là một nam nhân mặc âu phục đeo kính mắt, đường cong dưới hàm rất thanh tú, nhưng niên kỷ không nhỏ, khoảng chừng ba mươi tuổi, hắn một tay cầm bộ đàm, tay kia che ra đa, “Cầm lão bản, có… Khách nhân…”

Cầm Khâm thả túi châm xuống, nhận lấy để ở bên tai: “Này… Đúng vậy, chỉ cần ngài nguyện ý… Vâng…” Thái độ của Cầm Khâm trở nên nịnh nọt, liên tục xưng vâng.

Lăng Việt tập trung tinh thần nghe, nhưng thanh âm quá nhỏ, cuối nhất vô sở hoạch.

Kết thúc nói chuyện, Cầm Khâm dáng tươi cười tiêu thất vô tung, “Coi như ngươi gặp may mắn…” Sau đó nam nhân đeo kính nói, “A Tề, gọi người đến!”

Gian phòng lại chỉ còn Cầm Khâm và Lăng Việt, Cầm Khâm lạnh nhạt nói, “Đừng cao hứng quá sớm, một hồi có ngươi chịu…” Nói đến phần sau, rồi lại bật cười.

Lăng Việt bị bỏ vào một gian phong thủy tinh lớn.

Đây không phải là gương đơn thuần để soi, mà là từ bên trong nhìn không thấy bên ngoài, mà bên ngoài lại có thể như nhìn rõ vậy xem xét cái gương đặc thù trong phòng.

Lăng Việt bị một nam nhân xốc vác ngã té trên mặt đất.

“U… Đừng thô lỗ như vậy, đau a…” Cầm Khâm cúi người sờ mặt Lăng Việt.

Đau đương nhiên không đau, dưới đất là sàn gỗ, hơn nữa toàn bộ phòng có vải mềm…

“Đem tay hắn treo ngược lên.” Cầm Khâm chỉ huy, “Chân, đúng, miễn cho hại người hại mình.”

Cầm Khâm thân vươn vai, đem mặt Lăng Việt xoay hướng thủy tinh, mình cũng nở nụ cười, quay về phía trước quý khách.

“Biểu hiện tốt một chút, chủ tử của ngươi ở đối diện ni!” Cầm Khâm cười tủm tỉm nói.

Lăng Việt lạnh đạm liếc nhìn hắn một cái.

Hảo đáng trách ánh mắt của… Cầm Khâm đáy lòng cười nhạt, tấm khăn che phủ gian phòng của Lăng Việt vừa được kéo ra.

Vuốt ve làn da căng mọng của Lăng Việt, ngón tay Cầm Khâm du di lên xuống.

“Ừ…” Lăng Việt hơi thở dần dần nặng.

Cầm Khâm mặt lộ vẻ vui mừng, châm cắm ở trên đầu nhũ Lăng Việt có hiệu lực liễu. Nhưng còn chưa đủ, Cầm Khâm rút châm ra, đem vứt bỏ trên mặt đất, từ trong thùng dụng cụ chuẩn bị xong lấy ra tiểu ngọc bổng to bằng ngón tay. Vật kia xanh biếc, vừa nhìn đã biết ngọc thượng cấp, phía dưới có một tiểu ngọc hoàn, để trong lòng bàn tay trắng nõn của Cầm Khâm, trong suốt sáng giống như tác phẩm nghệ thuật.

Cầm Khâm cầm ngọc bổng dính cao thể trong suốt, sau đó cầm dầu bổng dán tại trên mặt Lăng Việt ma sát qua lại, “Ngươi không muốn xem, có thể cảm thụ, rất nhỏ ư… Sao vậy?” Cao thể là ngay từ đầu trên kim nhiễm xuân dược.

Lăng Việt ngửi được hương khí nhàn nhạt, là vật dính trên mặt, hắn tránh cũng không thể tránh mà chịu đựng cảm giác chán ghét.

Cầm Khâm cầm dây tơ quấn lên hạ thể của Lăng Việt, trói lại thành nơ con bướm, biểu thị là hiến lễ vật cho “Chủ nhân”.

“!”

“Thả lỏng! Cơ thể đừng bó chặt như vậy, là nhỏ nhất nột, bất luận kẻ nào đều có thể tiếp nhận!” Cầm Khâm trong tay dùng sức, bỗng nhiên đem ngọc bổngt oàn bộ không vào, động tác kịch liệt khiến ngọ bổng hung hăng thúc vào niêm mạc của Lăng Việt.

Như bị tiểu mộc côn xen vào bên trong, lưng Lăng Việt run rẩy dựng thẳng.

“Đau?” Cầm Khâm mềm nị nị hỏi, “Lăng lão bản cũng điều giáo không ít người, năng lực tiếp nhận của chính mình vậy cũng so với bọn hắn cường ta a? Ừ?”

Ngọc khí rất nhỏ, Lăng Việt lại cảm giác như nơi đó ngâm lạt tiêu du (tương ớt) vậy nóng rực đứng lên, nhưng cũng không phải là bởi vì thụ thương, nóng rực qua đi là trận tê dại, nguyên sinh trong đó có xuân dược.

Lăng Việt cắn răng, Cầm Khâm cái tiện nhân này, không nên rơi vào trong tay hắn, không phải hắn nhất định rút gân y, lột da y, đào mắt của y, lại đem hắn làm thành nhân côn bán đến chợ đen. (chỗ này phân biệt chút hắn =Việt, y = Khâm)

Cầm Khâm trừu động ngọc bổng, tìm điểm mẫn cảm của Lăng Việt, kinh nghiệm phong phú của Cầm Khâm rất nhanh thì đem cây gậy đâm vào tuyến tiền liệt của Lăng Việt.

Lăng Việt biểu tình rõ ràng thay đổi, đuôi lông mày mang một điểm diễm sắc, hạ thể bắt đầu đứng lên bắt đầu bành trướng, nhưng bị dây tơ cuốn chặt lấy, càng khoái nhạc lại càng thống khổ.

“Cái biểu tình này rất tuyệt!” Cầm Khâm xoa bóp phía dưới của hắn, đưa mặt của hắn hướng về thủy tinh, làm cho người đối diện cũng thấy rõ.

Thống khổ và *** quấn quýt cùng một chỗ, tại đây lộ ra vẻ cấm dục trên mặt tạo thành mị lực đặc biệt.

Cầm Khâm cũng hưng phấn, mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm mồ hôi trên chóp mũi Lăng Việt, người này, hiện tại ở trong tay hắn… Cầm Khâm kéo khuyên ngọc bổng, mãnh lực kéo ra.

“Ư…” Lăng Việt khó mà tự chế rêи ɾỉ, tràng bích nóng bổng thắt chặt lại.

Cầm Khâm nhìn cây gậy ướt dầm dề, đặt ở bên mép Lăng Việt, “Nghe thấy được không có, ngươi làm nó ấm lên, phía trên là *** dịch của ngươi…”

Lăng Việt bỗng nhiên trợn mắt, nhãn thần ngoan liệt.

Cầm Khâm thình lình bị hắn làm giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền vì mình bị hắn làm kinh hãi mà tức giận, một cái tát đánh vào mặt Lăng Việt, lưu lại dấu năm ngón tay.

Hít sâu vài lần, Cầm Khâm một lần nữa đem ngọc bổng nhét vào hậu huyệt của Lăng Việt. Mặt của hàng hóa không phải là không thể được đánh, chỉ cần không để lại vết tích, nhưng bây giờ là ngay trước mặt người ủy thác, như vậy vẫn có vẻ có chút không chuyên nghiệp, hơn nữa có người ủy thác không thích gương mặt của sủng vật bị đánh.

Cầm Khâm để bù đắp sai lầm, càng thêm ra sức đâm vào điểm nhạy cảm của Lăng Việt, hắn không nên cuồng loạn để mất lý trí.

Tuy rằng biết rõ chọc giận Cầm Khâm sẽ có hậu quả gì, Lăng Việt cũng chuẩn bị kỹ càng, nhưng dù sao tưởng tượng và hiện thực bất đồng, dược vật hạ xuống tính chịu đựng của Lăng Việt, cảm giác chán ghét bị dị vật xỏ xuyên qua bất quá thoải mái đến ngạt thở.

“Ngô…” Lăng Việt tràn ra một đạo than nhẹ.

Cầm Khâm lộ ra dáng tươi cười, búng xuống hạ thể dựng đứng hoàn toàn của Lăng Việt, đắc ý nhìn nó chảy ra niêm dịch trong suốt.

Lăng Việt ngẩng đầu lên, cổ căng ra đường cong duyên dáng, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Cầm Khâm đem ngọc bổng hoàn toàn nhét vào huyệt nội của Lăng Việt, ngón tay nhàn rỗi lướt qua hầu kết hắn, lướt qua xương quai xanh của hắn.

Phía sau rất trống rỗng… cơ thể Lăng Việt thắt chặt, nhưng ngọc bổng cực nhỏ, đã không có Cầm Khâm thao túng nên hoàn toàn không chiếm được kɧoáı ©ảʍ.

Nhìn Lăng Việt vô ý thức há miệng, Cầm Khâm đem ngón giữa vào quấy, thẳng đến miệng bị đảo khiến cho nước miếng tràn ra…

Cầm Khâm kéo chân Lăng Việt, ngón tay ở đùi hắn đang vân vê, cúc huyệt ửng đỏ đã bị nhuộm thành màu đỏ diễm lệ, tản ra khí tức mi lạn.

“Khấu khấu.”

Đóng chặt cửa bị gõ, lại nhiều lần bị cắt đứt Cầm Khâm mặc kệ hạ cấp gõ thế nào không muốn để ý tới, thịnh yến còn chưa có bắt đầu nột.

Nhưng người ngoài cửa hiển nhiên không muốn dừng, tăng nhanh gõ cửa tốc độ.

Cầm Khâm không kiên nhẫn ninh mở khóa cửa, “Xảy ra chuyện gì?”

Còn là vị nam nhân trung niên đeo kính kia, hắn đến gần dán tại bên tai Cầm Khâm nói một câu, Cầm Khâm nhấp mím môi, sau đó mới nói, “Được rồi.”

Lăng Việt chảy rất nhiều mồ hôi, hơn nữa một ngày đêm không ăn cơm, đầu óc có chút ngất xỉu, sau khi nam nhân đeo kính và Cầm Khâm nói chuyện, Cầm Khâm mượn một miếng vải đen che lên mắt hắn, sau đó có một hai bàn tay đem hắn ôm lấy, đi nửa phút sau, Lăng Việt bị đặt ở trên giường mềm mại, sàng đan (ra giường) rất tươi mát sạch sẽ, điều này làm cho Lăng Việt có chút thả lỏng.

Người ôm hắn rất có lực, đều không phải Cầm Khâm, trên người có nhàn nhạt mùi thuốc lá và hương khí thủy (nước hoa) Cổ Long, nghe tiếng bước chân tới, cái nam nhân ôm hắn cũng không có ly khai, hơn nữa Cầm Khâm cũng không có theo tới.

Một loại cảm giác không ổn nổi lên trong lòng, Lăng Việt giãy dụa suy nghĩ phải dùng hai tay bị trói xốc tấm che mắt lên.

Chạm tới vải vóc trong nháy mắt, hai bàn tay nắm lấy cổ tay Lăng Việt.

Lăng Việt nửa người đều bị bóp chết lặng, người kia, muốn đem hắn lộng gãy xương sao?

Nam nhân đặt ở trên đùi Lăng Việt, đem tay hắn cố định ở đầu giường, sau đó bắt đầu giật khóa quần.

“Cút ngay!” Lăng Việt lúc nghe âm thanh khóa kéo hầu như bùng nổ, cả người lần lượt đều nổi da gà.

Nam nhân một thân cưỡi trên hông của Lăng Việt, áp hắn gần như ngất đi.

Lăng Việt là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hậu huyệt cũng bởi vì xuân dược liên tục nhúc nhích co rút lại, nam nhân nắm chân Lăng Việt lên, nhưng Lăng Việt cũng không ngừng đá, nam nhân ngại hắn cản trở đem hắn lật người lại, sau đó nhảy qua ngồi ở trên đùi hắn, như vậy Lăng Việt liền vô pháp phản kháng.

“Không nên…” Lăng Việt thấp thanh nói.

Nam nhân đeo kính tự lấy ra mũ (mũ gì thì tự hiểu a) đã chuẩn bị, tự mình mang vào thứ hùng vĩ đang dựng thẳng, nắm hông Lăng Việt liền xỏ xuyên.

“!” Lăng Việt tiếng thét chói tai kẹt lại trong cổ. Cho dù có dược vật bôi trơn, nơi chẳng bao giờ tiếp thụ qua nam nhân ngay lần đầu tiên liền tiếp nhận vật lớn như vậy thô bạo xỏ xuyên. Hắn trên thân bỗng nhiên giơ lên lại hạ xuống.

Nam nhân cắn lên xương bả vai của Lăng Việt, nội bích Lăng Việt kẹp chặt khiến hắn rất khó chịu, nếu hắn khó chịu, liền cắn cắn Lăng Việt đó. Lăng Việt bị sáp nhập trực tiếp, vốn là tiếp nhận sự đau đớn rất lớn, nhưng điểm ấy nam nhân tuyệt không quan tâm.

Đau nhức bên trong rất nhanh chuyển thành ngứa, Lăng Việt tuyệt vọng xụi lơ, ở người đàn ông trên người của hắn hẳn là người bắt hắn, nhưng Lăng Việt còn chưa biết hắn rốt cuộc là ai.

Nam nhân vuốt mặt của hắn, khiến cho bịt mắt hắn tuột xuống, Lăng Việt lòng thỏa mãn cho rằng có thể thấy dáng vẻ của hắn, nhưng nam nhân lại mang mặt nạ, từ trán đến mũi đều bị che khuất, chỉ lưu lại cằm và môi khó có thể nhận rõ———

Lăng Việt chớp chớp mắt bị lệ châu che lại, lại liếc mắt về ngọc bổng đặt ở đầu giường, đó là vật mới vừa rồi bị rút ra, mặt trên còn dính đầy dược dịch cùng tràng dịch. Chỉ một cái liếc mắt, Lăng Việt liền trước mắt biến thành màu đen hầu như bất tỉnh đi.

Lăng Việt thất thần đột nhiên bị người phía sau kéo tóc lên thật cao, tóc tựa hồ cũng bị kéo rớt, Lăng Việt hút không khí, sao người này cũng cùng Cầm Khâm tên biếи ŧɦái kia như nhau thích kéo đầu người ta sao? Hậu huyệt đau đớn cũng lớn hơn, nam nhân hầu như đem toàn bộ phân thân xâm nhập vào nội huyệt của hắn, ngay cả hai túi tinh giống như cũng bị đâm vào…

“A…!” Lăng Việt sợ hãi thở gấp, đồng thời chính mình cảm thấy ghê tởm.

Nam nhân thúc vào lợi hại hơn, mỗi một lần đều phải xen đến chỗ sâu nhất, hô hấp cực nóng phun ở trên cổ Lăng Việt.

“Ngô…” Lăng Việt không thể làm gì mặc cho nước mắt rơi xuống.

Nam nhân bị nội bích ôn nhuận đè ép càng nhanh muốn cao trào, cũng không nguyện liền lúc đó kết thúc, cắn một cái ở trên vai Lăng Việt.

“A! A…!” Lăng Việt đầu vai bị Cầm Khâm tiêm giày đả thương, với kỹ thuật bây giờ, dược vật rất nhanh có thể giúp vết thương khép lại, nhưng vết thương của hắn chỉ là bị tiêu độc đơn giản, Cầm Khâm cố ý không cho hắn bôi thuốc, nam nhân cắn một chút ở tại vết thương trên thịt non.

Nam nhân đã có chuẩn bị, khi Lăng Việt bởi vì đau nhức mà co quắp trước rút ra phân thân. Nhục trụ cực đại mà đậm màu ướt đẫm đứng thẳng, nam nhân nhắm ngay hậu huyệt Lăng Việt, chỉnh căn sáp nhập.

“Ô…” Lăng Việt rơi lệ thủy, suy yếu quay đầu, “Cầu ngươi… Tha cho ta đi… Tha ta…” Thanh âm của Lăng Việt là rất thanh thúy mà từ tính, lúc cầu xin tha thứ âm điệu cầu xin nhu nhu rất là động nhân.

Nam nhân động tác dừng lại một chút, sau đó lại cuồng bạo đĩnh nhập.

Lăng Việt khóc nói, “Ta biết sai rồi… Ngươi tha thứ ta… Ta là vô tâm…” Tuy rằng không biết nam nhân là ai, nhưng nhất định là chính mình đã đắc tội qua.

Nam nhân hôn lên khóe mắt của hắn, liếʍ đi lệ ngân, hình như lòng có thương tiếc, Lăng Việt trong lòng hận ý sinh sôi, ngoài miệng lại ra sức xin khoan dung, “Tha cho ta đi! … Ta rất đau…”

Một đôi mắt lạnh nhìn người hạnh mâu lúc này thủy nhuận mà bất lực.

Nam nhân hô hấp hỗn loạn, trái lại nâng thắt lưng Lăng Việt, dùng sức khuếch trương.

Lăng Việt bị đυ.ng lên đầu giường, biết rõ nam nhân là sẽ không bỏ qua hắn, thế là Lăng Việt không hề che giấu, cả giận nói, “Ta là gϊếŧ cả nhà ngươi còn gian tổ tông ngươi, X con mẹ ngươi mười tám đời…” Lời thô tục nhanh như chớp xuất ra.

“Ha hả…” Lần này hầu như ngã rơi mắt người gương mặt biến sắc, khiến nam nhân phía sau thấp giọng nở nụ cười.

Thanh âm của hắn hồn hậu hữu lực, nhưng chỉ dựa vào vài tiếng cười và khuôn mặt non nửa, Lăng Việt còn chưa biết lai lịch hắn tư, “Ngươi cái đồ con rùa, dám làm không dám nhận, nhận không ra người X hàng…” Lăng Việt đem đau đớn chuyển thành độc ngữ.

Nam nhân động tác dừng lại, từ phía sau nắm hàm dưới của Lăng Việt, khiến hắn nói cũng không ra lời, chỉ có thể hàm hồ rêи ɾỉ…

Một giờ sau…

“Ừ… A…!” Ngại trong miệng hắn không sạch sẽ, Lăng Việt trong miệng bị lấp một góc áo tạo thành bố đoàn, trên lưng tràn đầy vết xanh tím, nam nhân còn đang xỏ xuyên.

Hậu huyệt căng chặt có lộ ra ngoài, sung huyết không ngừng ra vào.

Cường thế nam nhân tuy rằng trầm mê thân thể Lăng Việt, nhưng lại không chịu đem lần tình ái này trở nên càng triền miên, từ đầu đến cuối cũng không có cởϊ qυầи áo, chỉ là kéo khóa quần mà thôi.

Nam nhân phát tiết qua không có lấy ra miếng vải thấm ướt trong miệng Lăng Việt, cũng không có cởi trói cho tay chân của hắn.

Lăng Việt mềm nhũn hôn mê, trên người đã không có tri giác, hậu huyệt chảy ra dịch thể bạch trọc, ô uế đầy đùi và sàng đan…

Lăng Việt mê man cũng không tỉnh, thân thể không khỏe khiến hắn rất nhanh thì chuyển tỉnh, cảm giác ngượng ngùng khiến hắn khó chịu.

Hé ra mặt nạ đặt ở bên gối hắn, là người nọ lưu lại!

Lăng Việt trừng mắt nhìn nó, tựa hồ muốn đem nó đốt sạch, người nam nhân kia…

“U, tỉnh, cũng không biết có thỏa mãn không?” Cầm Khâm đẩy cửa ra, nghễnh cằm híp hai mắt đi tới.

Lăng Việt nuốt miệng nước bọt làm dịu cổ họng khô khốc, thấp giọng nói, “Ta muốn tắm!”

Cầm Khâm trên mặt buồn bã, hắn vốn là muốn đến xem thảm trạng của Lăng Việt, nào ngờ hắn cư nhiên vẻ mặt bình tĩnh yêu cầu tắm, Cầm Khâm trọng trọng hô khẩu khí, nhấc chân giẫm lên mông Lăng Việt, loại giường này rất lún, Cầm Khâm đạp lên rất dễ dàng, đồng thời chậm rãi đè lên, “Chịu không ít a, ngươi nên cảm tạ ta, nếu không phải của ta mở rộng và bôi trơn, ngươi ở đây sớm bị sáp hư.”

Lăng Việt cười lạnh quay đầu lại, “Đừng tưởng rằng người người đối với ngươi như nhau, đều thối rữa.”

Những lời này cũng đâm đến chỗ đau của Cầm Khâm, Cầm Khâm diễm danh cùng tiệm của hắn nổi danh như nhau, thẳng đến sinh ý dần dần kiêu ngạo, có danh tiếng, mới hoàn toàn lên bờ.

Cầm Khâm căng da mặt, dáng tươi cười cứng ngắc, tay đánh vào trên mặt trên người Lăng Việt như mưa rơi, móng tay đánh xuất ra đạo huyết ngân.

Lăng Việt tê liệt ngã xuống bồn tắm, toàn thân đều đau nhức, hậu huyệt dị dạng hỗn tạp ở trong đó cũng không rõ ràng như vậy. Tẩy rữa nửa bình sữa chà xát nhũ, sau đó lại lấy xà phòng thơm, trực tiếp đem da của mình chà xát đến muốn tróc da, rất nhiều nơi đều rịn ra tơ máu mới dừng tay.

Lảo đảo như muốn ngã đứng lên, ở phòng tắm tìm một vòng, cũng không có tìm được cái gì có thể làm hung khí, Lăng Việt vẫy vẫy thân ướt, đi ra ngoài.

Cầm Khâm gác chéo chân ngồi ở một bên, một tay chống hàm dưới, một tay ở tay vịn sô pha gõ, “Vui vẻ sao? Ngươi không cần bị điều giáo.”

Lăng Việt bình tĩnh nhìn Cầm Khâm, nhưng trong lòng thật nhanh suy nghõ.

“Tối nay là hội đấu giá!” Cầm Khâm nói.

Lăng Việt con ngươi xanh đen hơi co lại một chút, cái này khó đều không phải một chuyển cơ, nếu có người mua hắn, cơ hội thoát đi nhất định so với ở đây cao hơn, viện bán đấu giá, hay ngục giam vô hình.

Ánh đèn sáng ngời đánh trên người Lăng Việt, Cầm Khâm đứng ở bên cạnh hắn ôn nhu nói, “Đây là hàng hóa đặc thù hôm nay, tin tưởng rất nhiều người đang ngồi đều biết Lan gia lão bản, thật đúng là một băng nhân, hiện tại, cấp đại gia một cơ hội đem hắn hòa tan…” Cầm Khâm vạch tấm vải trắng trên người Lăng Việt.

Vết thương luy luy Lăng Việt lại cũng không có chỗ có thể trốn.

Cầm Khâm xử lý vết thương rất thông minh, bôi lên tinh du gia tu sức, đem Lăng Việt biến thành một bộ dáng câu nhân chọc người tàn phá, người xem tâm dương khó nhịn, người thích ngược đãi càng rục rịch.

Sau khi Cầm Khâm đem tóc Lăng Việt chải lại, biến hắn thành hình dạng cấm dục bình thường, rồi lại thiêu hạ vài sợi ở trên trán, thấy rõ mặt Lăng Việt, người thành thạo đã ở cửa cầm biển dãy số chuẩn bị đấu giá.

Cầm Khâm mỉm cười, đối Lăng Việt nói, “Lăng lão bản rất nhanh thì sẽ biết, mình cũng là một lạn hóa.” (thứ không tốt đẹp gì, một thứ hàng hóa thối rữa)

Lăng Việt vung lên lau một cái mỉm cười, “Phi…”

Một hớp nước miếng không thể tránh phun ở trên mặt Cầm Khâm, Cầm Khâm sắc mặt tái xanh, lấy khăn tay ra lau mặt, sau đó nắm lấy miệng Lăng Việt, đưa khăn hung tợn nhét vào trong miệng Lăng Việt.

“Tốt, tất cả mọi người nhìn thấy, chẳng hay các vị có hứng thú hay không lĩnh về nhà hảo hảo điều giáo.” Cầm Khâm hô.

“Hai trăm vạn!” Một nam nhân buồn bã dẫn đầu cử bài.

Lăng Việt chán ghét rũ xuống mắt.

Cầm Khâm cười nhẹ đóng cửa tai nghe đối Lăng Việt nói: “Nhìn người đầy mỡ, nếu như đặt ở trên ngươi, không biết sẽ là loại tình hình gì?”

“Ba trăm vạn!” Lại một người cử bài.

Cầm Khâm kích động, “Tuy rằng tư sắc không tính là đứng đầu, tuổi hơi lớn, nhưng chỉ phải suy nghĩ một chút là Lan gia Lăng lão bản, mọi thú vị sẽ mọc lan tràn…” Cầm Khâm nâng cằm Lăng Việt lên, để mọi người nhìn gò má tuấn dật của hắn, ngón tay vẽ lên eo Lăng Việt, “… Vẫn là vô cùng đáng giá…”

“Ba trăm vạn.”

“Ba trăm năm mươi vạn…”

Theo giá kéo lên, Cầm Khâm gian xảo cười, trong lòng đúng muộn ý không thể hảo hảo thu thập Lăng Việt đánh tan không ít.

“Mười triệu!”

Trong lúc nhất thời, toàn trường lặng ngắt như tờ, giá kỳ thực không lạ gì, nhưng phối Lăng Việt quả thực cao, luận dung mạo và vóc người, chợ đêm so với hắn ưu dị nhiều lắm, cũng không phải bảo thạch, lỗi thời, có thể vĩnh cửu trưng bày, đây đã là giới ngừng phát triển.

Cầm Khâm cười ngưng ở trên mặt, sao vậy sẽ là hắn?

Lăng Việt xa nhìn về nơi xa, hắn cũng không nhận ra người kia.

Trên hậu trường ———

“Ngài đây là…” Cầm Khâm thanh âm của mơ hồ có chút không cam lòng. Nếu đưa hắn tống đến nơi đây, lại chỉ rõ bán đấu giá, vì sao lại phái bí thư ra giá cao nhất, trực tiếp phóng ở nhà không phải tốt hơn. Chẳng lẽ là thực tủy biết vị?

Nam tử chuyển động điếu thuốc trong tay, “Ngươi không cần biết, đêm nay ta sẽ phái người mang hắn đi.”

Cầm Khâm chậm rãi nói, “Tốt, bất quá nếu là người của ngài, ngài mang đi, tiền cũng không cần!” Cầm Khâm nịnh nọt nói.

Nam tử châm điếu thuốc lá, hút một hơi rồi lại dập tắt, “Không cần, coi như là công khổ cực.” Dứt lời, đứng dậy đã đi.

Cầm Khâm cũng không dám giữ lại, chỉ ở phía sau nói, “Ngài đi thong thả.”

“Ghê tởm!” Một lát sau, Cầm Khâm nặng nề giậm chân.