Chương 2
Bác Tôn là một người vô cùng nhiệt tình, hơn nữa còn giống đại đa số mấy người già ở cái thành phố này, thích lải nhải, nói về vị Nhan đại thiếu gia này, bất kể là việc gì cũng giao phó lại: đại thiếu gia mỗi ngày đúng tám giờ rời giường, rửa mặt đánh răng không cần hầu hạ, chỉ cần đi vào lấy quần áo bẩn ngày hôm trước mang đi giặt là được rồi, ba bữa phải chuẩn bị đúng giờ, gia vị trong đồ ăn đều phải lựa chọn cẩn thận trước đó để tránh bị nhầm lẫn, thịt phải loại xương, cá phải chọn kĩ, sau khi ăn xong, hoa quả phải bóc vỏ bỏ hột cắt thành miếng nhỏ, sau bữa cơm đại thiếu gia thường có thói quen ra ngoài đi dạo một lúc, chưa bao giờ cần người đi cùng, cho nên đã nhiều năm lão phải lén đi theo ở phía sau, phòng đọc sách của đại thiếu gia không thể thu dọn tùy tiện, bằng không làm rối loạn sẽ không tìm thấy đồ, giường của đại thiếu gia một tuần đổi một lần, tính tình đại thiếu gia tốt, nhiều nhất chỉ có thấp giọng nói cho cậu biết làm sai chỗ nào, cũng sẽ không phát giận mắng chửi người…“Bác Tôn.” Thừa dịp lúc lão đang uống nước, Thế An hỏi một câu, “Ngài Nhan ở nơi này đã bao lâu rồi?”
“À, năm sáu năm đi, khi đó lão gia cùng phu nhân muốn chuyển đi ở nơi khác, đại thiếu gia liền dọn vào ở nhà này, nhị thiếu gia khi đó đối với người nhà có tranh cãi, khá là ầm ĩ.”
“Vậy bác trước kia ở Nhan gia…”
“Ồ, vợ của lão vốn là người làm của Nhan gia, được mời tới chăm sóc đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia, sau đó thấy lão gia phu nhân rất tốt liền lưu lại làm bảo mẫu, sau này trong nhà xảy ra chuyện, lão lại sinh bệnh nặng, trị thế nào cũng đều trị không được, mang theo con trai đến thành phố, lão gia ra một số tiền thay lão trị hết bệnh, lão cùng con trai cũng lưu lại làm việc, này cũng đã hơn hai mươi năm, mấy năm trước vợ của lão đã mất, con trai cũng đã sớm về quê, lão cũng không có gì vướng bận, liền bắt đầu tới chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của đại thiếu gia.”
Nói tới đây, lão đột nhiên đổi đề tài, nhìn chằm chằm Thế An: ” Nếu cậu nghĩ rằng mắt của đại thiếu gia không nhìn thấy là có thể lười biếng, lão tuyệt đối không tha cho cậu.”
“Sẽ không đâu, bác Tôn.” Thế An nói, bắt buộc chính mình lộ ra vẻ tươi cười, chính mình đã như ở trong miếng băng mỏng, sao mà còn dám lười biếng, cái nhìn lúc gần đi của Nhan Minh Duệ, ý tứ trong đó chính mình cũng không phải không nhận ra.
Cho dù hắn không uy hϊếp chính mình, chỉ vì tiền lương, chính mình cũng nên cẩn thận mà làm tốt công việc đi, đây là tự tôn cuối cùng còn lại.
“Đúng rồi, lão bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, cậu theo lão vào phòng bếp, lão cho cậu biết khẩu vị đại thiếu gia như thế nào.” Bác Tôn nói xong đứng dậy, “Buổi chiều lão mang cậu đi chung quanh làm quen một chút, ngân hàng, bưu điện, siêu thị, mua thức ăn thì mua ở nơi nào.”
“Vâng!”
Mười hai giờ, đúng giờ ăn cơm, theo lời bác Tôn nói, đây là quy củ từ trước của Nhan gia, ba bữa đúng giờ, không có tình huống gì đặc thù, tuyệt đối không kéo dài, hơn nữa đồ ăn cũng là số lượng cố định, ba món ăn một món canh, ngay cả chén đĩa cùng bát cũng được bày ở vị trí cố định, trên bàn gỗ lớn trong phòng ăn thậm chí còn vẽ vài cái vòng tròn làm đánh dấu.
Này… Đều là bởi vì mắt Nhan Minh Húc không nhìn thấy đi, Thế An một bên giúp đỡ bày bát đũa một bên rầu rĩ mà nghĩ, làm một người mù sinh hoạt trong bóng tối vĩnh hằng, ba bữa cố định cùng làm việc và nghỉ ngơi mới có thể làm cho anh cảm nhận được sự biến hóa của ngày đêm, không giống chính mình, chỉ cần vừa nhấc mắt, đồng hồ sẽ tinh tường cho biết, nếu không nữa thì là ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng có thể tự nói với cậu hiện tại là khi nào, mà anh thì sao… Chỉ có thể thông qua phương thức này cảm nhận được thời gian trôi qua.
Đồ ăn đã làm theo đúng lời Bác Tôn nói, cẩn thận loại bỏ đi những phần không thể ăn, ba đĩa thức ăn một cái bát, đặt ở vị trí cố định, Thế An mới vừa đặt bát cơm vào cái vòng tròn cố định, cửa liền truyền đến tiếng bước chân, Nhan Minh Húc đã đi tới, trên mũi vẫn như trước đeo chiếc kính râm, ở trong phòng ánh sáng không tốt lắm, có vẻ có chút buồn cười.
Anh cũng không cần dựa tường hoặc là sờ soạng khắp nơi mà đi, thực tự nhiên tựa như một người bình thường có thể thấy đường, thuận lợi đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, mỉm cười gật gật đầu với Thế An: “Cậu vất vả rồi.”
“Không… Không có… Ngài Nhan, đồ ăn hôm nay là đậu phụ xào thịt bò, cá ướp hương rượu, rau thái non xào, canh sườn cừu nấu với hạt ngô, ngài từ từ ăn.” Thế An rũ xuống hai tay, đứng ở bên cạnh bàn, dù cho Nhan Minh Húc không nhìn thấy, cậu vẫn không có thả lỏng tư thế một chút.
Ngón tay Nhan Minh Húc cầm đũa lên, thực nhã nhặn vươn ra, động tác của anh cũng thực lưu loát, thậm chí có thể được xưng với tao nhã, nếu không phải kính cái râm kia trong nói anh là người mù khẳng định không ai tin tưởng.
“Tiểu An.” Anh ăn hai miếng, hòa ái nói, “Cậu không nhất thiết phải đứng ở chỗ này, đi ăn cơm đi, vội cho tới trưa, cậu chắc cũng đói bụng rồi.”
“Không, Ngài Nhan đã phân phó, lúc ngài ăn cơm, tôi phải ở bên cạnh.” Nhớ tới điều khoản 『phục vụ bên người hai mươi bốn giờ』chói mắt kia trên bản hợp đồng, lông mày Thế An nhảy dựng, cố sức để kìm nén xuống.
Nhan Minh Húc nở nụ cười: “Cậu đừng nghe em trai tôi nói, hắn chính là thích lập ra nhiều quy củ như vậy, nghe lời, đi ăn cơm đi, cho tới bây giờ đều là tôi ăn một mình, bác Tôn cũng không ở bên hầu hạ tôi như vậy.”
“Thế nhưng…” Bụng Thế An xác thực là đói đến thầm thì kêu, sự hấp dẫn của đồ ăn với cậu không thể nói là không có, nhưng là Nhan Minh Duệ đã ra lệnh, nếu như ngày đầu tiên mình liền vi phạm nội quy, có thể hay không…
“Không nhưng nhị, có người ở bên cạnh nhìn, cậu có thể ăn cơm sao? Tôi chịu không nổi bị người khác giám sát.” Nhan Minh Húc nói giỡn, “Được rồi, đi đi, cậu là tới chỗ chỗ tôi làm, tôi định đoạt.”
Thế An âm thầm thở dài một hơi, có chút do dự nhìn anh: “Tôi đây đi ăn cơm, ngài Nhan, nếu có chuyện gì, ngài bảo tôi một tiếng.”
“Được, cậu đi đi.”
Thế An đi tới cửa, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong phòng ăn chỉ có Nhan Minh Húc, ánh sáng u ám hạ xuống, đường nét khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng, giống như là cảm ứng được cậu quay đầu lại, Nhan Minh Húc ngẩng đầu, lộ ra một cái mỉm cười cổ vũ với cậu.
Tim, bỗng nhiên nhảy loạn lên, Thế An dùng sức nuốt xuống nước miếng, xoay người rời đi.
Buổi chiều bác Tôn dẫn theo Thế An đi ra ngoài, ở gần đấy vòng vo một vòng lớn, mua rất nhiều đồ vật này nọ, lúc vào siêu thị bác Tôn còn lấy ra năm tờ một trăm đồng giá trị lớn nói: “Này, đại thiếu gia vừa rồi bảo lão, hỏi cậu có thiếu đồ vật này nọ hay không, lão thấy cậu cái gì cũng không mang, liền nói cái gì cũng đều thiếu, thiếu gia lấy ít tiền cho cậu mua thêm đồ vật này nọ, coi như là tiền lương ứng trước. Cậu muốn mua cái gì hiện tại liền cùng nhau mua.”
“A?” Thế An chấn động, bối rối xua tay cự tuyệt, “Không không không, cháu không thiếu cái gì cả…”
Bác Tôn cơ hồ là thương hại nhìn cậu: “Tên nhóc ngốc này, cậu cũng chỉ mang đến một bộ quần áo giặt thay thế đến làm sao? Có phải lúc ở nhà cái gì bản thân cũng đều không phải chuẩn bị hay không? Cậukhông cần khăn mặt, bàn chải đánh răng hay sao? Người trẻ tuổi các cậu không giống ông già như lão, một bánh xà phòng tắm từ đầu đến chân, cũng cần mua cái khác nữa đi? Số tiền còn lại cậu cầm đi mua bộ quần áo, tuy rằng hệ thống sưởi trong nhà đã đủ, đi ra ngoài vẫn là lạnh, đừng tưởng rằng chính mình còn tuổi trẻ liền cứng rắn chịu đựng.”
Bác Tôn nói thế khiến Thế An đỏ mặt, đúng thế, chính mình chưa trải qua cuộc sống độc lập, mà mẹ, tựa hồ cũng rời xa cái loại cuộc sống này đã lâu rồi, chính mình lúc ra cửa bà luôn luôn khóc, cũng không có cho mình chuẩn bị hành lý, mình sẽ đem hết thảy đều chuẩn bị rất đơn giản.
“Ngài Nhan thật là một người tốt.” Cậu chậm rãi nói, trong đầu hiện ra nụ cười ôn hòa của Nhan Minh Húc.
“Kia đương nhiên!” Bác Tôn nói chắc như đóng đinh, “Thằng nhóc cậu có vận khí, lần đầu tiên làm công liền gặp được chủ nhà như vậy, vợ lão trước đây gặp qua không ít loại người, lúc nào cũng đối với bà ấy đến kêu đi hét, một chút tôn trọng cũng không có, đi sớm về tối, quả thực so với địa chủ còn ác hơn. Nhưng mà, cậu cũng đừng cảm thấy tính tình thiếu gia tốt liền lười biếng dối trá, đại thiếu gia đối với người rất phúc hậu, cũng không có nghĩa sẽ khiến chính mình chịu thiệt, thằng nhóc cậu làm cho tốt.”
“Cháu sẽ, bác Tôn.” Thế An cúi đầu, ngoan ngoãn nói, cho dù… cho dù Nhan Minh Húc là người tốt, nhưng Nhan Minh Duệ, hắn tuyệt đối là sẽ không bỏ qua cho cậu, vừa mới nghĩ tới hắn cậu liền có cảm giác cặp mắt lạnh như băng kia đang ở sau lưng nhìn chằm chằm chính mình, làm cho người ta không rét mà run.
Vác bao lớn bao nhỏ về đến nhà, bác Tôn liền bắt đầu chỉ đạo Thế An làm một ít công việc thường ngày, chuẩn bị bữa tối, quét tước vệ sinh, vật dụng trong nhà ba ngày phải lau bụi một lần, đồ vật này nọ cũng không thể rời đi vị trí vốn dĩ của nó, tránh phải mang đến phiền toái cho Nhan Minh Húc.
Buổi chiều, Nhan Minh Húc vẫn ở trong phòng đọc sách, vào lúc này, anh không rung chuông, là không cho phép có người đi vào quấy rầy, bác Tôn thận trọng dặn dò cho cậu nhiều lần, nhất định không thể tự mình tiến vào thư phòng, vạn nhất làm rối loạn khiến anh không tìm thấy đồ vật này nọ sẽ gây họa lớn.
“Ngài Nhan mỗi ngày ở trong phòng đọc sách đều ngồi một thời gian dài như vậy sao?” Thế An một bên dùng khăn lau cẩn thận chân của bàn trà trong phòng khách, một bên hỏi.
“Đúng thế, đại thiếu gia thích đọc sách, ách, chính là lấy tay sờ cái loại sách này, một lần mua liền mua rất nhiều, còn có thể dùng máy tính lên mạng, nói là trang hệ thống nói chuyện cái gì đó, lão già rồi theo không kịp thời đại, có điều xem bộ dáng của thiếu gia, cũng giống những người khác, này thật tốt, có phải hay không?”
Thế An ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phòng đọc sách, nhẹ nhàng mà nói: “Dạ.”
Thực hiển nhiên, Nhan gia đối với đứa con lớn nhất này cũng là đặt vào vô hạn yêu thương cùng tiền tài, xem thái độ của Nhan Minh Duệ đối với anh trai, nhìn anh sống trong hoàn cảnh này, lại nhìn những chi tiết trong cuộc sống, cho dù anh là một người mù, cũng nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Chính mình vốn từng sống trong một gia đình như vậy, vô ưu vô lự hưởng thụ sự quan tâm cùng yêu thương của cha mẹ, cho rằng hết thảy đều là đương nhiên, nhưng một hồi chuyển hóa liền dễ dàng mà đem cuộc sống của cậu hoàn toàn đảo điên, biến thành bộ dáng hiện tại.
Kỳ thật… Như bây giờ cũng không có gì không tốt đi. Cậu cười khổ an ủi mình, ít nhất cậu là dùng sức lao động của chính mình đi kiếm được một phần tiền lương, nhưng lại so với rất nhiều người đồng dạng lại hậu hĩnh hơn, đối với một người mới mà nói, chính mình thật sự là thực may mắn.
Cơm chiều là Thế An giúp đỡ làm, nấu một nồi cháo trắn, rán vài miếng lạp xưởng, làm một ít rau trộn, dùng một ít ớt cùng vài món gia vị, tỉ mỉ chiên kĩ đổ lên phía trên, trộn vào nhau, bánh bao chay là đích thân bác Tôn hấp, một bên chỉ đạo Thế An: “Đại thiếu gia đối với ẩm thực không có kén chọn nhưng cậu phải chú ý cân đối, nơi này có vài cuốn sách đều là nhị thiếu gia lấy đến kêu lão chiếu theo đó làm, một tuần sẽ ăn hai hoặc ba lần mì phở, bột mì thì mua của nhẫn hiệu này, còn men cần dùng bột lên men ẩm chút mới tốt.”
“Dạ, cháu nhớ kỹ.” Bộ dáng cậu khiêm tốn rất được bác Tôn hài lòng, lão cười ha ha vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Mặc dù Nhan Minh Húc không nhìn thấy, đèn trong phòng ăn vẫn sáng, so sánh với hàng xóm chung quanh, nơi này nhìn không ra khác biệt, căn bản không có ngườ nghĩ đến, chủ nhân bên trong kỳ thật căn bản là một người mù không cần đèn.
“Ngài Nhan, mời dùng cơm.” Thông báo xong đồ ăn thức, Thế An cầm chiếc đũa đặt tới vị trí cố định, chính mình đứng ở một bên, hai tay chắp lại sau lưng, đứng thực im lặng.
“Cậu có thể đi ăn cơm, tôi không phải đã nói không cần đứng ở chỗ này giúp tôi sao?” Nhan Minh Húc vẫn như cũ mang theo kính râm, mặt chuyển qua nhìn cậu, điềm đạm nói.
“Này… Cái kia… Ngài Nhan, cháo có chút nóng, bánh bao đặt trong cái chén thứ nhất ở bên trái, ngài từ từ ăn.” Thế An ngập ngừng, cũng không biết mình nói cái gì.
Anh nở nụ cười làm cho người ta như chìm trong gió xuân: “Cám ơn nhắc nhở.”
Thế An bối rối lắc đầu: “Tôi đi xuống …”
Cậu đi ra nhà ăn, dọc theo hành lang đi trở về phòng bếp, Bác Tôn đã cho cậu một bát cháo, đang kẹp lạp xườn vào trong bánh bao: “Lạp xườn bán trong chợ không tốt, thêm sắc tố, chờ con trai lão từ dưới quê lên lão sẽ kêu nó thuận tiện mang mấy dây lạp xườn ở quê bán, ăn tốt hơn, mau ăn cơm đi, Tiểu An, lão đã nói Nhan gia không có quy củ lúc chủ nhân ăn cơm phải đứng hầu hạ, cậu còn không tin.”
“À, cháu chỉ là có chút lo lắng, ngài Nhan mắt không nhìn thấy.” Thế An ngồi đối diện, đang cầm bát, có chút nóng tay, mùi thơm của cháo trắng thản nhiên bay vào mũi, cậu không khỏi xuất thần nghĩ: trong nhà mình, quang cảnh hiện tại như thế nào rồi? Cha có khỏe mà ở nhà ăn cơm không? Hay vẫn là đi ra ngoài xã giao? Mẹ thì sao? Từ lúc kết hôn mẹ không còn tự làm cơm, mấy tháng này tâm tình không tốt, ăn cũng là hôm được hôm không, nếu như mình ở nhà, hiện tại sẽ nấu cho bọn họ bữa ăn, bánh bao, cả nhà thanh nhẹ đạm bạc ăn một bữa, vậy thật tốt…
“Ha, nhìn không ra con búp bê (ý nói làm cảnh, vô dụng) như cậu còn có thể quan tâm người khác như vậy, như vậy tốt, như vậy tốt, đều là người tốt, chờ lão đi rồi hai người có thể ở chung không tệ.” Bác Tôn nói xong, ánh mắt có chút ảm đạm, “Người đã già sức cũng yếu, con trai ba thúc bốn giục muốn lão trở về dưỡng lão, bằng không lão còn thật muốn ở trong này làm cả đời.”
“Bác Tôn, đó cũng là lòng hiếu tâm của con bác thôi, bác trở về hưởng phúc còn không tốt sao?” Thế An cúi đầu, một hơi một hơi nhã nhặn húp cháo, “Người một nhà luôn phải đoàn tụ.”
“Ai ai, sẽ không gợi lên chuyện thương tâm của cậu chứ?” Bác Tôn gắp cái lạp xườn cho cậu, vô hạn đồng tình nói, “Cũng phải, cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã đi làm công, như thế nào không học tiếp? Lão thấy cậu thực thông minh, sẽ không phải thi đỗ lên đại học nhưng không có tiền đi học chứ?”
Thế An miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, lắc đầu: “Không phải, cháu học tập… không cố gắng.”
Đúng thế, ngày trước cậu thấy mấy bạn học liều mạng đọc sách, vì một vài bài tập vài cái từ đơn biến thành mặt xám mày tro chỉ có buồn cười, trong cảm nhận của cậu, con đường tương lai của chính mình đã được trải ra bằng phẳng vô cùng, căn bản cùng bằng cấp, trường học không có một chút quan hệ, thậm chí căn bản cậu không lo việc đi học một chuyên ngành nào đó, theo cái gì khoa, dù sao sinh ra, hết thảy trong nhà đều là của chính mình, cùng với những người xuất thân bình thường, cần nhờ thi đỗ vào đại học, học một chuyên ngành nào đó, sau đó đạt thành mục tiêu chính mình nửa đời sau áo cơm không lo, là hoàn toàn không giống nhau.
Cho nên chính mình chưa bao giờ đem trọng việc học, cho dù cha mẹ có tính toán đưa chính mình đi Anh quốc du học thì cũng không có trông cậy vào cậu có thể lấy cái bằng thạc sĩ bác sĩ trở về, chỉ cần ở bên ngoài bình an qua hai năm, không lấy được văn bằng cũng không sao cả, dù sao về nước kế thừa gia nghiệp của cha cũng là thuận lý thành chương.
Ngay cả tiếng Anh cậu cũng không có tốn tâm tư đi học, nghĩ dù sao qua đó phải học ngôn ngữ trước, một năm cuối cùng của cấp ba là lúc mọi người giao tranh thì thời gian của cậu lại đều lãng phía vào cuộc sống phóng túng.
Bỗng nhiên trong một đêm, hết thảy đều thành bọt nước…
“Ngài Nhan vì sao ở trong phòng cũng đeo kính râm?” Vì không muốn để cho mình tiếp tục nghĩ ngợi lung tưng, cậu tìm một đề tài khác nói.
“Này… Trước kia thiếu gia ra ngoài mới đeo, đại khái là vì cậu đi.” Bác Tôn nói xong thở dài, “Con mắt cảu đại thiếu gia là có chút dọa người, nghe nói trước kia còn dọa đến người bạn của Nhan gia, có điều lão sớm nhìn quen rồi, trước kia thiếu gia cũng khi khi lão mới đến làm, sau lão nói lão già rồi mắt mờ không cần, thiếu gia mới chậm rãi tháo xuống.”
Vì… mình sao? Thế An cắn chiếc đũa, kinh ngạc nghĩ, con mắt phía sau kính râm, rốt cuộc sẽ dọa người như thế nào? Nhan Minh Húc thật là một người cẩn thận, ngay cả việc này cũng nghĩ tới.
Trong trí nhớ giống như có cái gì đó mơ hồ hiện lên vậy, cậu kiệt lực hồi tưởng lại nhưng cũng không nhớ ra được, bỗng điện thoại vang lên, cậu đang sững sờ thì bác Tôn đã đứng lên tiếp điện thoại, nói vài câu đã kêu cậu: “Tiểu An, lại đây, nhị thiếu gia có việc phân phó!”
Không biết trong thành phố phát đạt như vậy còn có bao nhiêu người vẫn duy trì thói quen nghe radio, nhưng ít nhất Nhan Minh Húc chính là người như vậy, ăn xong cơm chiều, anh theo thường lệ ra ngoài tản bộ, trong lỗ tai đeo tai nghe điện thoại màu trắng, đeo kính râm thoạt nhìn như người trẻ tuổi mang theo ipod đang nghe những bản nhạc lưu hành, ai cũng không biết, anh cất trong túi chẳng qua là một cái bỏ túi radio vô cùng tiện nghi.
Cuộc sống của anh như là bản khắc có quy luật, vài giờ ra ngoài vài giờ về nhà, vài giờ đọc sách vài giờ đi ngủ cũng đã giống như khắc vào xương tủy anh, không bởi vì trong nhà có một quản gia mới mà có thay đổi dù chỉ một chút, nếu có thể nói, đó chính là anh thỉnh thoảng có thể 『 cảm thụ 』 đến sự tồn tại của đứa nhỏ kia, tựa như mỗi lần anh trở lại, tuy rằng không lên tiếng, nhưng anh biết đứa bé kia đang đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn anh.
Đúng vậy, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng anh tinh tường biết, em trai mang đến chính là một đứa nhỏ, nếu không phải anh hiểu Nhan Minh Duệ luôn luôn cẩn thận, anh cơ hồ muốn nhìn chứng minh thư của Tiểu An, muốn xác định chính mình không có sử dùng lao động trẻ em phi pháp.
Thanh âm có sự trong trẻo của thiếu niên, mang theo một tia sợ hãi khi mới tới hoàn cảnh xa lạ, anh tận lực ôn hòa đối đãi với đứa bé này, muốn làm cậu không cần thấy bất an, mau chóng hòa nhập cuộc sống của mình, nhưng giống như không có hiệu quả.
Đưa tay tháo kính râm xuống, đặt ở nơi có thể đυ.ng tới, có lẽ, là bởi vì đôi mắt của mình đi?
Vừa mới cởi bỏ khuy áo sơmi chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, trên cửa liền truyền đến thanh âm gõ nhẹ nhàng, Nhan Minh Húc kinh ngạc ngừng tay, lúc này ai sẽ đến gõ cửa? Bác Tôn không có nói cho Tiểu An biết lúc này mình không cần người lại đây hay sao?
“Ai?”
“Ngài Nhan, là tôi.” Vẫn là thanh âm sợ hãi như vậy, chính là càng tăng thêm một tia khẩn trương.
“Có chuyện gì không?” Nhan Minh Húc thực kinh ngạc, sờ qua kính râm đội, đi đến cạnh cửa, “Buổi tối tôi không có gì việc cần cậu phải làm, cậu có thể đi nghỉ ngơi.”
“Phải.. Đúng vậy… Không… Là như vậy, vừa rồi nhị thiếu gia gọi điện thoại lại đây, dặn dò tôi… dặn dò tôi…” Thế An cắn chặt răng, thực gian nan mới thuật lại vừa rồi ở trong điện thoại Nhan Minh Duệ ra mệnh lệnh vô cùng nan kham cho chính mình, “Dặn dò tôi phải hai mươi bốn giờ ở bên người chăm sóc ngài, buổi tối phải ngủ ở dưới đất cạnh giường ngài.”
Trong tay của cậu ôm đệm chăn, trên mặt nóng bừng, Bác Tôn ở bên cạnh nghe được mệnh lệnh này cũng bị doạn nhảy dựng lên, một bên nói thầm『nhị thiếu gia sao càng quản càng rộng. 』, một bên nhìn cậu nửa điểm cũng không dám chần chờ cuộn chăn đệm đi lên lầu, vẻ mặt không thể phản đối.
“A…” Nhan Minh Húc không khỏi bật cười, “Cầu đừng nghe hắn, hắn chính là thích tâm huyết dâng trào, buổi tối tôi không cần cậu tới chăm sóc, có cậu ở trong phòng ngủ dưới đất, tôi ngược lại ngủ không được đâu, nghe lời, đi về nghỉ ngơi đi.”
“Không… Tôi…” Thế An ủy khuất (oan khuất, tủi thân) dường như muốn khóc, lắp bắp cách cửa cầu xin, “Liền cả đêm được không? Tôi không dám… Nếu nhị thiếu gia biết tôi không có theo lời của hắn làm, hắn sẽ… Hắn sẽ…”
Hắn sẽ đối phó với cha tôi, cũng sẽ làm cho tôi cùng đường… tôi tin tưởng.
“Hắn sẽ như thế nào? Đánh ngươi sao? Đừng dọa chính mình như thế, đánh người là phạm pháp, hắn không dám đâu.” Nhan Minh Húc giống như dỗ trẻ con hạ thấp giọng nói, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, trở về ngủ đi.”
Thế An cắn chặt răng, lựa chọn giữa Nhan Minh Húc và Nhan Minh Duệ, cậu kiên quyết hướng về phía người sau: “Ngài Nhan, nếu ngài… Ngài không ra, tôi sẽ trải chăn đệm nằm ngủ dưới đất trước cửa phòng ngài cũng coi như giống nhau.”
“Cậu đứa nhỏ này…” Nhan Minh Húc quả thực thấy cậu không có cách nào, mở cửa phòng, hương vị hơi thở tươi mát trên người thiếu niên cùng ánh nắng ấm áp trên đệm mới phơi nắng bay vào, thế giới hắc ám của anh giống như đột nhiên có một tia sắc thái, làm cho anh nhớ tới thật lâu thật lâu phía kia, anh còn có thể thấy được: trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời màu vàng…
“Cậu không phải sợ, tôi đi gọi điện cho Minh Duệ, kêu hắn không cần hà khắc với cậu như vậy, trước ngồi xuống đi.”
Thế An ôm đệm chăn, cẩn thận đi vào, phòng ngủ cũng phía nam lầu hai giống với phòng đọc sách, trang hoàng vô cùng đơn giản, từ vật dụng đến đồ dùng, rất là ít, bốn màu lam xám trắng đen, nhìn qua tuy rằng hợp mốt thời nay, nhưng làm cho cậu cảm thấy rùng cả mình.
Có lẽ duy nhất có thể làm cho cậu cảm thấy được ấm áp chính là khi mở cửa, Nhan Minh Húc bên môi lộ vẻ tươi cười đi ra.
Cậu ngoan ngoãn ôm đệm chăn, ngồi xuống ghế ở gian ngoài, nhìn Nhan Minh Húc đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy điện thoại, ấn dãy số, nói vài câu liền nhíu mày: “Không bắt máy? Tôi gọi di động của hắn.”
Sau đó anh tiếp tục bấm điện thoại, microphone truyền ra giọng nữ rất nhỏ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Không biết tại sao, Thế An đột nhiên thở dài một hơi, cậu mông lung ý thức được, nếu thật sự làm cho Nhan Minh Húc gọi đến nói chuyện điện thoại, đối với mình không nhất định là chuyện tốt, Nhan Minh Duệ sẽ cho là mình chẳng những dám cãi lại mệnh lệnh của hắn, còn chạy đến khiếu nại Nhan Minh Húc.
Người như vậy sẽ khiến người ta gặp phải điều đáng sợ thế nào cũng đều có thể, bởi vì trong lòng của hắn vốn chính là một mảnh đen tối.
“Tiểu An, điện thoại không gọi được, hắn có lẽ đang vội, như vậy đi, cậu nghe tôi, quay về đi ngủ, chuyện khác, ngày mai nói sau, bác Tôn hẳn là đã giúp cậu chuẩn bị phòng rồi chứ?”
“Ngài Nhan… Tôi không dám…” Thế An ngưỡng mặt lên, nhìn anh, đoán bộ dáng anh tháo kính râm xuống, mặc kệ thế nào, cũng sẽ không dọa người hơn so với Nhan Minh Duệ lúc nào cũng trương bộ mặt như khối băng kia, anh vì cái gì phải đeo đội kính râm chứ? Chính mình chẳng qua là một quản gia được thuê tới, không cần thiết phải để ý đến tâm tình của cậu như vậy đi?
“Cậu nha…” Bàn tay to chuẩn xác sờ lêи đỉиɦ đầu, nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc của cậu, Thế An cả kinh, trong ấn tượng ngay cả cha cũng không thân thiết tiếp cận cậu như vậy, lòng bàn tay ấm áp giống như có loại ma lực, làm cho lòng cậu bất an không yên chậm rãi bình tĩnh trở lại, “Thật là một đứa nhỏ, hắn đó là tùy tiện nói thôi, đừng dọa hù chính mình, quay về đi ngủ đi.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, nghe lời đi, tôi thói quen có người ở trong phòng, đột nhiên có người ngủ ở dưới đất, tôi lại nhìn không thấy, buổi tối đứng lên dẫm lên cậu phải làm sao bây giờ?” Nhan Minh Húc dùng khẩu khí nói giỡn nói, “Đừng tạo ra chướng ngại giữa chúng ta, Tiểu An.”
Cuối cùng trấn an vỗ vỗ đầu của cậu, trong lời nói của Nhan Minh Húc mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự: “Đi ngủ!”
“Vâng…” Thế An ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó lại nói thêm một câu, “Tôi đây đi xuống, ngài Nhan, ngài có chuyện gì liền kéo chuông kêu tôi.”
Cậu ôm đệm chăn đi ra cửa, lúc cầm nắm cửa, cậu lại do dự quay đầu lại nhìn thoáng qua, Nhan Minh Húc đang nghiêng đầu, chuyên chú nghe cái gì đó, như là đã nhận ra ánh mắt của cậu, bỗng nhiên lại mỉm cười với cậu, khẩu khí cũng rất kiên quyết: “Còn không mau đi!”
“Dạ!” Thế An kinh hãi nhảy dựng lên, ôm đệm chăn chạy trốn lao ra cửa, lúc xuống cầu thang suýt nữa ngã, thở phì phò chạy về phòng của mình, cả người lẫn đệm chăn cùng nhau ngã xuống giường, vẫn không thể kìm được trái tim đang nhảy loạn, giống như… giống như bị cái gì đó mê hoặc.
Nhan Minh Húc… Nhan Minh Húc… Là một người đàn ông hoàn toàn khác với Nhan Minh Duệ, may mắn, chính mình gặp được anh…