Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 7

Chương 7: Tức phụ chào giá hai hai mươi lượng
Mọi người xúm lại thành tầng tầng lớp lớp cứ như đứng xem xiếc khỉ, cả hai đời của Lâm Thanh Uyển cộng lại nhưng nàng vẫn cảm thấy đầu muốn vỡ ra, cho dù nàng đã cố gắng trấn định nhưng mặt vẫn phải biến sắc.

Nàng thật không thể ngờ Đổng bà tử sẽ làm thế này, thật giống như là bán gia súc ấy, xe ngựa chạy một mạch tới chợ, ngay cả giá còn chưa đưa ra mà đã hô giao bán, sau đó hô hào mọi người vây xem, mọi người líu ríu thảo luận bàn tán, chỉ trỏ…

Lúc này Lâm Thanh Uyển hận không thể vùi cả người vào trong đất, đủ các loại xấu hổ, tức giận tràn ngập ở trong đầu nàng.

Chuyện Lâm Thanh Uyển không biết còn rất nhiều. Giống như chuyện như thế này, Đổng bà tử cũng có thể làm. Thường ngày khi buôn bán ế ẩm, lấy được các cô nương hay tiểu tức phụ gì đó, nhà có tiền sẽ không mua, bà ta liền mang tới chợ bán cho những hán tử nghèo khổ không cưới nổi vợ về làm vợ, ít nhiều cũng có thể kiếm được ít bạc, còn hơn là để trong tay người có thể chạy mất hoặc là chết mất.

Mười dặm bát hương quanh núi Lạc Hạp này, những hán tử lão già góa vợ có không ít đâu, trả mấy lượng bạc mua một cô nương về làm vợ, lúc trời lạnh còn có người làm ấm cái ổ chăn.

Nhưng lúc này đây Đổng bà tử chào giá hơi cao, tận hai mươi lượng bạc.

Đổng bà tử vừa chào giá xong liền cảm thấy hối hận, mười dặm bát hương quanh núi Lạc Hạp này toàn kẻ nghèo kiết củ lậu, lấy đâu ra hai mươi lượng mà mua vợ về?

Nhưng lời đã nói ra thì cố gắng mà chống đỡ, Đổngbà tử định tính ăn lời lãi nhiều hơn.

Người chung quanh chậc lưỡi, hai mươi lượng bạc cơ à?

“Đổng bà tử, ngươi chào giá quá dọa người rồi.” Một hán tử nông thôn giống như rất quen với Đổng bà tử chen miệng nói, hai mươi lượng bạc?

Người nông dân quanh năm suốt tháng vất vả làm đồng ruộng may ra mới kiếm được 2, 3 lượng bạc. Hai mươi lượng bạc là hơn mười năm tích góp, bằng với hai mẫu ruộng nước thượng đẳng.

Những nhà có gia cảnh coi như giàu có trong mười dặm bát hương này làm lễ hỏi cưới vợ cũng chỉ mất tới mười lượng bạc là cùng, cho dù hôm nay cô nương này như hoa như ngọc, thiên tiên hạ phàm, thì những hộ nông dân này cũng không mua nổi, hai mươi lượng bạc, lại không phải là mua đứa trẻ vàng về nhà.

Nhưng mà nói thật, cô nương này đúng là xinh đẹp, ở nông thôn này chưa ai có làn da trắng nõn như vậy, ánh nắng chiếu xuống nhìn như trong suốt, mày không vẽ mà cong, môi không tô mà đỏ, dáng người xinh xắn linh lung, tinh tế như liễu yếu đào tơ. Tuy nhìn bộ dạng của nàng có vẻ hơi chật vật một chút, nhưng nữ nhân nào bị lôi ra bán mà không chật vật chứ? Tổng thể mà nói, mới nhìn liền cảm thấy nàng rất xinh đẹp thủy linh, còn đẹp hơn cả Lục di nương nhà địa chủ gần đây.

Nông dân đều là kẻ thất học nên không biết miêu tả như thế nào, chỉ cảm thấy cô nương này rất đẹp, rất đẹp, gay cả Lục di nương được coi là xinh đẹp nhất ở đây còn không xứng xách giày cho nàng.

“Dọa người? Một đại cô nương như hoa như ngọc thế này lại bán với giá hai mươi lượng bạc mà dọa người hả? Lão nương còn thấy thiệt đây, ngươi có thấy cô nương nào như thiên tiên hạ phàm thế này lđược với giá bán hai mươi lượng bạc hay không, nếu có mang lại đây lão nương ta mua tất.” Đổng bà tử cố chống đỡ giả bộ xì mũi coi thường.

“Ôi, ngươi thấy thiệt thì đừng có bán nữa! Nếu không lỗ lớn đấy.” Người qua đường Giáp chen miệng nói.

Thấy người qua đường Giáp nói như vậy mọi người xúm lại xem cả kinh.

“Cô nương này không phải bị làm sao đấy chứ…”

“Đúng vậy đấy, Đổng mẹ mìn nổi danh khôn khéo chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn…”

” Thủy linh cô nương như vậy kéo tới nơi này bán, đầu Đổng bà tử sẽ không phải là bị lừa đá chứ?” Một giọng nói yếu ớt trong đám người nói.

Từ nơi này của Đổng bà tử nhìn qua sẽ không nhìn thấy người nói bà ta đầu bị lừa đá, thật sự là người xúm lại xem quá nhiều xếp thành tầng tầng vòng vòng. Bà ta bị chọc tức đến méo mặt:”Các ngươi mới có vấn đề, đầu các ngươi mới bị lừa đá …”

Đám người lại ồ lên.

“Ô kìa, Đổng bà tử sao lại mắng người rồi…”

“Chào giá dọa người còn mắng chửi người như vậy không ai dám mua đâu…” Hiếm khi họp chợ lại gặp cảnh này, các hán tử tụ tập lại bàn tán rôm rả.

Đổng bà tử tức giận đi lên đuổi mấy tên nghèo kiết hủ lậu chỉ xem náo nhiệt không mua kia:” Muốn mua thì mua, không mua thì đứng xa ra, đừng có đến gần làm ảnh hưởng lão nương buôn bán.”

Sau đó lại giải thích cho mấy người: “Ta nói cho mà biết, nha đầu kia không có tật xấu, cũng không có bệnh hiểm nghèo, chỉ là nàng đắc tội với quý nhân bị người phát mại tới nơi này, quý nhân lão gia giao phó muốn trừng trị nàng, chỉ bán cho hán tử chân đất làm vợ. Phi, tiện nghi cho các ngươi… những đồ chó con”

Ah, thì ra là như vậy.

Mọi người xúm lại xem nhất thời đều cảm thán, biện pháp trừng trị người của quý nhân lão gia này thật đúng là kỳ quái.

Nhưng cho dù như vậy cũng không có ai tiến lên hỏi mua, nói chung là hai mươi lượng bạc chứ không phải là hai mươi văn tiền, ở đây toàn nông dân nghèo rớt mồng tơi tiền đâu mà mua vợ đắt như vậy a.

Vì thế một số người bận việc thì tản đi, còn lại mấy người rảnh rỗi ở lại, bọn họ muốn nhìn xem ai có tiền nhiều có thể mua cô vợ này về.

Kỳ thật trong mắt nông dân vẫn có "nước" đấy, chớ nhìn bọn họ thất học kiến thức nông cạn, họ hiểu được cái gì là hợp hay không hợp cả đấy.

Chẳng hạn như cô nương thiên tiên trước mắt này, nông dân nuôi sao nổi, nhìn làn da của nàng trắng nõn, dáng người thật tốt, yêu kiều mềm mại, liễu yếu đào tơ, vừa nhìn liền biết là người ưa chiều chuộng không biết làm việc.

Gia đình nông dân nào cưới vợ về mà không phải làm việc chứ? Cưới nàng về nàng không làm việc, ngươi còn phải hầu hạ nàng, gia đình nông dân suốt ngày kiếm ăn trong đất cùng tranh giành sự sống với thiên nhiên, cưới người đàn bà không biết làm việc còn phải hầu hạ, cuộc sống như vậy không trụ quá mấy ngày.

Đổng bà tử cũng biết tâm tư của những hán tử này, cho nên không khỏi có chút nóng nảy, càng thêm hối hận vừa rồi ra giá quá cao đã dọa người ta rồi.

Làm chuyện mua bán, bà ta báo giá, người mua trả giá, nhưng bây giờ chẳng có lấy một người lên hỏi giá.

Thời gian dần dần đi qua, người xúm lại xem cũng dần tản đi, còn lại mấy người cũng chỉ đứng xem thôi, không có người tiến lên hỏi…

Đổng bà tử càng thêm nôn nóng, quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển, chẳng lẽ nàng này thật sự thành củ khoai lang bỏng tay?

Khẽ cắn môi, đang chuẩn bị nói giảm giá, một cái đống đen sì gì đó đổ ầm ầm xuống dưới chân bà ta, bụi đất hất tung mịt mù.

Đổng bà tử bị dọa sợ nhảy dựng lên, Lâm Thanh Uyển vẫn luôn nhắm mắt nghĩ ngợi lung tung liền cả kinh nâng mắt nhìn lên.

Đổng bà tử nhìn kĩ lại, thì ra đống đen sì kia là một con lợn rừng thật lớn, một con lợn rừng đã chết nhăn răng từ lâu rồi.

“Dùng nó đổi nàng, đủ không?” Một người hán tử to con cao lớn hỏi, chỉ chỉ vào lợn rừng lại chỉ chỉ vào Lâm Thanh Uyển.

Hán tử kia rất cao, làn da ngăm đen, mặc bộ quần áo vải thô màu xanh, trên khuôn mặt góc cạnh có một vết sẹo, vừa nhìn đã thấy dọa người.

Lâm Thanh Uyển lập tức cảm thấy đen mặt rồi, còn có quẫn bách…

Đây là chuyện gì vậy!!! Muốn bán nàng cho chân đất làm vợ, nàng nhận! Bị người ta kéo đi mang bán trên chợ như gia súc, nàng cũng nhận!!! Nhưng mà ~~ nhưng mà ~~ lấy một con lợn để đổi vợ??

Ô ô ô ~~ trời ơi, ông nhanh thả ra một quả sét đánh chết nàng đi, nàng không muốn sống nữa, thực quá mất mặt … Cả hai đời cộng lại nàng chưa từng gặp chuyện mất mặt như vậy…

Một cái bóng đen tới trước mặt che mất ánh sáng của nàng.

“Ừm ~~, khụ khụ ~~” hán tử cao lớn kia nửa ngày không nói được câu nào.

Lâm Thanh Uyển co quắp khóe miệng, ngửa đầu nhìn hán tử đại tráng trước mắt.

Hắn rất cao, dùng ánh mắt đời trước mà đoán chắc phải hơn 1m90. Cơ thể rất cường tráng, bả vai rộng ít nhất phải bằng hai lần bả vai nàng, cánh tay cũng thật thô, làn da đen kịt, mặc một bộ áo choàng ngắn bằng vải thô, dưới lớp quần áo nổi thành từng cuộn, nhìn qua cơ bắp thật khỏe mạnh.

Ngũ quan như đao khắc, lông mày thô to, mũi rất thẳng, môi thật dày, từ nhân tướng học mà nói thì môi dầy đầy nhân nghĩa…

Má trái có một vết sẹo dài từ khóe mắt trái kéo dài tới cằm, hình như là vết đao lưu lại, bởi vì vết sẹo này, tướng mạo vốn hàm hậu thành thật lập tức thành hung bạo dữ tợn…

Theo quan điểm kiếp trước mà nói đây là một người cương nghị, rất man nhân, mười phần ý vị nam nhân. Theo quan điểm kiếp này mà nói nam nhân cao lớn này có chút xấu xí.

Ah ~~ đúng, còn có ánh mắt của hắn, đôi mắt đen to, rất thâm thúy, bên trong con ngươi có kinh diễm, có quẫn bách, có khẩn trương, còn có chính là nàng, tất cả toàn là bóng dáng của nàng…

Nam nhân bị nàng nhìn càng thêm khẩn trương, vốn ấp úng nửa ngày nói không nên lời lại càng gian nan.

Gian nan cả buổi cuối cùng cũng nặn ra được một câu:” Ta muốn cưới nàng làm vợ~~ “Hắn không nói chữ "mua": “Ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Lời nói rất nhanh, ngắn ngủn hai câu, dường như đã hao hết dũng khí của hắn.

Lâm Thanh Uyển giống như nhìn thấy một chút màu đỏ ở trên mặt của nam nhân kia, chỉ là làn da hắn ngăm đen cho nên nàng không dám chắc chắn.

Nàng cảm giác tim mình đập thình thịch, không biết là do phơi nắng quá lâu hay là bị nam nhân này tự bạch dọa sợ đến nàng, khuôn mặt trắng nõn lập tức nóng lên… Đổng bà tử bên cạnh hình như nói gì đó nhưng nàng không nghe rõ…

Lại một nữa nhìn lại ánh mắt của nam nhân, Lâm Thanh Uyển lặng im một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Nàng thấy được trong đôi mắt kia sự nghiêm túc và chân thành…

Có lẽ vì bị kéo lên chợ bán như gia súc, có lẽ là quẫn bách vì bị người xúm lại xem quá đông, có lẽ là vì muốn nhanh chóng kết thúc vận mệnh khó chịu này, có lẽ là bởi vì trong mắt người đàn ông này chứa nghiêm túc và chân thành…

Lâm Thanh Uyển như quỷ xui ma khiến gật đầu đáp ứng.

“Được.”