Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 19

Chương 19: Hạ sính lễ
Vì thái độ của Hà thị của ngày hôm đó như thế nên Dương Thiết Trụ không giao công việc thành thân cho người trong nhà làm, mà chính hắn và Dương thị, Lâm Thanh Uyển cùng nhau thương lượng.

Người xưa nói thành thân là có “tam môi lục sính”*, ‘’tam thư lục lễ’’*, tam thư là ‘’thư mời’’, ‘’Lễ thư’’ và ‘’Nghênh thư’’. Tam môi là nhà trai mời bà mối, nhà gái mời bà mối và người trung gian làm cầu nối, ‘‘Lục sính’’ và ‘’Lục lễ” thì là Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Tệ, Thỉnh Kỳ, Nghênh Thân.

Tam môi lục sính*: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”

– “Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:

+ “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.

+ “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới

+ “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu

– “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia

+ Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ sẽ kèm theo lá thư thứ nhất)

+ Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai

+ Lễ Nạp Cát

+ Lễ Nạp Tệ

+ Lễ Thỉnh Kỳ (sẽ kèm theo lá thư thứ ba)

+ Lễ Nghênh Thân (Vu Quy)

Tam thư lục lễ*: tương tự như tam thư lục sính

Nông dân thành thân không có phiền phức như vậy.

Nhà trai mời bà mối tới nhà gái hỏi thăm, nếu như nhà gái không có dị nghị gì thì ngày khác bà mối sẽ mang Tiểu Lễ tới nhà trao đổi Canh thϊếp của hai người, đôi nam nữ hợp nhau về ngày sinh tháng đẻ và không xung khắc thì bà mối sẽ mang đại lễ(cũng chính là sính lễ)tới nhà trao đổi hôn thư, sau đó hai nhà định ra ngày tốt, nhà trai sẽ đến nghênh cưới tân nương.

Trình tự thành thân của Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển là ba người bọn họ thương lượng, mọi thứ làm giản lược không cần phức tạp như thế, chỉ để Dương Thiết Trụ mời bà mối mang theo sính lễ tới cửa trao đổi hôn thư, sau đó định ngày lại đây nghênh cưới là được rồi.

Sính lễ làm theo tập tục của thôn Lạc Hạp, theo thứ tự là hai đôi gà vịt sống, hai vò rượu trắng, nửa cân đường trắng, trà lá cây hai gói, một đôi ngân trâm, bốn cuộn vải dệt các màu, tiền sính là tám lượng tám, với ý nghĩa là ‘’phát’’.

Đồ ăn chuẩn bị cũng theo tập tục thôn Lạc Hạp, ngân trâm và vải dệt là Dương Thiết Trụ tự mình cho thêm, tiền sính cũng không nhiều, người trong thôn Lạc Hạp lúc đón dâu tiền sính lễ thường thì chỉ có hai lượng ba lượng bạc, chỉ có nhà có điều kiện cực tốt mới có thể cho thêm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sáu lượng.

Hôn thư, bởi vì Lâm Thanh Uyển không có hộ tịch, Dương thị liền nhét ít bạc cho lý chính, làm hộ tịch cho Lâm Thanh Uyển hợp vào nhà Dương thị, nói với bên ngoài là cháu gái bên nhà chồng của bà.

Nhưng mọi người ở thôn Lạc Hạp đều hiểu được Lâm Thanh Uyển đến như thế nào, cách nói này chỉ dùng ở bên ngoài trên phương diện của quan phủ.

Cho nên hôn thư Lâm Thanh Uyển tự mình viết, Dương thị ký, hôn thư Dương Thiết Trụ thì nhờ người viết, sau đó về nhà để Dương lão gia tử ký, kỳ thật cũng là Lâm Thanh Uyển viết, Dương lão gia tử không biết viết chữ nên ấn cái ngón tay là được.

Dương lão gia tử xem hôn thư Dương Thiết Trụ cầm về cho ông ký, mới biết được con trai mình đang tự mình chuẩn bị hôn sự, trong lòng càng thêm không biết có tư vị gì.

Ông ngồi ở trên kháng trầm mặc hút thuốc lào, lại không biết nên nói với Dương Thiết Trụ thế nào.

Hà thị ngồi ở giường lò giác, trầm mặt quay lưng lại với bọn họ, từ lúc Dương Thiết Trụ tiến vào, bà ta không có phản ứng gì với hắn, mãi cho đến khi Dương Thiết Trụ cầm ra hôn thư đưa cho Dương lão gia tử ký bà ta vẫn không lên tiếng.

Dương lão gia tử nhìn Dương Thiết Trụ đứng bên cạnh, lại liếc mắt nhìn lão bà của lão ngồi ở kia, ông biết lão bà này lại tức giận rồi, nhưng lại băn khoăn đến những lời nói của ông mấy ngày hôm trước kia nên không có phát tác.

“Đều chuẩn bị cả rồi?” Ông rít điếu thuốc lào, giọng nói khàn khàn hỏi.

“Cơ bản cũng đã làm xong, chỉ chờ ngày mai đưa sính lễ.” Dương Thiết Trụ đầy mặt mỏi mệt, nhưng lại khó nén được sắc mặt vui mừng.

Mấy ngày nay hắn bận thật thảm, chẳng những tự mình đi tìm bà mối, còn tự mình đi mua sắm chuẩn bị sính lễ, bởi vì trước đây chưa từng làm qua, cũng không biết chuẩn bị mua sắm như thế nào, lại phải đi tìm Dương thị hỏi cho rõ ràng.

Mua sắm chuẩn bị sính lễ đầy đủ, hắn không mang về nhà mà trực tiếp mang đến nhà bà mối, hắn biết bản tính mẹ hắn, vừa nhìn thấy sính lễ sẽ lại quậy lật trời. Vì không muốn ngột ngạt trong ngày vui của mình nên hắn làm sính lễ đơn giản và cũng không nói cho người trong nhà biết.

“Vậy bày tiệc rượu thì chuẩn bị an bài thế nào?”

Dương lão gia tử nhìn đứa con trai thứ hai của mình thân hình cao lớn, hình thể cường tráng, đã là nam nhân trưởng thành, không biết từ lúc nào, Dương lão gia tử đã rất lâu, rất lâu không quan sát kĩ đứa con trai thứ hai này như vậy rồi.

Đứa nhỏ này lúc sinh ra thì gặp nạn, nửa tháng đầu còn không có sữa uống, mỗi ngày chỉ có uống nước cơm để tồn tại, sau nàyông thực sự nhìn không nổi, không để ý tới Hà thị ngăn trở, cứng rắn ôm tới cho đại tỷ, nhờ đại tỷ giúp hắn nuôi nấng.

Vẫn là nuôi đến hơn một tuổi mới mang về nhà, khi đó Hà thị vừa có lão tam không có tâm tư chiếu cố nó, hơn nữa trong lòng Hà thị vẫn có thành kiến với đại tỷ, ngay cả đứa nhỏ cũng không thích theo, đứa nhỏ hơn một tuổi vừa biết đi đường, ở nhà thường xuyên bị ngã mặt mũi bầm dập cũng không ai quản.

Lúc ấy bọn họ vừa ra ở riêng không bao lâu, đứa nhỏ trong nhà lại nhiều, lão Đại 6 tuổi, khuê nữ mới 4 tuổi, lại có lão Tam trong tã lót, ông và Hà thị đều sứt đầu mẻ trán, càng không có tâm tư chiếu cố lão Nhị mới hơn 1 tuổi.

Đứa nhỏ lớn hơn một tuổi nhận thức được người, thường xuyên chạy đi tìm đại tỷ, ông không biết nó chạy đi đâu, chỉ nghĩ nó không ở nhà chắc là chạy ra ngoài chơi, còn Hà thị thì suốt ngày chạy đi tìm.

Cuối cùng Hà thị thấy phiền lại bảo hắn ôm nó tới cho đại tỷ nuôi dưỡng thêm 2 năm, đợi nó lớn một chút lại ôm về.

Đợi đến lúc ông ôm về thì đứa nhỏ đã hiểu chuyện, không quá thân cận với bọn họ, ngày thường ở nhà nói chuyện rất ít, vừa đi chơi chính là chạy đến chỗ đại tỷ, Hà thị vốn không thích nó, bởi vậy càng thêm chán ghét, thậm chí còn chạy tới ầm ĩ với đại tỷ…

Ngăn cách chính là được sinh ra từng chút một như vậy, trong chuyện này không có người nào không có đạo lý của mình, duy nhất có thể nói sai chính là tâm nhãn của bà già này quá nhỏ, đem mâu thuẫn giữa người lớn với nhau đổ cả lên đầu trẻ con…

“Tiệc rượu sẽ bày trong nhà rồi, đến lúc ấy thì làm phiền cha mẹ.”

Thanh âm Dương Thiết Trụ kéo suy nghĩ bay xa của Dương lão gia tử trở về, Dương lão gia tử ho khan một tiếng, đang chuẩn bị đáp ứng.

Lúc này thanh âm Hà thị vang lên.

“Trong nhà không có tiền bãi rượu cho ngươi, không phải là ngươi có thể làm sao? Tự mình bỏ tiền ra mà làm!” Hà thị vẫn không quay người lại, chỉ có thanh âm để lộ ra bà đang oán giận và bất mãn.

Dương Thiết Trụ nhắm chặt mắt, gạt lời nói của Hà thị sang một bên, không muốn bị bà làm hỏng tâm tình hắn.

Hắn lấy ra một thỏi bạc từ trong lòng đặt trên kháng trước mặt Dương lão gia tử, bạc có chừng 3, 4 lượng, chừng này nếu bày tiệc rượu ở thôn Lạc Hạp chắc chắn sẽ dư dả.

Sắc mặt Dương lão gia tử cực kì khó coi, nhưng ông không muốn lại ồn ào với Hà thị và con trai.

Tay ông vẫn run run bỏ ra điếu thuốc cầm lấy hôn thư trên bàn, đặt ngón tay vào trong nghiên mực ấn xuống, sau đó đưa hôn thư đã được in vân tay và số bạc kia cho Dương Thiết Trụ.

“Không có đạo lý con trai mình đón dâu trong nhà không bỏ tiền bày rượu, con cầm tiền đi, đừng để ý tới mẹ con làm gì, bà ta già hồ đồ rồi.”

Ý của Dương lão gia tử là không muốn làm thương tâm đứa nhỏ, ai biết Hà thị rốt cuộc nhịn không được, vốn lửa giận trong lòng đã nén lại rất lâu rồi, vừa nghe thấy Dương lão gia tử nói bà già hồ đồ, chẳng khác nào một mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ lập tức nổ tung lên.

Bà nhanh nhẹn xoay người một cái đánh về phía Dương lão gia tử, liên tục cào xé quần áo vừa la mắng lão: “Dương lão già, ông là đồ con rùa vương bát đản, lão nương liều mạng với ông, lão nương vất vả cả đời, sinh cho ông một ổ tể, bây giờ thì ông nói ta già rồi nên hồ đồ …”

Dương lão gia tử quả thực bị Hà thị chọc tức muốn té xỉu, nhưng ông lại không muốn đánh nhau với lão bà này trước mặt con trai, chỉ có thể dùng tay chống đỡ Hà thị.

Đến khi ông thật vất vả đẩy được Hà thị ra thì Dương Thiết Trụ không biết đã đi khi nào rồi.

Hôn thư trên kháng đã lấy đi nhưng còn để lại ít tiền lúc nãy…

“Bà, bà… Ta quả thực hết nói nổi với bà đấy…”

… … … …

Lúc Dương Thiết Trụ mang theo bà mối tới cửa hạ sính lễ làm oanh động toàn bộ thôn Lạc Hạp, pháo nổ ‘‘bùm bùm’’ vang vọng toàn thôn, thôn dân đua nhau chạy lại xem.

Lúc Dương thị ra ngoài đón Dương Thiết Trụ và bà mối cũng đặt một cây roi trước sân, ý nghĩa nhà gái rất coi trọng hôn sự này, đại biểu cho thái độ hoan nghênh.

Pháo nổ xong giấy đỏ rơi tung tóe đầy đất, nhìn trông thật vui vẻ náo nhiệt.

Thôn dân vây đầy xung qung nhà Dương thị, mỗi người đều nói Dương Thiết Trụ ra tay hào phóng, làm người trượng nghĩa, sính lễ không nói, so với nhà bình thường đón dâu đều nhiều hơn hai phần, tiền sính lễ cũng nhiều hơn…

Tám lượng tám!

Vừa nhắc tới số tiền sính lễ tám lượng tám kia, mọi người đều chậc lưỡi không thôi, thường thì những nhà khác khi đón dâu ngoài sính lễ, tiền biếu nhiều nhất cũng chỉ tới sáu lượng sáu, đấy cũng là nhà cực kì giàu có trong thôn này mới được như vậy.

Chuyện để thôn dân ca thán không thôi đó còn là nhà gái cũng không phải là cô nương nhà bình thường, mà là vợ được nhà trai tự mua về.

Một nàng dâu bị mua về lại được nhà trai trịnh trọng đối đãi như vậy chỉ có thể nói là nhà trai rất coi trọng nhà gái, cũng không coi nhà gái là người mua về, mỗi người đều cảm thán Lâm Thanh Uyển thật tốt số…

Nào là mời bà mối, lại là làm đại lễ, làm cho nhóm nàng dâu ở thôn choáng váng, đều khen ngợi lão nhị Dương Thiết Trụ nhà Dương gia là một hán tử, yêu thương vợ thể hiện ra cả bên ngoài, ai gả cho hắn thật là hạnh phúc chết mất thôi.

Sao trước đây lại không cảm thấy hắn anh dũng bất phàm, khẳng khái hào phóng, khí thế bức người như thế chứ, nữ tử trong thôn trước giờ đều sợ dáng người cao thô và vết sẹo trên mặt kia vậy mà bây giờ lại thấy hắn anh tuấn vô cùng.

Mọi người đều tranh nhau tuyên truyền cảnh Thiết Trụ nhà Dương gia đưa sính lễ…

Ra tay hào phóng như vậy đồng thời cũng làm người Dương gia ngây ngất.

Dương lão gia tử trầm mặc không nói, Dương Thiết Xuyên cười nhạo nói một câu ‘”lão nhị thật hào phóng”’, Vương thị ánh mắt đỏ lên, xúi giục Hà thị càng mãnh liệt, hai người Dương Thiết Căn và Diêu thị luôn luôn trầm mặc ít nói cũng không có ý kiến gì.

Hà thị nghe được những lời truyền bên ngoài, lại cộng thêm Vương thị xúi giục, đau lòng đến mức cả người run lập cập.

Bà ta chỉ nghe được Dương Thiết Trụ nói muốn mời kiệu hoa, muốn bày tiệc rượu, muốn đưa sính lễ, nhưng thật không thể ngờ tới tên tiểu tử chết tiệt kia lại mời bà mối và đặt sính lễ hoành tráng như thế.

Những thứ sính lễ cũng coi như thôi, nhưng nghĩ đến tiền sính những tám lượng tám làm Hà thị đau như mất máu.

Bà ta không dám mắng Dương Thiết Trụ trước mặt Dương lão gia tử, bà ta vào phòng trút hết lên đầu con dâu Vương thị cùng Diêu thị mới thôi, nhưng mỗi khi nghĩ đến tám lượng tám bà ta lại ăn không ngon ngủ không yên.

Cho dù vậy bà ta cũng không dám làm ầm ĩ, không riêng gì bởi vì Dương lão gia tử nhiều lần cảnh cáo bà ta, còn có ngày hôm đó lời Dương lão gia tử nói bà ta cũng nghe lọt một ít. Chỉ là khi nghĩ đến tám lượng tám thì trong lòng lại phiền muộn, lúc ấy bà ta lại chạy đi ép buộc con dâu, mấy ngày nay Vương thị, Diêu thị bị bà ta ngược đãi đến kêu cha gọi mẹ.

Với lại ngày Dương Thiết Trụ thành thân cũng sắp tới, trong nhà còn phải vội vàng bày tiệc rượu, cũng có thể là Hà thị lấy được số bạc hôm đó nên cũng cảm thấy được an ủi, không đi làm ầm ĩ nữa.

Công việc đưa sính lễ đã xong, chẳng mấy chốc đến ngày thành thân.