
“…” Lục Minh sầm mặt xuống, thản nhiên mở miệng: “Anh chỉ ôm em, chứ không làm hành vi vợ chồng gì cả.”
“…” Anh đúng là đang cãi chày cãi cối.
Cảnh Y Nhân lười phải phí lời với anh, cô xoay người rời khỏi phòng, nghĩ rằng đêm nay sẽ tới phòng khách ngủ.
Nhưng cô mới đi được hai bước, Lục Minh đã lạnh lùng mở miệng, hỏi:
“Em đi đâu?”
“Đi ngủ!”
“Em ngủ ở đây!” “Đã nói là phân giường mà ngủ rồi!”
Lục Minh không trả lời, anh đi tới bên cạnh giường rồi ấn xuống một cái ở phía sau giường.
Tiếng “lách cách” như tiếng khóa bị mở ra vang lên. Sau đó, Lục Minh đột ngột hất ga trải giường ra. Ga trải giường, gối đều bị rơi xuống sàn. Chân anh đá một cái, chiếc giường vốn đang rộng 3 mét, ở giữa “kèn kẹt” một8cái, ở bên cạnh lộ ra mấy thanh thép, giống như tay kéo va li, chia giường thành hai nửa. Nhất thời biến thành hai chiếc giường rộng 1,5 mét ở trước mắt.
Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật, đơ mặt nhìn hình ảnh quỷ dị này.
“Hai chiếc giường!” Lục Minh thản nhiên trả lời.
Cảnh Y Nhân tức giận chỉ vào Lục Minh, chất vấn: “Ở đâu lại có người ghép hai cái giường thành một cái vậy?”
“Tất cả những giường phụ đều có chức năng này. Nếu không em nghĩ lúc mua giường, với cái của bé như thể, làm sao đưa giường vào được? Em không nghĩ tới những người bán hàng đã nghĩ tới rồi.” Loại giường này đều là hai chiếc giường được ghép với nhau khớp như không có chút khe hở.