“Cô ta không tới tiếp rượu thì tới làm gì? Phù dâu mà không đỡ rượu cho cô dâu, không để bọn tôi chơi thì tìm phù dâu để làm gì? Chẳng phải chỉ mới sờ một cái thôi sao, cô ta đâu có mất miếng thịt nào!”
Nhân viên phục vụ thấy có khách đến lập tức bước lên tiếp đón. Sau khi đi vào, ánh mắt Lục Minh từ lúc phát hiện ra cảnh Y Nhân chưa hề rời khỏi người cô.
Anh không2để ý tới sự tồn tại của người phục vụ mà cứ thể quyết đoán bước nhanh về phía sảnh dự tiệc. Khí lạnh quanh người Lục Minh khiến người phục vụ lùi sang một bên không dám hỏi nhiều. Lục Minh đi từng bước về phía Cảnh Y Nhân, dọc đường tiện tay kéo lê một cái ghế trên mặt đất, gây ra tiếng động chói tai khi đi vào trong sảnh dự tiệc. Tiếng ma sát chói tai của chân ghế với5mặt sàn đã thu hút sự chú ý của không ít người. Cảnh Y Nhân còn chưa kịp dạy dỗ gã đàn ông trước mặt thì bóng dáng Lục Minh chợt xuất hiện trong tầm mắt, trong tay anh đang kéo theo một cái ghế.
cảnh Y Nhân liền biết anh định làm gì. Gã đàn ông theo bản năng cũng quay đầu lại xem chuyện gì đã thu hút ánh mắt của những người khác. Người này mang khí thế vương giả khiến cho6tất cả mọi người đều như thấp kém hẳn đi. Gã đàn ông ngẩn ra nhìn Lục Minh kéo một cái ghế đi về phía mình.
Ngay lúc gã còn chưa kịp phản ứng với tình huống này thì Lục Minh đã đi tới cách gã một mét, rồi đột ngột nhấc ghế lên, lạnh lùng đập lên người gã. “…” Gã đàn ông sợ đến ngu người, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, theo bản năng ôm đầu ngồi thụp xuống.
Cái ghế vô5tình đập lên lưng gã, “Rầm” một tiếng, lưng ghế bị gãy thành hai mảnh. Gã đàn ông đau đớn gào thét, rêи ɾỉ nằm trên mặt đất không dậy nổi. Bởi vì đã uống quá nhiều rượu nên gã nôn ọe hết ra, miệng không ngừng lè nhè mắng nhiếc. Lục Minh không nhìn tới gã đàn ông đang nằm trên mặt đất nữa mà quay sang Cảnh Y Nhân.
Cô ngây ngốc đứng tại chỗ, lát sau mới lấy lại tinh thần được.3Theo bản năng cô gọi một tiếng: “Cậu!“.
Nghĩ tới dáng vẻ nhếch nhác của mình, tự bản thân cô cũng thấy mất mặt trước Lục Minh, cô cúi đầu như nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng.
Sự xuất hiện của Lục Minh và hành động của anh đã sớm hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Tất cả những người nhận ra Lục Minh đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ không dám có phản ứng gì.
Những người không nhận ra anh cũng không dám lỗ mãng, họ còn chưa hiểu mọi chuyện ra sao cả. Nhưng dù có chuyện gì đi nữa, khí chất vương giả bẩm sinh của Lục Minh đã làm cho cả sảnh dự tiệc vốn đang vô cùng huyên náo trở nên yên tĩnh lại trong chốc lát. Mọi người vốn đang chú ý tới cô dâu, chú rể thì dồn hết sang Lục Minh. Gã đàn ông vừa rồi còn bặm trợn mắng nhiếc Cảnh Y Nhân giờ chỉ biết ngây ngẩn co rúm người trên sàn, không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Tại sao vô duyên vô cớ mà gã lại bị đánh? Thằng này là thằng nào? Vì cái l*иg gì mà vừa đến đã đánh gã? Vậy mà mọi người còn không dám lên tiếng? Lục Minh cụp mắt nhìn mái tóc rối bời của cảnh Y Nhân, anh hạ tầm mắt nhìn xuống váy và chân cô. Sau đó anh thu tầm mắt về, thản nhiên đưa ra yêu cầu với cha Phương Tiểu Nhã ở phía sau Cảnh Y Nhân: “Mang một chậu nước đến đây!” “…” Cha của Phương Tiểu Nhã sững người đứng đó, một hồi lâu cũng chưa có phản ứng, mãi tới khi bị bà Phương huých một cái ống mới định thần lại được, xoay người chạy đi lấy nước. Lục Minh lạnh mặt, kéo một cái ghế trống đặt “Cạch” một tiếng đầy nặng nề trên sân khấu trong sảnh, mọi người giật nảy mình, không hiểu vị thái tử gia này định làm gì? Chỉ là cơn giận của anh không nhỏ, cũng không ai dám lỗ mãng tiến lên hỏi. Đặc biệt là chú rể, anh ta lẳng lặng đi tới cạnh mẹ, nhỏ giọng nói.