Tổng thống tức giận đập bàn: “Hồ đồ! Con làm như vậy cũng là tội phạm đấy!”
“Là con làm!” Lục Minh vẫn im hơi lặng tiếng đột nhiên mở miệng.
Cảnh Y Nhân mở to mắt nhìn anh.
“Lúc Cảnh Y Nhân được đưa tới bệnh viện cũng đã sắp không xong rồi. Đến bệnh viện không được bao lâu là tắt thở. Con đã bảo cô ấy thay thế Cảnh Y Nhân. Là con ép buộc cô ấy.”
Lục Chính Hoa hết cách với đứa con trai và đứa con dâu này. Bây giờ ông phải giúp con trai và Cảnh Y Nhân thoát nạn, không cần suy xét xem hai người nói thật hay nói dối.
Chỉ cần bọn họ không phạm tội, không dính dáng tới chuyện tranh đấu chính trị thì mặc kệ bọn họ.
Đương nhiên, hôm nay Lý Đồng đã cố ý mượn chuyện này để bắt nạt Cảnh Y Nhân. Tổng thống đột nhiên nhảy sang chuyện khác, hỏi: “Con có nhìn rõ khuôn mặt của hoa đán kia không?” “…” Cảnh Y Nhân lắc đầu. Mặt anh ta tô vẽ lòe loẹt như thế, rất khó nhận ra diện mạo ban đầu, huống chi trời còn tối đen như mực nữa. Tổng thống thầm thở dài, cũng không hỏi nhiều nữa. Ông nhìn hai người: “Các con định xử lý thế nào?”
Lục Minh không trả lời tổng thống chuyện này mà giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay, rồi chuyển chủ đề: “Cha! Con có việc muốn đưa Cảnh Y Nhân đi ra ngoài một chuyến.” “…” Tổng thống nhíu mày nhìn Lục Minh chằm chằm. “Trước khi xóa bỏ tội danh, hai người các con không ai được đi hết!”
“Một tiếng là đủ rồi ạ.” “Con không hiểu cha nói gì à?”
“…” Lục Minh vô cùng kiên quyết nhìn ông. Lục Chính Hoa hiểu rõ con trai của mình. Một khi nó đã quyết chuyện gì thì dù có phản đối cũng không có tác dụng. Nó chịu báo cáo với ông một câu coi như đã nể mặt ông lắm rồi.
Giằng co suốt mười phút, cuối cùng Lục Chính Hoa mềm lòng, lấy điện thoại di động gọi cho tài xế.
“Lái xe của tôi tới lối vào ở cổng phụ Nhà Vàng.” Sau khi ngắt điện thoại, ông dặn dò: “Các con thay quần áo đi, chỉ cần không ra khỏi cửa chính thì muốn làm gì tùy các con.”
“Cảm ơn cha!”
Lục Minh nhanh chân đi tới trước tủ treo quần áo, anh lấy ra một bộ quần áo cho nam và một bộ cho nữ, sau đó đi tới bên giường, bế Cảnh Y Nhân vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Lúc đi ra, tổng thống ném cho anh một cái huy hiệu. “Nếu bị phát hiện thì nói đang có nhiệm vụ!” Bộ xương già này không thể làm gì khác đành cố thủ ở đây một tiếng vậy. “…” Lục Minh gật đầu rồi kéo bàn tay nhỏ của Cảnh Y Nhân đi tới ban công.
Thấy bọn họ thật sự định nhảy lầu rời đi, tổng thống ngồi trên ghế sa lông, rót cho mình một ly rượu để giải tỏa tâm trạng. Ông nhắc nhở: “Về sớm một chút!”
“…” Đương nhiên anh sẽ quay lại, nếu không, việc bọn họ rời đi chính là chạy trốn, không chỉ làm bung bét mọi chuyện, mà còn khiến cha anh không giữ được ghế tổng thống nữa.
Lục Minh nắm lấy tay Cảnh Y Nhân: “Sợ không?” Cảnh Y Nhân lắc đầu, độ cao này nhằm nhò gì với cô, ngược lại cô còn thấy lo lắng cho anh. Tuy đây là tầng hai, những kiến trúc Nhà Vàng vô cùng hùng vĩ. Tầng hai này cũng tương đương với tầng ba bình thường. Nếu nhảy xuống chỉ sợ Lục Minh sẽ bị thương. Thế nên, khi hai người buông mình nhảy xuống, trong lúc nhảy, cô thuận thể ôm chặt lấy eo anh, cố gắng dùng lực của mình để tốc độ rơi của bọn họ chậm hơn một chút.
Hai người tiếp đất an toàn, Lục Minh kéo Cảnh Y Nhân chạy về phía cửa ngách.
Trên xe của tổng thống. Nhân viên kiểm tra an ninh thấy xe của tổng thống, không dám ngăn lại mà cứ thế cho đi. Xe rời khỏi Nhà Vàng. Ở trong xe, Cảnh Y Nhân nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Hiện tại đã là 12 giờ đêm.