Tiết Phương Hoa tự mình cởi bộ váy đỏ ra, tùy tiện vứt trên ghế sopha, thân hình gợi cảm của cô ta mặc một bộ đồ lót ren màu đen, dưới chân thon dài xỏ một đôi dép bông.
Đó cũng là đôi dép gấu hồng phấn cô thích nhất, bình thường hay đi dưới nhà.
Tiết Phương Hoa coi thường khịt mũi cười nhẹ một tiếng: “Thay quần áo chứ làm cái gì.”
Cô ta nói như chuyện đương nhiên, đồng thời ánh mắt còn liếc qua Cảnh Y Nhân, đưa tay ra giật lấy bộ váy màu vàng nhạt.
Ngay khi tay cô tay sắp chạm tới váy thì váy bị Cảnh Y Nhân lập tức rút ra.
“Đây là quần áo của tôi! Cô muốn mặc là mặc được à?”
Tiết Phương Hoa khinh bỉ phì cười một tiếng: “Cảnh Y Nhân, đây không phải là lần đầu tiên tôi tới đây lấy quần áo, trước đây cô đâu có phiền, bây giờ đổi lại giả vờ thanh cao à?”
Trước đây Cảnh Y Nhân không thích quần áo theo phong cách này, những bộ này đều còn mới, thường thường cô ta đều đến lấy hai bộ mang về.
Cảnh Y Nhân mặc dù bực tức nhưng cũng chỉ im lặng không lên tiếng, hơn nữa còn như con chó chạy sau mông nịnh bợ cô ta.
Khi đó dù trong lòng Cảnh Y Nhân ghét cô ta nhưng cũng biết ở trong nhà này, địa vị của Tiết Phương Hoa cao hơn Cảnh Y Nhân nhiều.
Tiết Phương Hoa quan sát Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới, khí chất của cô ta quả thực khác quá nhiều so với trước đây. Nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ như con chó pug xun xoe của cô ta trước kia, thì cô cười khẩy một tiếng đầy vẻ khinh thường, quay đầu đi rồi lấy từ trong tủ quần áo một cái nữa…
Bỗng “ẩm” một tiếng, Cảnh Y Nhân đột nhiên đập mạnh một phát lên cửa tủ quần áo, cánh cửa lập tức đóng lại. “Ai cho phép cổ động vào đồ đạc của tôi?” Cảnh Y Nhân lạnh lùng cảnh cáo, kiềm chế cơn tức giận đang chực bùng nổ.
Sự xuất hiện của Tiết Phương Hoa đã đủ khiến cô chấn động rồi, cô ta còn dám coi nơi này như nhà mình, tùy tiện dùng đồ đạc của cô sao?
“Đồ đạc của cô?” Tiết Phương Hoa nhíu mày chậm rãi liếc Cảnh Y Nhân, ngữ điệu tràn ngập vẽ coi thường.
“Đồ đạc của cô hẳn là những thứ mang phong cách Smart mà cô mang từ nhà mẹ đẻ đến kia kìa.” Nói xong, Tiết Phương Hoa lôi từ trong góc dưới tủ quần áo ra một đống chồng chất quần áo da có đính đinh tán, hung hăng ném xuống đất.
“Ở đây chỉ cần là những thứ dùng tiền của Lục Minh mua thì tôi đều có thể tùy ý sử dụng, cô không biết sao?”
Tiết Phương Hoa nói với giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô ta nghiêng người về phía trước, tới gần, hơi thở phả vào mặt Cảnh Y Nhân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Nụ cười của cô ta như một nữ vương thắng trận, lộ ra sự coi thường và tham lam.
“…” Những thứ dùng tiền của Lục Minh mua, cô ta đều có thể tùy ý dùng? Cảnh Y Nhân thầm hít sâu một hơn, cố gắng kìm nén sự bực bội trong l*иg ngực xuống. Một cơn đau kéo dài không tên tràn ra từ đáy lòng, cả người cô như tê dại.
Lục Minh đã đồng ý với cô rằng sẽ không bao giờ liên hệ với người phụ nữ này nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại cô ta, nhưng lại cho phép cô ta xuất hiện ở nhà của họ, thậm chí còn cho cô ta tùy tiện sử dụng đồ đạc trong nhà.
Thể Cảnh Y Nhân cô là cái gì? Rốt cuộc ai mới là bà chủ của cái nhà này?
Dù trong lòng Cảnh Y Nhân có khó chịu, đau khổ tới mức nào cũng sẽ không để kẻ địch dùng nó để uy hϊếp cô.
Ánh mắt lạnh lùng của cô chợt lóe lên ý muốn gϊếŧ người.
“Tôi đúng là không biết đấy! Ngày hôm nay, nếu cô dám động vào đồ đạc của tôi, tôi sẽ chặt luôn đôi tay này của cô!”
“Ha ha…!” Tiết Phương Hoa giống như vừa nghe được chuyện cười, bắt đầu cười lớn: “Cảnh Y Nhân, cô dọa Tiết Phương Hoa tôi sợ quá đấy!”
“Một mình cô, một đứa con hoang ở vùng nông thôn thì dựa vào cái gì mà dám lên giọng như thể hả, nếu mà cô chặt đứt tay của tôi thì anh Lục Minh không chỉ ly hôn với cô đâu, anh ấy sẽ bắt cô đi tù mọt gông đấy! Cả nhà họ Cảnh các cô từ giờ sẽ hoàn toàn biến mất ở thành phố S”