Đấy không phải là lần đầu tiên Cảnh Y Nhân cảm thấy cả người vô lực, tim đập mạnh và loạn nhịp thế này, nhưng đây lại là lần mãnh liệt nhất. Đầu óc cô trống rỗng, hai mắt trợn to, hàng mi khẽ run rẩy, dường như trong lòng cô đang cố gắng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống cự được, cô từ từ nhắm mắt lại, chìm đắm trong cảm giác dụ hoặc thần bí ấy.
Cảnh Y Nhân ngẩm đồng ý khiển Lục Minh không còn kiêng nể gì nữa, anh điên cuồng hôn cô.
“…” Nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng giới hạn độ tuổi kia, huấn luyện viên vốn đứng trong góc nhỏ lập tức lỉnh đi mất.
Cảnh Y Nhân không biết mình đã đến phòng thay đổi như thế nào. Lục Minh đè cô lên ngăn tủ đựng đồ, vừa thở dốc vừa hôn lên cổ cô, lên xương quai xanh tinh xảo rồi vùi đầu vào ngực cô. Từ nay đến giờ, Lục Minh vẫn không ngừng hôn cô, rõ ràng cô không cử động gì, hai tay chỉ ghì chặt lấy vai Lục Minh nhưng cả người lại đầy mồ hôi. Bộ trang phục múa ướt đẫm dán lên người cô gần như trong suốt. Cả phòng thay đổ trở nên oi bức, ngột ngạt, giống như đã biến thành phòng tắm hơi.
“Em có nóng không?” Lục Minh chậm rãi rời khỏi môi cô, giọng nói khàn khàn, thô ráp vang lên. Cảnh Y Nhân gật gật đầu, hình như từ khi Lục Minh hôn cô thì cô càng lúc càng nóng. “Chúng ta tắm rửa rồi về nhà làm.” Đôi mắt Lục Minh nóng rực, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Nhưng anh không phải kiểu người không hiểu phong tình, không muốn lần đầu tiên của bọn họ xảy ra ở đây. “…” Đầu óc Cảnh Y Nhân trống rỗng, ngoại trừ hai chữ “về nhà” ra thì cô chẳng nghe thấy gì nữa.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ, cô thở dốc bình tĩnh nhìn anh, cổ sức lên tiếng “Vâng“. Lục Minh cũng phải cố gắng tách mình ra khỏi cơ thể cô, mở cánh tủ đồ ra rồi lấy một bộ quần áo đưa cho cô, để cô đi tắm trước. Khi Lục Minh bước ra từ phòng tắm riêng của phòng thay đồ, Cảnh Y Nhân đã chờ anh một lúc lâu. Lục Minh lau tóc, ung dung cởi khăn tắm ra ngay trước mặt Cảnh Y Nhân rồi mở tủ lấy quần áo.
“…” Nhìn thấy Lục Minh hoàn toàn khỏa thân, Cảnh Y Nhân đỏ mặt lên vì xấu hổ, theo bản năng quay lưng về phía anh.
Sau lưng cô, tiếng loạt xoạt mặc quần áo vang lên.
Một lúc sau, khi Lục Minh thản nhiên mở miệng nói: “Đi thôi”, Cảnh Y Nhân mới chậm rãi xoay người lại.
Lục Minh khẽ mỉm cười với cô, mặt cô đỏ lự, trong đầu vẫn còn nhớ tới chuyện xấu hổ mà bọn họ vừa làm. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của cô rồi nhanh chóng đi ra.
Từ lúc rời khỏi phòng tập, kể cả trên đường về, vẻ mặt của Lục Minh vẫn thản nhiên như nước, giống như cảm xúc mãnh liệt giữa anh và Cảnh Y Nhân chưa từng xảy ra vậy. Về đến nhà, Cảnh Y Nhân mới biết thì ra tất cả sự lạnh nhạt của Lục Minh đều là giả vờ. Vừa đến cửa nhà, Cảnh Y Nhân còn đang cởi giày ở cửa, còn chưa kịp thay dép thì bất ngờ bị Lục Minh ôm ngang lên, anh mạnh mẽ như cơn lốc, nhanh chóng bước lên tầng, làm cô bị dọa khϊếp vía. Anh còn khiến người giúp việc trong nhà hoảng sợ, tưởng vợ chồng họ lại cãi nhau, không một ai dám thở mạnh.
Vừa vào trong phòng, Lục Minh đã ném cô lên giường rồi nhanh chóng cởϊ áσ khoác, giật mạnh cà vạt ra. Cảnh Y Nhân tuy không đau nhưng lại sợ hết hồn khi thấy Lục Minh vội vã lại hung mãnh đến vậy, cô đỏ mặt, chống tay ngồi dậy nhìn anh chăm chú.
Lục Minh tháo cà vạt, không còn kiên nhẫn cởi cúc áo sơ mi mà trực tiếp lột áo qua đầu, vứt sang một bên rồi nhào lên khiến cảnh Y Nhân sợ đến mức kêu nhỏ một tiếng.
Lục Minh ôm lấy cô, hôn môi cô rồi trượt đến bên tai, khóe miệng cong lên một nụ cười gian tà, hơi thở dịu dàng khẽ phả vào tai cô.