Thật không cam lòng, cô ta bị bắt nạt ra nông nỗi này rồi, tại sao Lục Minh vẫn muốn bênh vực Cảnh Y Nhân cơ chứ?
“Anh Lục Minh, em là con gái của chỉ huy trưởng Lý, là em gái thanh mai trúc mã của anh, sao em có thể lấy danh tiết của mình ra để làm cái trò ấy cơ chứ? Làm vậy thì đâu chỉ một mình em bị mất mặt! Em điên rồi sao? Tại sao em phải làm như thế? Anh có biết đối với một người phụ nữ thì danh tiết quan trọng biết nhường nào không?”
Lý Đồng khóc lóc, đẹp đến nao lòng.
“…”Nếu Lý Đồng không đến công ty làm việc và tựrời đi thì Lục Minh sẽ niệm tình mối quan hệ lâu năm mà bỏ qua chuyện này, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, vẫn nên giữ chút mặt mũi. Vậy mà hôm nay Lý Đồng lại dám xuất hiện ở đây, không chỉ vậy mà cô ta còn đổ hết lỗi lên đầu Cảnh Y Nhân, hoàn toàn không biết hối cải, vậy thì đừng trách anh trở mặt! Lục Minh không buồn trả lời Lý Đồng câu nào, anh gấp lại trang văn bản tiếng Anh mà mình vừa viết, nhét vào một cái phong bì rồi vung nhẹ một cái. Phong thư rơi xuống bên chân Lý Đồng.
Động tác của anh nhanh nhẹn, gọn gàng lại tuyệt tình.
Lý Đồng cúi xuống nhặt phong thư tiếng Anh lên, chỉ trong phút chốc, trái tim đã rơi xuống đáy vực, cả người lạnh lẽo, hai chân như nhũn ra, loạng choạng lùi về sau hai bước.
Đơn từ chức! Lục Minh bận bịu từ nay đến giờ là vì viết giúp cô ta đơn từ chức, chỉ chờ cô ta ký tên? Đây chính là câu trả lời” mà Lục Minh đã hứa sẽ cho cô ta sao? “Anh Lục Minh! Em mới là người bị hại! Anh làm thế này liệu có quá đáng lắm không!?” “Lý Đồng, tôi nể tình cha cô nên mới giữ lại chút mặt mũi cho cô, tốt nhất cô nên tự mình hiểu lấy, những gì cô đã làm hôm đó, chẳng lẽ cô muốn tôi vạch trần ngay trước mặt thì cô mới bằng lòng bỏ qua hay sao?”
Lý Đồng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngoan cố phản bác lại: “Em đã làm gì chứ?”
Lục Minh cười giễu cợt một tiếng, nếu cô ta đã không biết xấu hổ thì anh cũng không cần phải giữ mặt mũi cho cô ta làm gì nữa!
“Trong video giám sát, cô chỉ quấn một cái khăn tắm!” Những lời này đã đủ để vạch trần sự hèn hạ của Lý Đồng. Đưa anh đến phòng nghỉ cần phải tắm rửa và quấn khăn tắm lên người sao? “…” Lý Đồng hơi khựng lại, vẻ hoảng hốt chợt lóe qua đáy mắt nhưng cô ta ngay lập tức trấn định lại ngay.
Cô ta đã sớm dự đoán được Lục Minh sẽ hoài nghi mình nên đã nghĩ xong đối sách từ lâu rồi. Ngày đó, sau vụ ẩmĩvới Cảnh Y Nhân, cô ta không về ngay mà trốn ở hành lang cầu thang, chờ Cảnh Y Nhân đi khỏi, cô ta lại quay về phòng tắm rửa thay quần áo rồi mới về. Cô ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ cần thiết rồi.
“Em quấn khăn tắm chẳng phải bởi vì anh uống say nôn ra khắp người em sao, em hết cách nên mới phải tắm rửa rồi quấn khăn tắm mà, nếu anh không tin thì có thể điều tra lại. Đống quần áo của em hôm đó vẫn còn ở trong phòng chưa lấy đi, nhân viên phục vụ hẳn là cũng biết!”
Cô ta có chết cũng không chịu thừa nhận. Lục Minh nhíu mày, sắc mặt đanh lại.
“Cô bỏ thứ gì đó vào rượu của tôi, lẽ nào cô bị mất trí nhớ rồi?” Lục Minh nghiến chặt răng, trợn mắt lên giận dữ nhìn cô ta. “..” Lý Đồng ngỡ ngàng giả vờ không hiểu gì, mấy giây sau mới định thần lại được, vẻ mặt xen lẫn tuyệt vọng, đau đớn ôm ngực. “Anh Lục Minh, tại sao anh lại muốn bảo vệ Cảnh Y Nhân đến thế?”
“Tại sao em lại phải bỏ thứ gì đó vào trong rượu của anh? Em theo anh bao nhiêu năm rồi, hà tất phải làm như vậy? Sớm không làm, muộn không làm lại cứ nhất định là ngày đó mới làm?” Lý Đổng lại giàn giụa nước mắt.