Lúc này Lục Minh mới chú ý đến đồng hồ treo trên tường đã chỉ 6 rưỡi, vậy mà bất tri bất giác bọn họ đã nhảy suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ, lại không thấy một chút nào.
Mà điều quan trọng nhất là mỗi người lại cảm thấy rằng thời gian dường như mới chỉ qua một lúc thôi vậy.
Cảnh Y Nhân ngại ngùng bước xuống khỏi chân Lục Minh. Dường như Lục Minh không nỡ buông cô ra, bàn tay đang ôm eo cô không hề có ý muốn rời đi, một tay khác giơ lên gạt đi sợi tóc trên mặt cô.
“Có mệt không?”
“Không mệt!” Cảnh Y Nhân mím môi, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói, cô lùi ra cách người Lục Minh một chút. Cô vừa nói không mệt, mà mới bước một bước đã thấy chân mềm nhũn, suýt thì ngã xuống. Lục Minh giật mình bước lên một bước giữ lấy cô, giày da không cẩn thận cọ vào cạnh bàn chân của cô. Cảnh Y Nhân theo phản xạ xuýt xoa một tiếng. Thực ra cũng không đau lắm. Cảnh Y Nhân chỉ kêu theo phản xạ mà thôi.
Nhưng Lục Minh lại nhíu mày nhìn bàn chân cô đỏ lên do bị cọ phải.
Trong lòng anh hơi tự trách, không nói không rằng bế Cảnh Y Nhân lên, đi tới phía ghế tựa ở cạnh tường rồi nhẹ nhàng thả cô xuống. Anh ngồi xổm xuống nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân để kiểm tra.
Xa xa, huấn luyện viên đang đứng trong góc trông thấy chuyện xảy ra thì chạy bước nhỏ tới: “Tổng giám đốc Lục có cần tôi giúp một tay không ạ?” “Đi lấy bằng dán cá nhân lại đây.”
“Vâng.” Huấn luyện viên lập tức xoay người đi lấy. “…” Cảnh Y Nhân cảm thấy Lục Minh hơi chuyện bé xé ra to: “Cậu! Cháu không sao! Không đau chút nào cả.”
“Da bị xước rồi còn nói là không có chuyện gì.” Lục Minh nghiệm giọng trách cứ, rồi anh rút một cái khăn trong túi quần ra, cẩn thận lau vết thương cho cô.
“…” Da bị xước nhưng không chảy máu mà. Nhìn dáng vẻ lo lắng và vẻ mặt nghiêm túc của Lục Minh, trái tim của cảnh Y Nhân giống như chú thỏ nhỏ đang nhảy loạn không ngừng.
Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn chân lạnh lẽo của cô, cô cảm nhận được một luồng hơi ấm và sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình, tạo cho cô một cảm giác an toàn không nói nên lời.
Đôi mắt long lanh của Cảnh Y Nhân nhìn đỉnh đầu của Lục Minh, khóe miệng trộm nở một nụ cười nhẹ.
Lục Minh vừa nâng mắt lên nhìn thì đã rơi vào trong ánh mắt của cô.
“…” Hầu kết Lục Minh trượt xuống dưới một cái, hồi lâu anh khàn khàn nói: “Không được dùng ánh mắt khao khát như vậy nhìn tôi.” “…” Trong nháy mắt Cảnh Y Nhân như bừng tỉnh, lúng túng quay đầu qua một bên.
Một lát sau huấn luyện viên mang một cái băng dán cá nhân tới. Lục Minh cẩn thận dán giúp cô rồi dặn dò: “Lát nữa tôi còn có một bữa tiệc, hôm nay cô mệt rồi, lát nữa để tài xế đưa cô về trước. Ngủ sớm đi! Nghe chưa!”
“Vâng!” Cảnh Y Nhân gật gật đầu.
“Nếu lúc tôi về mà cô còn chưa ngủ thì cứ cẩn thận tôi cắn cô đó.” “…” Cảnh Y Nhân đỏ bừng mặt, lại vâng một tiếng.
Trên lĩnh vực công tác Lục Minh là một người cực kỳ đúng giờ, đối phương hẹn mấy giờ thì anh nhất định sẽ không đến muộn.
Thế nên sau khi băng bó cho Cảnh Y Nhân cẩn thận, đi giày vào cho cô, Lục Minh gọi điện thoại cho tài xế tới trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch đón Cảnh Y Nhân.
Lục Minh vốn định đưa Cảnh Y Nhân lên xe rồi mới tham gia bữa tiệc, chắc vẫn tới kịp, nhưng tới lúc sắp đi bụng Cảnh Y Nhân lại đau, phải vào nhà vệ sinh nên cô để Lục Minh đi trước. Lục Minh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại gọi một cuộc cho tài xế, sau khi xác định rằng tài xế đã đến dưới lầu rồi thì anh mới rời đi.
Là người thì có ba cái gấp, lúc này Cảnh Y Nhân ngồi trong nhà vệ sinh mười mấy phút.
Ngay khi cô mới giải quyết xong, giật nước bồn cầu, kéo quần lên chuẩn bị ra ngoài thì ở ngoài cửa vang lên một giọng nói khá quen thuộc nhưng cô không nhớ là của ai.