Cảnh Y Nhân nghĩ tới chuyện cô gái này vừa rồi còn ngang ngược như vậy, thế mà giờ lại ngoan ngoãn như mèo, chốc chốc bưng trà, đưa nước, chốc chốc lại giúp cô xoa bóp
“Không cần phải gọi loạn xị lên, tối nhỏ tuổi hơn cô.” Cảnh Y Nhân ngạo mạn lườm Lộ Lộ một cái.
Lộ Lộ hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục chị ơi chị à. Ngược lại Cảnh Y Nhân cũng rất hưởng thụ sự hầu hạ của cô ấy, không thể không nói cảm giác được người ta nịnh bợ đúng là sảng khoái. Cảnh Y Nhân sơn móng tay màu nude trông rất đẹp, chờ tóc cô làm xong thì đã hơn 3 giờ chiều rồi.
Cảnh Y Nhân nhìn mình trong gương mà muốn tự chọc mù mắt mình luôn. Đây là kiểu tóc quái quỷ gì? Nhìn cứ như bờm sư tử ấy, hơn nữa tóc còn có màu như cầu vồng bảy sắc. Lần lượt từ trái sang phải là màu tím, màu nâu, màu lục, màu đỏ, màu vàng, màu cam, bên trong là một lớp tóc màu trắng. Nhìn thấy tóc mình thành ra như vậy, Cảnh Y Nhân đờ người tại chỗ mất 3 phút rồi mới lấy lại được tinh thần.
Đúng là cô muốn phát điên lên luôn.
Hít một hơi thật sâu để cố gắng bình tĩnh, không được bộc phát cơn giận. Không thể nhịn nổi – Thực sự không thể nhịn nổi nữa rồi – “RẦM!” một tiếng, cái gương trước mặt Cảnh Y Nhân đột nhiên vỡ ra, rơi xuống đất. Không ai biết tại sao cái gương lại đột nhiên bị vỡ, mọi người giật mình lùi hết về sau, đồng loạt sợ hãi nhìn về phía Cảnh Y Nhân. Chỉ có Cảnh Y Nhân đứng tại chỗ, chỉ vào tóc mình, gào lên với thợ làm tóc: “Chuyện gì thế này hả? Đây là kiểu tóc mà cô nói là đẹp nhất à?” Cảnh Y Nhân tức đến mức hận không thể lật bàn: “Cô làm kiểu tóc quái quỷ gì đây? Tưởng bản cũng là phù thủy chắc?” Chị tạo mẫu tóc căng thẳng chỉ tấm áp phích phía sau, nói: “Kiểu tóc giống của Lôi Địch Ca Ca (Lady Gaga) mà! Rất hợp thời trang đấy.” Cảnh Y Nhân tức muốn phát điên, hai mắt hận không thể trợn trừng ra ngoài. “Lôi Đến Cạc Cạc?* Đúng là giống sét đánh tôi tan tác rồi!” Cảnh Y Nhân ba máu sáu cơn nổi giận đùng đùng: “Đổi kiểu khác cho tôi.”
(*) Lady Gaga dịch theo phiên âm tiếng trung là Lôi Địch Ca Ca. Cảnh Y Nhân hiểu Lôi có nghĩa là sấm sét.
Lộ Lộ đứng cạnh nhìn thấy kiểu tóc này của Cảnh Y Nhân cũng muốn cười, nhưng không thể không nói, Cảnh Y Nhân rất xinh đẹp, cho dù làm kiểu tóc nào cũng đều có khí chất riêng.
Dù là kiểu tóc khoa trương như vậy, nhưng ở trên người Cảnh Y Nhân lại sinh ra khí chất ngự tỷ.
Nhưng thấy cô nổi nóng thì Lộ Lộ cũng trách cô thợ làm tóc. “Các cô làm tóc kiểu gì vậy? Nhanh làm cho tóc của chị tôi về như cũ mau, nếu không tôi hủy tiệm của các cô đấy.”
Lộ Lộ đã lên tiếng thì cô thợ làm tóc cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể vội vàng thay đổi kiểu tóc cho Cảnh Y Nhân.
Lúc này, điện thoại di động của Cảnh Y Nhân đột nhiên vang lên, Lục Minh gọi đến. Cảnh Y Nhân sợ hãi do dự không biết có nên nhận hay không. Kiểu tóc này của cô nếu bị cậu biết thì nhất định sẽ dìm đầu cô vào bồn cầu. Cảnh Y Nhân do dự vài giây rồi ấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của Lục Minh: “Hôm nay cô không tới lớp học nhảy à?”
“Không ạ! Cháu ở trong cửa hàng…” Nói một nửa thì Cảnh Y Nhân đột nhiên không nói nữa.
Mà sửa lời: “Cháu ra ngoài mua đồ. Hôm nay không tới lớp học múa.” “…” Đầu bên kia im lặng vài giây rồi lạnh lùng ngắt máy. “…” Cảnh Y Nhân thấy hình như cậu lại tức giận rồi, nhưng cô cũng không hiểu cậu giận cái gì. Cảnh Y Nhân định cất điện thoại đi thì lại có một cuộc gọi đến. Là La Mỹ Mỹ gọi đến. Sau khi nhận điện, đầu bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của La Mỹ Mỹ. “Y Nhân! Hôm nay cô không tới lớp học múa sao?” “Tôi đi có chút việc nên không tới.” Cảnh Y Nhân hờ hững nói.