Nỗi Khổ Trong Lòng Beta (Beta Hắn Trong Lòng Khổ)

Chương 2

Chương 2
17.

Sau khi trở về, Đồng Tiểu Đồng cảm thán: “Chương Hạo không biết đắc tội ai, bị đánh cho thê thảm.”

Địch Quần nói giống như không có việc gì: “Hử? Anh ta bị đánh?”

Đồng Tiểu Đồng: “Mặt anh ta sưng cả lên, tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, ai hận anh ta như vậy không biết?”

Địch Quần: “Hiểu rồi. Cậu nói đúng, không nên đánh mặt.”

Đồng Tiểu Đồng: “?”

Địch Quần: “Đừng nhắc đến anh ta.”

Đồng Tiểu Đồng: “Ừ, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”

18.

Đồng Tiểu Đồng hỏi Địch Quần lúc rảnh anh thường làm gì.

Địch Quần: “Tập luyện.”

“…” Đồng Tiểu Đồng nói, “Tôi nói lúc nghỉ ngơi.”

Địch Quần: “Giống như lúc nghỉ ngơi như bây giờ? Trước kia đều ở trong nhà. Nằm, ngẩn người.”

Đồng Tiểu Đồng: “Anh không dẫn vợ đi chơi sao.”

Địch Quần liếc mắt nhìn cậu: “Không vợ, không bạn gái, không bạn trai.”

Đồng Tiểu Đồng vui vẻ trong lòng, like một cái cho kỹ năng nói chuyện của chính mình.

Địch Quần còn nói: “Coi trọng một người, đang theo đuổi.”

“!” Đồng Tiểu Đồng xì hơi, không vui rầu rĩ nói, “À.”

Địch Quần xoa nhẹ tóc cậu: “Ngốc.”

Đồng Tiểu Đồng bất mãn: “Tôi từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, rất thông minh đó.”

“Thông minh chỗ nào?” Địch Quần nói, “Sau này đừng đem Alpha về nhà, bộ đội nhiều Alpha, nhìn quen, một đám gia súc cả.”

Đồng Tiểu Đồng: “Ừm.”

Elizabeth buồn bực liếc nhìn ba ba, ba à ba chẳng phải là Alpha sao.

19.

Địch Quần cùng Đồng Tiểu Đồng nằm ngang trên giường.

Hai người một động tác, nhìn trần nhà đờ ra.

Đồng Tiểu Đồng hỏi: “Bình thường anh phải tập luyện cái gì?”

“Việt dã, bắn súng, leo núi, nhảy dù, bơi lặn… Cứ thế hoán đổi.”

Đồng Tiểu Đồng: “Rất khổ đi.”

Địch Quần: “Muốn so với thời điểm làm nhiệm vụ, thì cũng đã rất thoải mái.”

Đồng Tiểu Đồng thức thời không hỏi là nhiệm vụ gì.

20.

Kỳ nghỉ của Địch Quần chấm dứt, anh lại biến mất một lần nữa.

Elizabeth nhanh chóng biến thành con ruột của Đồng Tiểu Đồng. Lúc Địch Quần còn ở đấy, Đồng Tiểu Đồng kêu tên của Elizabeth, Địch Quần chân trước vừa đi, cậu chân sau liền gọi “Con ơi” “Con hỡi”, thập phần tâm cơ.

A Nhân khinh bỉ, nhưng không khuyên cậu nữa.

Dù sao Địch Quần đã có người thích trong lòng, ông chủ chỉ có thể tương tư đơn phương.

Thời điểm A Nhân nói với Tiểu Mỹ như vậy, sắc mặt của Tiểu Mỹ rất quỷ dị, nửa ngày mới cảm thán: “Khó trách anh có thể làm ở chỗ Đồng Tiểu Đồng lâu như vậy.”

A Nhân: “?”

Tiểu Mỹ: “Chỉ số thông minh của hai người không kém nhau bao nhiêu.”

A Nhân: “Thôi đi, ông chủ chúng ta khá ngốc.”

Tiểu Mỹ: “Lười nói cho anh nghe ghê.”

A Nhân: “Hở.”

Tiểu Mỹ: “Lúc nào thì tụi mình đi thuê phòng?”

“…” A Nhân xấu hổ bỏ chạy, “Thiếu nữ rụt rè chút đi!”

Cậu ta giận dữ.

Tiểu Mỹ liếʍ môi: “Mợ, khó làm như vậy, đại tức tức của em cơ khát khó nhịn lắm rồi.”

*tức tức (ji ji), có lẽ là chỉ JJ chăng / w . Có truyện về Tiểu Mỹ x A Nhân, hóa ra Tiểu Mỹ là Alpha đó. / w

21.

A Nhân nhận được điện thoại của ông chủ, muốn cậu ta tăng ca đột xuất.

“Có một con mèo nhỏ ngã bệnh, anh bây giờ đang ở phòng khám thú y.” Đồng Tiểu Đồng nói, “Em trông tiệm giúp anh.”

A Nhân: “Tiền tăng ca gấp ba.”

Đồng Tiểu Đồng: “Vậy cho em lui.”

A Nhân: “…”

22.

A Nhân vẫn lên trông cửa tiệm.

Ông chủ keo kiệt thí sợ, nhưng chính mình vẫn là người đáng tin cậy nha.

23.

Chương Hạo nhìn địa chỉ do Kha Kiệt gửi đến, đi vào nhà trọ thú cưng này.

“Tôi thay bạn tôi đến nhìn mèo của cậu ấy, nghe nói nó sinh bệnh.”

A Nhân: “Ông chủ mang nó đi bệnh viện rồi, anh ở đây chờ một lát, hay là để khi nào ông chủ quay về tôi sẽ báo cho anh?”

Chương Hạo: “Ông chủ của cậu bao lâu nữa sẽ về?”

A Nhân nhìn di động xem thời gian: “Có lẽ là khoảng nửa tiếng nửa đi.”

Chương Hạo gật đầu: “Tôi ngồi chờ vậy.”

24.

A Nhân nhìn Chương Hạo vài lần, Chương Hạo nhịn không đc hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

A Nhân: “Cảm thấy anh có hơi quen quen.”

Chương Hạo: “Ha ha, thật sao?”

A Nhân trầm mặc: Thật muốn đánh người.

25.

Đồng Tiểu Đồng đẩy cửa vào trong tiệm, cảm giác sắc mặt của A Nhân có hơi cổ quái.

“Làm sao vậy?”

A Nhân chỉ chỉ khu dành cho khách ngồi: “Bạn của chủ con mèo này đến đây, hình như là một tên 250.”

*250 là đồ ngốc, dở hơi.

Đồng Tiểu Đồng: “?”

Chương Hạo đứng lên, sắc mặt khó chịu: “Ông chủ rốt cuộc cũng trở lại? Tôi đến xem Điềm Tâm, nó như thế nào rồi?”

Đồng Tiểu Đồng nghe thấy giọng nói này có hơi quen tai, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Chương Hạo.

Chương Hạo theo bản năng lùi về sau: “Như thế nào lại là cậu!”

Đồng Tiểu Đồng vô tội: “Đây là cửa tiệm của tôi.”

A Nhân bất động thanh sắc, trợn mắt nhìn, ghé vào bên tai Đồng Tiểu Đồng hỏi: “Anh có cảm thấy anh ta trông quen quen không?”

Đồng Tiểu Đồng kề tai cậu ta nói nhỏ: “Anh ta là cái tên trong quán bar hôm bữa.”

A Nhân nhớ lại một chút, kinh hãi đến biến sắc, đi lên lầu cầm cây lau nhà xuống dưới.

Chương Hạo: “?”

A Nhân: “Gần đây xà tinh bệnh

(bệnh thần kinh)

tương đối nhiều, tôi quét tước vệ sinh nha.”

Chương Hạo: Logic của câu trước câu sau là?

26.

Chương Hạo quan sát một hồi, không thấy con chó ngu ngốc kia, cũng không thấy cái tên đáng sợ không đem tổng tài đặt trong mắt đâu.

Chương Hạo cao ngạo đi tới: “Điềm Tâm đâu? Nhanh cho tôi xem! Các cậu chăm sóc làm sao? Mà vừa đến liền sinh bệnh.”

Đồng Tiểu Đồng đem mèo con có chút ủ rũ trong lòng đưa qua: “Nó vừa được tiêm, còn đang buồn ngủ.”

Chương Hạo luống cuống tay chân ôm mèo, tư thế không thuần thục, mèo con bị đánh thức, nâng vuốt cào một phát.

Chương Hạo: “…”

Đồng Tiểu Đồng sung sướиɠ khi người gặp họa, nhưng cậu rất tốt bụng, vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà dạy Chương Hạo ôm mèo con ra sao.

27.

Đồng Tiểu Đồng nhìn Chương Hạo thật cẩn thận, tò mò nói: “Anh đối với mèo của bạn bè quan tâm đến như vậy?”

Chương Hạo: “Nó là khuê nữ của bạn thân tôi, bình thường rất thương nó, mới vài ngày liền gầy.”

“Dạ dày của mèo con không tốt, đổi thức ăn cho mèo nó ăn không quen.” Đồng Tiểu Đồng tận trách nói, “Là tôi sơ sót.”

Chương Hạo liếc cậu một cái: “Cậu làm người cũng không tệ lắm.”

Đồng Tiểu Đồng bĩu môi: “Tôi rất tốt bụng đó.”

Chương Hạo: “…”

Đồng Tiểu Đồng nhìn Chương Hạo thâm tình âu yếm mèo con, bỗng nhiên thông minh đột xuất, sắc bén nói: “Kỳ thật anh cùng chủ nhân mèo con không chỉ là bạn bè đúng không.”

Chương Hạo cứng đờ.

Thám tử lừng danh Conan nhập hồn vào Đồng Tiểu Đồng: “Lần trước anh uống rượu say ôm tôi không buông tay, còn nói đừng đi đừng đi, chẵng lẽ là đem tôi nhận lầm thành người bạn kia?”

Chương Hạo thẹn quá hóa giận: “Câm miệng Beta!”

Đồng Tiểu Đồng lui về sau một chút, né tránh Alpha tiết tố do Chương Hạo phun ra, dùng ánh mắt tui-biết-tuốt nhìn Chương Hạo, “Chậc chậc” hai tiếng.

Chương Hạo mặt mày xanh mét đi bắt Đồng Tiểu Đồng, Đồng Tiểu Đồng đắc ý bỏ chạy.

28.

Đồng Tiểu Đồng vừa về tới nhà, Elizabeth sủa to “gâu gâu”.

“Thế nào con yêu?” Đồng Tiểu Đồng quan tâm nói, “Đái dầm rồi? Hay là rụng lông hả?”

Elizabeth: “…”

29.

Địch Quần phong trần mệt mỏi trở lại, Elizabeth vọt tới trước mặt ba ba sủa một trận.

Đồng Tiểu Đồng: “?”

Đồng Tiểu Đồng giải thích: “Tôi không có ngược đãi nó đâu, thật đó.”

Địch Quần liếc nhìn Elizabeth như có điều suy nghĩ, hỏi Đồng Tiểu Đồng: “Cậu đem Alpha về nhà?”

“Không, không có.” Đồng Tiểu Đồng kinh hãi, gặp phải Chương Hạo là chuyện mấy ngày trước, Địch Quần làm sao biết được?

Địch Quần đi về phía Đồng Tiểu Đồng: “Tôi hình như đã nhắc nhở cậu, đừng nên mang alpha về nhà.”

Bản năng của Đồng Tiểu Đồng mách bảo nguy hiểm: “Tôi tôi tôi thật sự không có mà! Là Chương Hạo! Anh biết! Tôi chỉ nói mấy câu với anh ta ở trong cửa tiệm thôi!”

Địch Quần dừng bước, hỏi: “Anh ta đến cửa tiệm làm gì?”

Đồng Tiểu Đồng vội vàng nói ra chuyện mèo con sinh bệnh.

Địch Quần: “Nói như vậy cả hai chỉ nói mấy câu với nhau?”

Đồng Tiểu Đồng điên cuồng gật đầu.

Địch Quần: “Nhưng trên người cậu dính tiết tố của anh ta, không phải vậy thì Elizabeth sẽ không mẫn cảm như thế.”

Đồng Tiểu Đồng: “Đó là chuyện không cách nào giải quyết, ít nhiều sẽ dính một chút đó.”

Nụ cười của Địch Quần trở nên có hơi đáng sợ: “Xem ra nhận thức của cậu đối với độ nguy hiểm của Alpha vẫn chưa đủ, chỉ nói suông, cậu cũng sẽ không để ở trong lòng đi.”

“?” Bằng cảnh giác của động vật ăn cỏ đối với động vật ăn thịt, Đồng Tiểu Đồng muốn chạy trốn rồi.

Nhưng một tay của Địch Quần chống trên vách tường, ngăn cản đường trốn của cậu.

Chân Đồng Tiểu Đồng có chút mềm nhũn.