Ta là Chu Thái Diễm, trưởng công chúa của Tuyên Thành quốc, hiệu là Phù Vân. Từ nhỏ ta đã lưu lạc bên ngoài, đến năm 8 tuổi mới được đón vào cung. Mẫu thân ta vốn là một nữ nhân chốn nhân gian, phụ hoàng gặp gỡ bà trong một chuyến du ngoạn về phía nam. Phụ hoàng cũng muốn đón bà vào cung làm phi tử nhưng mẫu thân ta một mực không chịu. Sau này bà bệnh nặng, trước khi bà qua đời, sợ ta không có người nuôi dưỡng đành giao cho ta tín vật đính ước trước kia bảo ta đi tìm phụ hoàng. Ta đã phải chầu chực nhiều ngày, chịu đủ thứ khổ cực, cuối cùng cũng đợi được đến ngày gặp phụ hoàng. Ông trời quả không phụ lòng người, cuối cùng ta cũng đã lấy lại được thân phận, phụ hoàng phong ta làm Trường Lạc công chúa.
Phụ hoàng luôn cảm thấy có lỗi với ta, muốn bù đắp cho ta, nhất là khi ta nói mẫu thân đã chết. Người cưng chiều ta, sủng ái ta hết mực, khiến cho bao huynh đệ tỉ muội khác đỏ mắt ghen tị. Họ vẫn thì thầm gọi ta là đồ con hoang, trong thâm tâm họ không công nhận thân phận công chúa của ta, không chấp nhận việc ta ngang hàng với họ. Ở trong thâm cung, ta không hề có bạn. Phụ hoàng quá bận rộn, người không thể lúc nào cũng để ý đến ta. Năm ta 12 tuổi, lần đầu tiên ta gặp y. Y là Hứa Ngọc, đại thiếu gia của đại học sĩ Hứa Bình Lâm. Y là bằng hữu thân thiết của thái tử ca ca. Ta vẫn thường lén lút đến xem y và thái tử ca ca đọc sách, đá cầu. Thi thoảng cũng có vài vị tỉ tỉ chạy đến trò chuyện với y đôi câu. Ta thấy bọn họ mặt đỏ ửng. Ta biết bọn họ cũng như ta, đều say mê y. Y lúc nào cũng mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc, trông y xanh xao yếu ớt như một cành cây nhỏ, chỉ cần gió thổi nhẹ là gục ngã. Ta biết y rất giỏi. Ta thường thấy thái tử ca ca tán dương y trước mặt phụ hoàng. Ta rất ngưỡng mộ y. Trên cả ngưỡng mộ, ta cảm kích y. Y gặp ta vẫn hành lễ rất quy củ, không bao giờ chế nhạo ta. Nhưng những lúc không có ai, y xoa đầu ta, còn gọi ta là Diễm nhi. Nhờ có y mà thái tử ca ca nhìn ta cũng thuận mắt hơn một chút. Y rất quan tâm đến ta, bảo vệ ta. Khi ta bị những đứa trẻ khác bắt nạt, y luôn tìm cách cứu ta, cho dù sau đó y bị phạt quỳ vì tội vô lễ, y vẫn cứ mỉm cười với ta. Nụ cười của y vẫn mang dáng vẻ yếu ớt, nhưng lại như truyền thêm cho ta sức mạnh. Ta tự nhủ bây giờ y bảo vệ ta, đợi sau này ta lớn lên, tự có chỗ đứng của mình trong thâm cung, ta sẽ bảo vệ y. Nhìn thân hình mỏng manh của y quỳ trong gió tuyết, ta cảm thấy đau lòng. Đối với ta, y như một dòng suối ấm chảy qua trái tim ta, an ủi vỗ về ta. Ngoài phụ hoàng, có lẽ y là người thương ta nhất.
Năm ta 15 tuổi, nhân một buổi cung yến đầu xuân, phụ hoàng chỉ hôn cho một vài vị công tử tiểu thư nhà quan lại, cũng là dịp để người chọn ra một vài vị phò mã cùng hoàng tử phi. Thái tử ca ca đã được ước định với nữ nhi của thừa tướng, chẳng mấy chốc sẽ rước nàng vào đông cung. Mấy vị tỉ tỉ của ta cũng mặt ửng hồng, thầm chọn cho mình một đấng lang quân vừa ý. Ta nhìn y, nếu phụ hoàng hỏi, ta nhất định sẽ nói muốn gả cho y. Ta biết y cũng thích ta, cũng muốn cưới ta làm thê tử. Ta cứ nghĩ là thế, và chắc chắn là thế. Nhưng lúc đó ta quá non nớt, chỉ hôn đâu có dễ dàng như thế. Đằng sau mỗi cuộc hôn nhân chính là một cuộc trao đổi về lợi ích. Chỉ những gia tộc có thể đem lại lợi ích lớn cho nhau mới được hai bên ngầm chấp thuận. Ta chỉ là một công chúa sống trong cung dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng, không như nhị tỉ có hoàng hậu, ngũ tỉ có Lam quý phi, bát tỉ có Hoa phi, tất cả bọn họ đều có một mẫu tộc lớn mạnh che chở. Ta tuy có phụ hoàng, nhưng vì đại sự, phụ hoàng đôi khi cũng lực bất tòng tâm. Người luôn căn dặn ta phải nhẫn nại, có lẽ lần này cũng thế. Hoàng hậu đã nhắm y cho nhị tỉ Trường Ninh của ta, xin phụ hoàng ban hôn. Phụ hoàng ta đương nhiên đồng ý. Ta uất hận, nhưng chỉ dám đưa đôi mắt đỏ hồng nhìn y. Y dập đầu tạ ơn mà hai tay siết chặt. Nhị tỉ ta nhìn ta cười đắc ý, ta chỉ dám cúi đầu. Ta không muốn tỉ ta thấy những giọt nước mắt chực trào của ta, mà ta cũng không muốn y thấy. Ta nhanh chóng lấy ống tay áo quẹt ngang mắt, hướng về phía y, cố nặn ra nụ cười ngây ngô quen thuộc. Y lắc lắc đầu, trong mắt y đầy vẻ bất lực. Mối tình đầu non nớt của ta bị vỡ tan trong buổi cung yến hôm đó. Ta không biết mình có yêu y không, bởi lẽ lúc đó ta còn quá nhỏ, chưa ý thức được thế nào là yêu. Nhưng ta cảm thấy khó chịu. Ta muốn khóc, muốn nhào vào lòng phụ hoàng làm nũng, bắt người trả y lại cho ta. Nhưng ta hiểu, làm thế sẽ hại y càng thê thảm. Ta cho dù chưa có bản lĩnh gì lớn, nhưng sống trong thâm cung, tự nhiên ta sẽ hiểu được chút đạo lý giữ mình.
Ngày y đại hôn, trong cung linh đình nhộn nhịp. Y sẽ trở thành nhị phò mã, phu quân của Trường Ninh công chúa uy thế lấy lừng. Ta năn nỉ Tiểu Thuận Tử, cho ta trốn đến Ninh Vũ cung của nhị tỉ ta nhìn xem một chút, chỉ một chút thôi. Ta thấy y trong chiếc áo màu đỏ rực rỡ diễm lệ, khuôn mặt y vẫn tuấn lãng như thế, chỉ là thần sắc càng nhợt nhạt hơn. Trái tim ta như thắt lại. Sao y lại như gầy hơn trước. Nương tử ra rồi. Ta thấy y nắm lấy tay nhị tỉ ta, dịu dàng dắt dìu tỉ lên kiệu hoa đỏ thắm. Nhưng trái ngược với màu đỏ hoa lệ kia, y càng nhợt nhạt như tờ giấy trắng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Bỗng nhiên y hướng mắt về phía ta khiến ta giật thót. Ta sững sờ, rồi vội quay đầu bỏ chạy mà chẳng dám quay đầu lại. Ta nghe tiếng Tiểu Thuận Tử hớt hải gọi ta phía sau, nhưng ta mặc kệ. Chạy đến khi sức cùng lực kiệt, không chạy nổi nữa, ta mới phát hiện ra, nước mắt đã rơi nhòe con mắt…..Hứa Ngọc…Hứa Ngọc… ta lẩm bẩm gọi tên y trong cổ họng. Ta sẽ không quên, vĩnh viễn không quên.