Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Chương 65: Những người bạn

Một mình Lam Thanh xuống núi vào thành phố mà trong lòng đầy nghi

hoặc .Mới sáng sớm ra đã không thấy bóng dáng một ai ,cả Khả Vi và Ngọc

Uyển cũng không thấy ,quản lí lại nói họ xuống núi từ sớm vì bận việc gì đó .Bận việc gì mà sao nó không biết ?Có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi

nhưng biết hỏi ai bây giờ .Lam Thanh khẽ thở dài ,đứng đợi tại trạm xe

buýt dưới núi ,hôm nay nó lại phải đối mặt một mình .Dù nói với mọi

người là không sao nhưng nó thực sự không đủ rắn rỏi như vậy .Từ nhỏ mẹ

đã luôn nói với nó là phảo nhẫn nhịn ,không nên tùy tiện mà nổi giận đả

thương người khác .Nhưng giới hạn của con người cũng chỉ đến mức nào đó

,bản thân nó cũng đã nhẫn nhịn quá nhiều khi còn nhỏ ,nhưng khi quen với các cậu nó được tự do bộc phát tức giận ,không biết liệu có nhẫn được

không đây .Vì nó biết rõ ,cuộc họp này căn bản là đem nó thành trò cười

cho tất cả bọn họ .

- Biết thế hôm qua nói Giang Thiên đi cùng rồi !Thế nào cũng ra oai được không ít !- Lam Thanh nhìn trời xanh than ngắn .

Chiếc xe buýt chạy tới ,Lam Thanh bước lên ,ngồi hàng cuối cạnh cửa sổ ,tựa đầu vào mặt kính nhìn ra ngoài .

Đứng trước nhà hàng sang trọng Whis ,Lam Thanh có thể biết nó sang trọng cợ

nào khi người bước ra bước vào toàn ăn mặc sang trọng ,toát lên sự giàu

sang .Trong khi nó ,phải vào nhà hàng này mà lại mặc áo thun ,quần soóc

.Cho nên thu hút không ít ánh mắt người nhìn lẫn lời bàn tán .Bày ra vẻ

mặt thờ ơ với mọi thứ ,làm cho da mặt dày thêm mấy lớp ,Lam Thanh bước

lại gần cửa .Kì lạ thay bảo vệ lại không ngăn cản mà còn cẩn thận đẩy

cửa cho nó bước vào .Lam Thanh tự hỏi ,đây chẳng lẽ là màn dạo đầu cho

trò đùa của họ ?

Một nữ nhân viên vừa thấy nó ,giọng nói ân cần :

- Mời tiểu thư theo tôi !

- À .ừm .- Lam Thanh gật gật đầu .Cái quái gì đang xảy ra đây .Không phải họ nên túm cổ nó ném ra ngoài và nói :“ Nơi này không phải khu vui chơi !”,sao ?Mà ánh nhìn cười cười của nữ nhân viên là sao ?Lam Thanh càng

ngày càng thấy rối .Không lẽ đây là chiêu gây rối loạn tâm trí ,khi nó

không phòng bị thì ra đòn tấn công chớp nhoáng hạ gục .

Nhà hàng này được xây dựng nhiều tầng ,tầng dưới cùng này rộng lớn ,sang

trọng như trong cung điện hoàng gia phương tây ,bàn ăn kiểu tròn lớn với khăn trải bàn tinh tế ,đèn trùm lớn tỏa sáng .Mặc dù là ban ngày nhưng

bên trong trang trí chẳng khác nào một bữa dạ tiệc cả .

- Đằng kia là vị trí của tiểu thư !- Nữ nhân viên chỉ tay tới những chiếc bàn ở giữa .Hay thật ,một vị trí rất tốt ,mục đích của cô ta không chỉ

một biến nó thành trò tiêu khiển mà còn thành trò hề cho toàn bộ khách ở tầng này .

- Cảm ơn chị !- Lam Thanh cười nói .

- Không có gì !Tiểu thư cố lên !- Nữ nhân viên nói rồi nhanh chóng rời đi .

- Cố lên ?- Nó ngây ngốc nhìn theo ,lời nói này có ý gì ?Lắc lắc đầu

,chắc mình nghe nhầm .Lam Thanh tự nhủ ,treo trên mặt nét lạnh lùng ,thờ ơ mà bước tới .

Một nhóm gần hơn ba mười người ,nữ quý phái ,nam lịch thiệp ,ngồi ở ba chiếc bàn trung tâm cười nói vui đùa

.Vẫn như lúc trước ,họ vẫn luôn vây quanh vị lớp trưởng xinh đẹp giàu có .Cô gái tóc nhuộm vàng giờ nó gặp hôm Giang Thiên nhập viện bây giờ lại nhuộm thêm mấy màu trên tóc ,sắp thành con công rồi .Cô ta mặc chiếc

váy ngắn ,cúp ngực lộ phần vai trắng ,khuôn mặt trang điểm đậm ,môi một

màu đỏ huyết .Muốn diễn vai yêu nữ sao ?Nếu thế thì thật muốn có khả

năng kết giới của Sumimura * Kek ,tạo kết giới ,và rồi bùm một cái ,yêu

nữ biến thành khói bụi .Nhưng dù sao cũng chỉ là tượng tưởng của Lam

Thanh .

* Nhân vật trong kết giới sư (kekkaishi )

- Ồ ,tôi tưởng cô không dám tới chứ ?Rốt cuộc cũng dám vác cái mặt xấu xí ấy tới !Cô vẫn cứng đầu như ngày nào nhỉ ?- Cô ta chậm rãi thốt ra từng chữ ,tay mân mê bờ môi cười một cái tự cho là quyến rũ .

- Được ăn miễn phí sao lại không tới !- Lam Thanh nhún vai nói .Nó quan sát thành toàn bộ vị trí đều ngồi kín cả .

- Đương nhiên rồi nhưng chỉ trong ba bàn này thôi !Nhưng mà nhìn xem ,không còn chỗ nào nữa rồi ,phải làm sao đây ?

Cả đám hùa theo cười nhạo nó .Lam Thanh hơi đanh mặt .Nó không phải là con bé lúc trước để tùy ý họ đùa giỡn .Lam Thanh tùy ý kéo ghế ngồi vào một bàn gần đấy .

- Thế nào ?Muốn ăn ở đây cần số tiền lớn lắm đấy ?Bộ cô muốn ăn xong rồi bán thân trả nợ sao ?- Cô ta cố nói lớn lên .Khách đang ăn cũng bị lời cô ta nói chú ý ,nhìn chằm chằm nó .

- Bán thân ?Nhìn thế nào cũng không được giá lắm đâu !- Một bạn nữ cười khinh khỉnh nói .

- Đừng đùa chứ ?Thân tôi chỉ thuộc về tôi ,tôi không phải hạng người dễ

dàng đem bản thân bán cho người khác như các vị ...Hơn nữa ...- Lam

Thanh gác hai tay lên gác nghiêng đầu cười nói .- Tôi cũng là một thành

viên của buổi họp này ,đương nhiên tiền là do người tổ chức chi ra rồi !

- Bằng chứng đâu ?Tôi chỉ cần nói chúng ta không quan hệ là xong !

- Bằng chứng ?Lớp trưởng ơi lớp trưởng ,tôi nghĩ cô càng lớn thì não phải lớn hơn chứ ?Cô nghĩ mọi người khi thấy chúng ta nói chuyện “thân thiết “thế này mà không có quan hệ sao ?Và còn thiệp mới này đủ để chứng minh thân phận của tôi !Nó ghi tên cô đây đủ luôn đó !- Lam Thanh phe phẩy

tấm thiệp trên tay nhếch miệng nói .

- Cô...Cũng chẳng thành vấn đề gì !Dù sao tôi dư tiền để chi trả dùm một đứa ăn mày !- Cô nàng lớp trưởng cao ngạo nói .

- Ăn mày ?Cô thấy ăn mày nào mà ăn mặc như tôi sao ?Kiến thức xã hội của cô tệ thật !

Cô nàng lớp trưởng sầm mặt .Từ khi nào mà con nhỏ này có gan lớn như thế .

Đừng tưởng tôi để yên cho các người bắt nạt .Trần Lam Thanh này cao nhất là lòng tự trọng .

- Lớp trưởng tính toán với cô ta làm gì !Chúng ta lâu mới tụ họp ,với lại bữa gặp mặt này là chào mừng cậu về nước không phải sao ?- Một bạn nam

nói .

- Cậu nói cũng phải ,phục vụ sao chưa còn đem món lên !- Cô ta phất tay nói .

Từng tốp phục vụ đem lên những món ăn sang trọng để kín ba bàn kia .Cô nàng lớp trưởng cười khinh nói :

- Loại người như cô chắc chưa bao giờ thưởng thức được những món ăn sang

trọng này đâu nhỉ ?Thấp kém mãi là thấp kém mà thôi !- Cô ta tao nhã lắc ly rượu vang trên tay .

- Đúng là lớp trưởng ,vừa xinh đẹp lại giàu có ,con nhỏ như nó sao mà theo kịp !- Một cô nàng lập tức nịnh bợ .

Lam Thanh hừ lạnh trong lòng ,mấy món đó nó chẳng thèm ,về lại suối nước nóng muốn ăn gì chẳng được .

- Tiểu thư !Đây là món của cô !- Nữ nhân viên ban nãy xuất hiện theo sau

là một tốp phục vụ cẩn thận đặt từng món trên bàn ,đến khi từng món được mở ra ,xuất quanh xuất hiện không ít tiếng xôn xao .

- Trời ơi !Toàn là những món ăn nằm trong top những món ăn ngon nhất thế giới .

- Chỉ cần được ăn một món thôi tôi nguyện bán hết tài sản !

- Ở đây có phục vụ những món này sao ?Sao tôi không thấy trong thực đơn !

- Cô bé rốt cuộc là đại nhân vật nào ?

Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao ,khỏi nói nét mặt của đám người vừa nhạo nó trở nên vô cùng thật khó coi .

- Chị không nhầm chứ ?- Lam Thanh hỏi lại .

- Không ạ !Đây là được làm đặc biệt cho tiểu thư !

- Em không có tiền trả đâu đấy !- Lam Thanh nhỏ giọng nói với nữ nhân viên .

Nữ nhân viên che miệng thì thầm :

- Tất cả đều miễn phí !Tiểu thư đừng lo .

Lam Thanh lại nhìn những món ăn đặc sắc trước mặt nhìn sao có phần quen

thuộc .Thôi kệ châm ngôn của nó là đồ miễn phí không ăn là mang tội ,hơn nữa đã dâng đến tận miệng rồi con gì ,cứa việc mà chén .Hình tượng gì

đó nó căn bản cũng không có ,chẳng cần giữ lễ mà ăn trước con mắt ghen

tỵ của bai người .Ánh mắt cô nàng lớp trưởng như muốn phun lửa .

Đám người kia vừa ăn vừa nhìn nó trông nuốt không trôi .Thật tội nghiệp .Cô ta ra dấu cho ba bạn nữ bên cạnh .Bọn họ hiểu ý gật đầu .

- Lâu không gặp không nghĩ cậu càng ngày càng lợi hại đó !- Ba bạn nữ õng ẹo đi tới ,ly rượu vang trên tay lắc nhẹ ,chất lỏng bên trong chực trào ra ngoài .Lam Thanh nhíu mày nhìn họ .Muốn gì nữa đây ?

Ba cô nàng liếc mắt nhìn nhau ,chân này đá qua chân kia giả vờ té ,ly rượu trên tay nhằm hướng Lam Thanh mà bay tới .Lam Thanh vừa định né thì cái ghế cùng cái bàn bị dịch chuyển ,một anh chàng ohu3 vụ để tóc xõa che

mắt ngã chống tay vào thành bàn ,chân đá trúng chân ghế nó ,lúng túng

nói :

- Tôi xin lỗi !

Anh ta làm bàn

dịch chuyển kéo theo cả ghế nó nữa ,vừa vặn né được ly rượu ,đồng thời

làm cho ba cô nàng kia không có chỗ chống đỡ mà ngã đập mặt xuống đất

theo kiểu vồ ếch hết sức “đẹp mắt “ .

Chất lỏng chảy

dưới sàn bóng loáng ,một nữ tạp vụ che kín mặt ,thân hình nhỏ nhắn ,cao

chưa đến mét năm chạy đến vội vàng lau dọn ,những lau dọn kiểu nào mà cứ hất chất lỏng vài người ba cô nàng kia ,đầu tóc ướt một mảng trong nhớp nháp vô cùng .

- Cô làm cái gì thế hả ?- Ba cô nàng tức giận ,hung hăng trừng mắt .

- Xin lỗi ,xin lỗi !Tôi vừa mới đến nên hơi vụng về !- Nữ tạp vụ nói ,sau đó nhanh chóng dọn dẹp cùng anh chàng phục vụ lúng túng ban nãy rút đi

.Ba cô nàng kia phải vào nhà vệ sinh tẩy rửa .Một màn nháo loạn nhanh

chóng yên ắng lại .Nắm tay cô nàng lớp trưởng xiết lại .Như thế là sao ?

Đến cả Lam Thanh còn không hiểu nữa là ,nãy giờ cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ .

- Cô đến miễn phí không phải nên đóng góp chút gì đó sao ?- Cô nàng lớp trưởng nói .

- Đóng góp ?

- Nơi này thích hợp cho khiêu vũ ,tôi đã chuẩn bị sẵn một bạn nhảy cho cô .Cô không ngại cùng anh ta nhảy một bài góp vui chứ ?

Lam Thanh im lặng nhìn cô ta .Khiêu vũ ?Bắt nó mặc thế này mà khiêu vũ ,nó

lại còn không biết bước nhảy cơ bản ,chẳng khác nào làm trò khỉ cho

người ta xem .

- Cô sợ sao ?

- Không thành vấn đề rồi !- Lam Thanh cười nói .Binh đến tướng chặn ,không cần phải sợ .

Cô nàng lớp trưởng vỗ tay một cái ,xung quanh tối đi ,ánh đèn chiếu sang

một chỗ .Lam Thanh đoán đó là nơi nó phải đến .Người sẽ nhảy cùng nó sẽ

là ai .

- Nhìn cô ta kìa !Tới lúc phải nhảy với một tên béo ,đầu hói không biết còn cao ngạo vậy không ?

- Tôi nghĩ họ cùng xưng đôi đấy chứ ?Không phải sao !

- Đúng !Đúng !Haha !

Âm thanh nhẹ nhàng của đàn piano bắt đầu vang lên .Một anh đèn khác chiếu

sáng ,chàng trai với bộ vest đen tao nhã ,mái tóc đỏ hơi rối ,dáng đi

tiêu sái ,cộng thêm khuôn mặt đẹp trai mà cao ngạo làm không ít khách nữ phải ồ lên si mê .Đám người vừa mới bật cười lập tức im phắc .

Giang Thiên tao nhã khom lưng ,một tay đưa ra ,giọng trầm thấp mời gọi :

- Tiểu thư không ngại cùng tôi nhảy một hài chứ ?

- Làm sao mà ...- Lam Thanh vẫn chưa hết bất ngờ thì bàn tay đã bị Giang Thiên nắm lấy kéo lại gần .- Này ...

- Im lặng và phối hợp đi !

- Tôi không biết nhảy !- Lam Thanh nhỏ giọng nói .

- Tôi dạy cô ,thả lỏng người đi !- Giang Thiên thì thầm .- Bước theo tôi !

Còn người được chuẩn bị thì bị trói ,nhốt trong nhà vệ sinh .

Trong âm thanh nhẹ nhàng của đàn piano ,hai người phối hợp ăn ý di chuyển

từng bước chân .Nói vậy thôi chớ Giang Thiên bị đạp mấy lần liên tiếp .

Nhưng trong mắt mọi người thì bước nhảy đó vẫn hoàn hảo ,có điều hơi có vấn

đề về trang phục một chút (quần soóc ,áo thun kết hợp với đồ vest ).

- Chân tôi bị cô giẫm nát cả rồi ,thật là ...- Giang Thiên thở dài nói .

- Tôi đã nói là không biết nhảy mà !- Lam Thanh chu môi nói .

- Tôi ráng chịu đựng vậy !

- Nhưng mà sao anh lại ở đây ?

- Đương nhiên là đến góp vui rồi !- Giang Thiên cười cười .

- Biết ngay anh chẳng có ý tốt mà .Chừng nào mới hết một bài vậy ?- Lam Thanh nhăn mặt hỏi .Nhảy một hồi mỏi chân quá .

- Cái đó còn tùy thuộc vào người đang chơi đàn kìa !- Giang Thiên ngẩng

đầu lên nói .Thật ra là cậu yêu cầu Minh Nhạc chơi đến khi cậu ra hiệu

.- Này Lam Thanh !

- Hử ?Có chuyện gì à ?

“Cậu hãy nhân cơ hội đó mà tỏ tình ,xác suất thành công rất cao !“.Lời nói

của Kiến Hàm cứ vang trong đầu cậu .Giang Thiên lúng túng xiết chặt tay

Lam Thanh đặt trong lòng bàn tay mình .

- Tôi nói ...chỉ là nếu thôi...Nếu tôi nói tôi thích cô thì cô nghĩ sao ?

Giang Thiên hơi đỏ mặt nhìn nó ,nhịp tim đập mạnh theo từng giây chờ đợi .

Lam Thanh ngây ngốc một chút rồi mỉm cười nói :

- Tôi cũng thích anh mà !

- Thật...thật không ?- Giang Thiên kích động hỏi .

- Đương nhiên là thật .Không ai lại làm bạn với người mình không thích cả .Hơn nữa ,tôi nghĩ chúng ta mặc dù hay cãi nhau nhưng vẫn là những

người bạn thân thiết !- Lam Thanh hồn nhiên cười nói .

- Ồ...là vậy sao !- Giọng nói Giang Thiên nhỏ hẳn đi .Đáng lẽ không nên

nói làm gì !Cái xác suất thành công đó ,Kiến Hàm lấy đâu ra vậy .

- Anh sao vậy ?

Giang Thiên đưa tay làm dấu .Điệu nhạc dần đến hồi kết .Lập tức sáng lại .

Một tràn vỗ tay vang dội .Lam Thanh cũng ngẩn người .

- Lần đầu hai cậu nhảy nhưng khá đẹp đây !- Minh Nhạc rời đàn piano lại nói .

- Làm sao mà lại ?Lam Thanh nhất định cô đã giở trò gì đó !Không thể nào

...- Cô nàng lớp trưởng run rẩy nói .Đáng lẽ Lam Thanh phải nhục nhã

trong tiếng cười chế nhạo của mọi người mới phải .

- Đúng là chúng tôi đã giở trò !Cô có vấn đề gì sao ?- Giang Thiên cười lạnh .

- Các anh là ai ?

- Là ai ?Đương nhiên là bạn của Lam Thanh rồi !- Minh Nhạc cười nói .

- Phải rồi ha ,những lời nhục mạ Lam Thanh lúc nãy tôi nghe không rõ cô

nói lại lần nữa xem !- Giang Thiên mắt lạnh nhìn cô ta .Cả người tỏa khí lạnh .

Cô nàng lập tức mặt trắng bệch .Lùi lại ,lớn giọng nói :

- Bảo vệ đâu !Sao lại cho đám người này vào gây rối !

- Bảo vệ đây !- Thiên Vũ dẫn theo nhóm bảo vệ của khách sạn tiến vào .Vui vẻ vẫy tay .

- Còn không mau lôi bọn họ ra !- Cô ta chỉ trỏ ra lệnh .

- Đương nhiên rồi !- Thiên Vũ cười nói .

Nhóm bảo vệ nhanh chóng vây quanh đám người của cô ta .

- Này là ý gì ?

- Đương nhiên là đuổi khách !

- Vô lễ .Biết bản tiểu thư là ai không ?Quản lí đâu !

- Hey hey hey .Mệt quá đi !Chuyện của các cậu lôi tới một đống rắc rối !- Lạc Thần vò đầu nói .

- Không phải là cậu tự nguyện giúp sao ?Tôi cũng không ép !- Kiến Hàm và nhóm người mất tích ban sáng đi bên cạnh .

Lam Thanh nhận ra ,tạp vụ là Ngọc Uyển ,còn anh chàng phục vụ ban nãy là Tử Phong .

- Mọi người ...

- Thiếu gia !- Nhóm bảo vệ cung kính cúi chào Lạc Thần .

- Còn không mau tiễn khách đi !- Lạc Thần phất phất tay .Nhà hàng này là

thuộc quyền sỡ hữu của ba cậu ,có nghĩa cũng là cậu làm chủ .

-Vậy là sao ?Sao có thể ?Con nhỏ thấp kém đó ...

- Thấp kém ?Cô đang nói gì vậy ?Chưa ai dám nói người của Hàn Giang Thiên này là thấp kém cả !Cô có gan đấy !- Giang Thiên từ từ đổ hết chai rượu vang từ trên đầu cô ta xuống .- Tôi chẳng cần biết cô là ai nhưng tôi

biết một điều ,người chọc đến tôi chỉ có một kết cục ...- Nụ cười lãnh

khốc ,ánh nhìn như ngàn thanh kiếm bén đâm đến .

Cô ta

ngã bịch xuống đất .Làm sao mà Lam Thanh lại quen những người đáng sợ

này .Cô ta không cam tâm .Người như Lam Thanh không đáng để được bảo vệ .

- À .Mà tôi quên nói một điều ,mấy món ăn mà các vị vừa ăn đấy ,bên trong có bỏ một ít thuốc xổ .- Vĩnh Khang nghiêng đầu cười nói .

- Không phải một ít đâu !Hồi nãy anh lỡ tay bỏ mỗi đĩa một chai rồi .May

một cái là nó có tác dụng chậm .Nhưng nếu còn đứng đây thì...nó sẽ đến

nhanh thôi !- Gia Ngạo hơi cúi đầu nói .

- Cái gì ?Một chai cơ đấy ?- Nhóm bạn giả vờ kinh ngạc .

- Làm sao đây !Như vậy không phải là ôm nhà vệ sinh mà ngủ sao ?- Ngọc Uyển vờ lỡ mồm nói .

Đám người vừa nghe xong mặt trắng bệch run rẩy .Không đợi bị đuổi ,xồng xộc chạy đi .Trông rất buồn cười .

- Tội quá đi !- Lắc đầu thương hại .

- Còn người này ,các anh tự thu dọn đi !- Lạc Thần nói .Cô nàng lập tức

bị lôi ra ngoài .Lạc Thần nói lớn .- Xin lỗi vì một chút rắc rối vừa xảy ra .Để bồi thường ,bữa ăn hôm nay hoàn toàn miễn phí !

Khỏi nói ,khách cũng vội tập trung ăn ,nói là bữa ăn miễn phí nhưng so với

đôi mắt lạnh của Giang Thiên ,khỏi nói họ cũng biết là ý gì .Ai lại dám

chọc đến đại thiếu Hàn .

- Nhớ bồi thường đó ,vì các cậu nhà hàng hôm nay lỗ vốn !- Lạc Thần liếc mắt nói .

- Chuyện đó cậu đừng lo .Giang Thiên sẽ thanh toán .- Kiến Hàm cam đoan nói .

- Chuyện này là sao ?- Lam Thanh hỏi .

Mọi người cười cười nhìn nhau .Khi biết nơi họp mặt là nhà hàng Whis ,Kiến

Hàm chợt nhớ ra đó là nhà hàng của nhà Lạc Thần .Ngay lập tức các cậu

gọi cho Lạc Thần kéo cậu ta đến đây ,mượn nhà hàng bày trò vui một chút

.Xem như là giúp Lam Thanh trả thù ,nhưng nói thật cảm thấy như thế vẫn

không đủ .

- Cảm ơn .Cảm ơn mọi người rất nhiều !- Lam

Thanh cảm động nói .Nó hiện tại không còn một mình .Có được những người

bạn tốt thế này nó còn cần gì hơn .

- Đồ ngốc !Chúng ta là bạn mà .Đây là những việc cần làm !- Giang Thiên xoa đầu nó nói .Mặc dù thật sự cậu không thích cái từ “bạn bè “ .

- Ừ !

Thật tốt quá !Lam Thanh nhà anh đã có những người bạn tốt .Khi nó còn học

tiểu học ,mỗi ngày đều mang một thân ướt sũng trở về thật khiến anh lo

lắng .Nhưng anh không thể làm được gì vì Lam Thanh không muốn anh can

thiệp vào sâu .Nó đã luôn cười mà nói :“ Đối với những kẻ như thế mà ra

tay thật không đáng chút nào !Em không thèm so đo với tụi nó !“.Những

lúc như thế anh chỉ đành cười .Nhưng sau này anh mới thật hối hận ,giá

như lúc đó anh vì Lam Thanh ra mặt thì nó đã không phải chịu nhiều ủy

khuất .

- Alo !- Gia Ngạo bật điện thoại lên nghe .

- Giám đốc ,anh làm ơn về đi !Công việc như núi mà anh còn đòi nghỉ tết thì...

- Tôi hiết rồi !Tôi về ngay đây !- Gia Ngạo tắt máy .Anh nhìn Lam Thanh

tươi cười bên cạnh Giang Thiên ,nở nụ cười thỏa mãn lặng lẽ rời đi .Đối

với Lam Thanh ,anh lại phải mất tích một thời gian vậy .

- Sẵn tiện chúng ta ăn một bữa rồi về ,ăn một bữa thật no nê trước khi kì nghỉ kết thúc nào !- Vĩnh Khang hào hứng nói .

- Có bàn ăn mĩ vị rồi kìa !Toàn món do Kiến Hàm và Khả Vi cùng làm đấy !

- Thật không ?- Lam Thanh ngạc nhiên .

- Ừ .Những món đó tớ học từ đầu bếp nhà Giang Thiên ,không tệ chứ !- Kiến Hàm nói .

- Rất ngon luôn !- Lam Thanh nói .- Nhưng tớ ăn gần hết rồi !

- Yên tâm .Tớ làm dư mà !- Kiến Hàm chống tay nói .

- Anh Gia Ngạo !- Lam Thanh nhìn quanh thì không thấy anh đâu .- Anh Gia Ngạo...

- Ngài ấy đã rời đi và nhờ tôi đưa bức thư này cho tiểu thư !- Nữ nhân viên tới nói .

- Thư ?- Lam Thanh mở ra đọc .Giang Thiên đứng bên ghé mắt vào nhìn .

- Anh ấy lại rời đi ?Không thèm nói một tiếng !- Lam Thanh nhăn mặt nói .

- Anh trai Gia Ngạo ?- Giang Thiên chú ý đến bốn chữ cuối thư .- Anh trai ?Anh ta không phải bạn trai cô à ?

- Bạn trai ?Anh nghĩ sao vậy ?Anh ấy là anh họ tôi !

- Anh họ ???- Giang Thiên mở to mắt ,căm phẫn nhìn Kiến Hàm .Caí tên đó nói những lời khiến cậu hiểu lầm .

- Biết sớm ghê !- Kiến Hàm cười cười nói .Nhưng không phải nhờ vậy mà Giang Thiên nhận ra tình cảm của mình sao ?

Giang Thiên thở dài .Như vậy là cậu không cần lo lắng Lam Thanh thích người

khác nhưng mà...Giang Thiên nhìn Lam Thanh .Cậu đây khó khăn lắm mới

nhận ra tình cảm của mình ,còn nó thậm chí không phải thích cậu theo

cách kia .Đối với nó ,cậu vẫn phải cố gắng nhiều .

- Chị !- Vĩnh Khang vẫy tay với người mặc váy sườn xám từ trên cầu thang .

- Khang !- Cô gái lập tức bước nhanh xuống ôm cậu .

Minh Nhạc ngây người .Sao cô lại ở đây ?

********************************

Chap tiếp theo : Rắc rối mười tiêu chuẩn .Cô gái mới xuất hiện là ai ?

Đăng bù tối thứ hai nha m.n !