“Chúng tôi vừa mới nhận được tin, Thư Diệu đã công khai thừa nhận quan hệ của các anh, xin hỏi trước đó các anh có thương lượng với nhau không? Đây là bịa đặt, hay là sự thật?” Các phóng viên tranh nhau hỏi.
“Tôi không biết.” Nam nhân dùng tay che ánh đèn loang loáng chói mắt, y hoàn toàn không biết câu hỏi trong miệng phóng viên là gì.
“Sáng nay, khi phỏng vấn quay bộ phim mới, Thư Diệu đã thẳng thắn chia sẻ với truyền thông, nói anh cùng anh ấy là quan hệ người yêu, xin hỏi là thật sao?”
“Xin đừng hỏi nữa.” Nam nhân không biết làm sao lấy tay chặn mặt, câu hỏi bất thình lình khiến nam nhân sửng sốt ước chừng vài giây. Các phóng viên không ngừng chen lấy và không ngừng hỏi, đầu nam nhân rất đau.
“Chúng tôi cũng vừa nhận được tin liền lập tức chạy đến, hẳn là anh còn chưa biết, Thư Diệu đã thừa nhận quan hệ yêu đương ngọt ngào của các anh, anh hãy nói một chút cảm tưởng của anh đi!”
“Tôi.. tôi……” Nam nhân bị ép ở trong đám người, trường hợp hỗn loạn như vậy y vẫn là lần đầu thấy. Trong trong ngoài ngoài đều là phóng viên, khiến y nhìn không thấy khe hở bên ngoài.
“Xin hỏi tay anh bị thương sao? Gần đây không có đi ra đóng phim, cũng không có tiếp công tác, có phải đang bí mật dưỡng thương, chờ cơ hội tái nhậm chức hay không?” Các phóng viên cũng không cho nam nhân một chút cơ hội thả lỏng, còn triển khai trí tưởng tượng vô hạn của mình.
“Không phải, tay của tôi là bị phỏng, tôi chuẩn bị lui……” Tôi chuẩn bị rời khỏi giới showbiz, không tính tiếp tục làm việc nữa.
Lúc này. nhân viên bảo an của công ty chạy lại, mấy bảo an thay nam nhân ngăn cản phóng viên không ngừng chèn ép nam nhân. Ngoài cửa lớn công ty Phong Xa một mảnh hỗn loạn, cái tay băng bó của nam nhân bị phóng viên đυ.ng vào. Nam nhân cũng không phát giận, y chỉ là nhíu chặt mày, bảo mọi người cẩn thận, không cần chen lấn nhau.
Từ lúc nam nhân bị bao vây, xa xa một chiếc xe sang trọng chậm rãi lái qua, ngừng ở trước cửa công ty. Khi các phóng viên nhìn thấy chiếc xe giá trị cả chục triệu ngừng ở ven đường, Lâm Mộ Thiên bắt đầu trở nên kinh hoảng. Dù y có trì độn vô tri thì cũng biết xe kia là của Lâm Việt, khí phái như vậy, xa hoa như vậy, dẫn người chú ý như vậy.
Nam nhân xoay lưng qua, không muốn để cho Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của y. Bị phóng viên vây ép đến tình trạng này, xác thực khiến cho nam nhân thật bất đắc dĩ. Mấy vệ sĩ che chở nam nhân, nam nhân đưa lưng về phía xe Lâm Việt, căn bản không biết tình huống.
“Xin hỏi anh, anh và Thư Diệu có phải là thật hay không? Thư Diệu đã thừa nhận, anh cũng phát biểu một chút đi!” lúc Lâm Việt đi ngang qua, phóng viên hỏi ra vấn đề khiến cho nam nhân muốn tìm chết.
Nam nhân không tự giác nhìn về phía Lâm Việt, không biết từ lúc nào, Lâm Việt đã đứng ở trước cửa công ty. Phóng viên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chụp ảnh, nhưng quan trọng nhất vẫn là “bức cung” nam nhân tập thể.
Lâm Việt thì thầm với trợ lý mình vài câu, trợ lý vào công ty tìm vài cảnh vệ đến thay nam nhân ngăn cản.
“Anh nói cho bọn họ đi, dù sao anh cũng……” Lâm Việt lãnh tĩnh mở miệng, hắn vốn định rời đi nhưng nam nhân bị vây chặn, hắn liền nhịn không được dừng cước bộ lại.
Không nghĩ tới mình còn quan tâm nam nhân, cho nên, giọng hắn rất lãnh đạm.
Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới Lâm Việt sẽ nói như vậy, y có chút kinh ngạc, vì dù sao chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh dự công ty. Rốt cuộc y nên, hay là không nên nói?
Dưới sự của ép hỏi phóng viên, nam nhân không có biện pháp. Y bị hỏi khiến cho đầu óc mê muội, cuối cùng nam nhân trả lời phóng viên……
“Đúng vậy, Thư Diệu nói là sự thật, chúng tôi đang quen nhau……” Nam nhân rốt cục nói ra lời. Y thừa nhận, truyền thông lấy được đầu đề nên thật cao hứng, bảo nam nhân phối hợp chụp vài tấm hình.
Sau khi có được câu trả lời của nam nhân, Lâm Việt bảo trợ lý tiễn bước nam nhân, dưới sự bảo vệ của trợ lý và vệ sĩ, nam nhân ngồi lên xe Lâm Việt. Mà các phóng viên mất đi tiêu điểm, lại chuyển hướng qua chụp Lâm Việt……
Nam nhân có chút lo lắng Lâm Việt sẽ đối với phóng viên phát giận, y gọi cú điện thoại cho Lâm Việt, nhưng Lâm Việt bị phóng viên vây quanh nên không nghe điện thoại.
Scandal của Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu thăng cấp trở thành cặp đôi đồng tính trong giới giải trí. Nam nhân vẫn gọi điện thoại cho Thư Diệu, nhưng đều là trợ lý Thư Diệu tiếp nghe, mỗi lần gọi qua Thư Diệu đều đang quay phim.
Khiến cho nam nhân ngoài ý muốn là, Thư Diệu vốn đang quay phim, tối hôm đó lại từ trường quay lái xe trực tiếp đến nhà y.
Lúc nam nhân mở cửa ra, nhìn thấy Thư Diệu còn mặc trang phục diễn, là trang phục ác ma, mái tóc dài màu xám bạc hỗn độn lại xoã tung khiến hắn nhìn qua giống một ma tộc. Hai mắt vốn đen láy của hắn vì đeo kính sát tròng màu xám mà trở nên u ám, trên cổ hắn còn đeo phụ kiện ác ma, trên tay mang theo găng tay da lộ ngón. Trường bào thon dài làm nổi bật thân hình hắn, giày da màu đen thật tinh xảo……
Phim mới của Thư Diệu……
Là diễn ác ma?
Nam nhân bị dọa không nhẹ, nếu không phải y còn nhận ra khuôn mặt tuấn mỹ của Thư Diệu, y thật sự sẽ cho rằng có ác ma xuất hiện.
“Không cho tôi đi vào?” Thư Diệu vươn tay, nhẹ nhàng mà nâng nâng cằm nam nhân, hai mắt mang theo kính sát tròng lộ ra ánh sáng ôn nhu:“Tôi thế nhưng ngay cả hoá trang cũng chưa tẩy, quần áo cũng không đổi, liền trực tiếp chạy tới đó.” Giọng nói nhu hòa của hắn làm cho nam nhân có chút xúc động.
Nam nhân không phải không cho Thư Diệu đi vào, chỉ là y nhìn ngây người mà thôi. Tạo hình mới của Thư Diệu hẳn là còn chưa cho giới bên ngoài biết, cứ như vậy mặc đi ra, nếu bị phóng viên nhìn thấy liền phiền toái.
Nam nhân để cho Thư Diệu vào nhà, y nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghi hoặc Thư Diệu sao lại biết địa chỉ nhà y. Y chỉ vừa mới chuyển tới, sao nhanh như vậy Thư Diệu đã biết.
Nhìn Thư Diệu vào nhà, tùy tiện lại tự nhiên hơi tựa vào trên sô pha, trong phòng ánh đèn mờ nhạt khiến tạo hình của Thư Diệu nhìn qua càng thêm yêu dị _ thật thần quái, giống ác ma đến từ địa ngục.
“Bảo vệ dưới lầu không có ngăn cậu sao? Cậu cứ như vậy quang minh chính đại lên đây?” Nam nhân rót cho Thư Diệu một ly trà, chẳng lẽ Thư Diệu không sợ bị người nhìn thấy.
Thư Diệu nở nụ cười: “Ông bác dưới lầu kia đều nhìn ngẩn ra, khẳng định đã nghĩ mình hoa mắt.”
Nam nhân cũng cười, vì nam nhân ở nơi thật hẻo lánh, bên này đều là mấy người già gác đêm, không phải bảo vệ đúng nghĩa. Nhà y không gian cũng rất nhỏ, nam nhân rất thích yên tĩnh, bố trí ngôi nhà thật ấm áp.
Vì chỉ một mình y ở nên không cần quá lớn, quan trọng nhất là tiền thuê rẻ. Vì nam nhân không có công tác cố định, về sau cũng không có gì để dựa vào, chỉ có lúc còn làm ngôi sao, tiết kiệm được một ít tiền, nam nhân phải bảo đảm cuộc sống sau này cho nên không thể quá xa xỉ, nên nhà càng rẻ càng tốt.
Thư Diệu không có hỏi nam nhân vì sao lại chuyển nhà, cũng không có nói nhà nam nhân nhỏ, càng không nói tới chủ đề mà nam nhân không muốn. Hắn ở trong nhà vòng vo, quen thuộc hoàn cảnh một chút, lại mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, phát hiện trong tủ lạnh nhà nam nhân trống không.
Nam nhân ngượng ngùng nói: “Tôi mới chuyển qua đây không lâu nên rất nhiều thứ chưa có chuẩn bị, cậu muốn ăn gì sao? Tôi đi mua cho cậu……” Nói xong, nam nhân liền chuẩn bị đứng dậy đi lấy tiền.
Thư Diệu đóng tủ lạnh, gọi nam nhân lại: “Kỳ thật cũng không cần, tôi chỉ là tùy tiện nhìn xem, đã trễ thế này, anh đừng ra ngoài, trị an quanh đây không tốt lắm.”
Nam nhân rõ ràng cảm giác được Thư Diệu quan tâm……
Nam nhân đi lấy một quả táo, chậm rãi đưa cho Thư Diệu: “Nếu cậu đói bụng, trước chịu đựng ăn cái này đi.” Mấy thứ này có vẻ quá tiết kiệm, không biết Thư Diệu có thích ăn táo hay không.
Thư Diệu tiếp nhận quả táo đỏ sẫm kia, ngồi ở trên sô pha thong thả cắn ăn. Nam nhân cảm thấy hắn hình như mệt chết đi, không tháo phục trang đã chạy qua đây, khẳng định là rất đuổi……
“Cậu lát nữa còn phải quay về trường quay sao?”
“Không.” Thư Diệu nhả quả táo ở bên miệng ra, hai mắt mang kính sát tròng màu xám của hắn ôn nhu nhìn chằm chằm nam nhân: “Gần đây tôi diễn ác ma, diễn mệt mỏi quá.”
“ Ừ.” Nam nhân chậm rãi gật đầu.
Thư Diệu lại cắn một miếng táo, ánh mắt ôn hòa của hắn dừng trên thân nam nhân dịu ngoan: “Sáng hôm nay, tôi nói với truyền thông là chúng ta đang quen nhau, chuyện này trước đó chưa cùng anh thương lượng, hy vọng anh không cần giận.”
“Không……” Nam nhân lắc đầu, y không có giận, y chỉ là quá mức kinh ngạc, lúc bị phóng viên vây quanh y thật hoảng hốt.
Thư Diệu chậm rãi ăn, nhìn qua có chút đăm chiêu. Hắn ngồi gần nam nhân một chút, tay hắn khoát lên sô pha phía sau nam nhân, nhẹ giọng nói với y: “Anh không trách tôi chứ?”
Nam nhân lắc đầu.
Y không trách cứ ai, vì chính y cũng trả lời phóng viên như vậy.
“Hôm nay phóng viên có phỏng vấn tôi, tôi cũng đáp lại phóng viên, tôi nói……” Giọng nam nhân nhẹ đi vài phần, dưới cái nhìn chăm chú của Thư Diệu, y chậm rãi trả lời: “Tôi thừa nhận, chúng ta là người yêu.”
Chuyện xảy ra chiều nay, từ chiều tới giờ, tin giải trí đã truyền bá khắp nơi. Hiện tại toàn thế giới đều biết y và Thư Diệu là người yêu, càng miễn bàn trên các diễn đàn của fans có bao nhiêu hỗn loạn.
Đây là tin tức chấn động giới giải trí, cũng chấn động xã hội. Y và Thư Diệu đều là nhân vật công chúng, buổi chiều lúc nam nhân trả lời đã không nghĩ tới hậu quả, cũng không có lo lắng nếu Nhiên Nghị biết sẽ thế nào……
Bất quá, hiện tại nói cái gì cũng đã chậm.
Trên thực tế, toàn thế giới đều biết chuyện này, y muốn chạy trốn cũng không được, chỉ có đối mặt, chỉ có dũng cảm đối mặt sự thật.
“Tôi đã nghe trợ lý nói, cô ấy nói hôm nay anh gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới, nghe có vẻ rất sốt ruột, cho nên vừa kết thúc công việc tôi liền lập tức qua đây.” Thư Diệu ăn táo, hai mắt màu xám của hắn nhìn chăm chú vào nam nhân vẻ mặt biến hóa.
“Tôi chỉ là lo lắng cuộc sống và sự nghiệp sau này của cậu khả năng sẽ bị ảnh hưởng không tốt, vì lúc chiều trả lời phóng viên, tôi có hơi quá xúc động.”
“……” Thư Diệu ngưng cắn táo, ánh mắt hắn nhu hòa nhìn về phía nam nhân.
“Tôi không có vấn đề gì, mấu chốt ở cậu, tiền đồ của cậu rất sáng lạn……” Nam nhân không muốn vì scandal của bọn họ mà làm cho Thư Diệu bị ảnh hưởng tiêu cực gì. Y không có trách cứ Thư Diệu, y chỉ là lo lắng, tiền đồ của Thư Diệu sẽ lại vì y mà bị trở ngại.
“Không có việc gì.” Thư Diệu ôn nhu ôm ôm bả vai nam nhân, hắn cắn một nửa miếng táo đưa cho nam nhân, hắn tiến đến trước mắt nam nhân, nhẹ giọng hỏi nam nhân, “Tạo hình này của tôi đẹp trai không?”
Hắn hỏi thẳng nam nhân.
Nam nhân nhìn hai má tinh xảo gần trong gang tấc của Thư Diệu, Thư Diệu cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng xứng với tạo hình này cũng rất giống vương tử trong truyện cổ tích, khiến nam nhân hơi há hốc mồm.
Thư Diệu nắm tay nam nhân, cắn miếng táo trong tay nam nhân, đường cong sườn mặt cùng cái cổ trắng nõn của hắn đều thật hoàn mỹ. Từ góc độ này vừa lúc nam nhân có thể nhìn đường cong sườn mặt Thư Diệu không sót một cái gì.
Thư Diệu ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên ý cười ôn hòa: “Sao anh không trả lời tôi?”
Nam nhân biết mình nhìn ngây người, y mấp máy môi nửa ngày mới lắp bắp nhỏ giọng nói: “ Uhm…… Rất tuấn tú……” Đây là tạo hình ác ma, Thư Diệu còn rất thích hợp phong cách khác lạ này.
Diễn xuất của Thư Diệu rất tốt, nam nhân đã kiến thức qua ……
“Vậy anh thích tôi như vậy không?” Giọng Thư Diệu nhẹ đi rất nhiều, hắn vừa hỏi, đồng thời hơi cầm nhẹ tay nam nhân.
Giọng Thư Diệu quanh quẩn ở bên tai y……
Anh thích tôi như vậy không……
Nam nhân nhìn nhìn chăm chú không chuyển mắt “ác ma” ôn nhu trước mắt, y nên trả lời như thế nào……