Nam nhân ngủ mơ hồ cũng không nhận thấy có chút nào khác thường, cả người y lõm vào trong chăn, nệm mềm mại cùng cái chăn ấm áp làm cho y ngủ thật thoải mái. (=.,= ghét nhất cái kiểu mơ hồ này của thúc đấy)
Nam nhân “ưhm” một tiếng, muốn xoay người lại bị người ngăn lại, áo ngủ nam nhân bị vén lên, da thịt bóng loáng lộ ra, làn da mượt mà kia làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Quan trọng nhất là phản ứng trì độn của nam nhân, khiến người nọ càng thêm càn rỡ. Quần nam nhân bị cởi ra rồi kéo đến cổ chân, áo bị cởi không nói, thân thể còn bị người vuốt ve. Nam nhân lâm vào mê mang lại nghĩ mình đang nằm mơ, hoàn toàn không có chút cảnh giác.
Đến khi nam nhân mơ mơ hồ hồ mở to mắt……
Người y thấy cư nhiên là Nhiên Nghị vẻ mặt cười đến đáng giận, nam nhân cảnh giác lui về phía sau, mới phát hiện áo và quần mình đều bị người cởi ra. Y cơ hồ trần trụi đối diện Nhiên Nghị, mà hai mắt tràn đầy cười nhạo kia của Nhiên Nghị đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân.
“Đừng tưởng rằng anh khóa cửa, tôi sẽ không có biện pháp tiến vào, cái chìa khóa của anh còn ở trong tay tôi, Đại minh tinh, trí nhớ của anh thật đúng là không tốt.” Nhiên Nghị lắc lắc cái chìa khóa của nam nhân trong tay.
“Đem cái chìa khóa trả lại cho tôi……” Nam nhân muốn cướp, lại bị Nhiên Nghị xoay người đè lên người, nam nhân tức giận đến mặt đỏ lên.
Nhiên Nghị để chìa khóa ở đầu giường, hắn đối với cái chìa khóa này cũng không hứng thú, hắn đối với Lâm Mộ Thiên mới thật cảm thấy hứng thú. Hắn đè thân thể lộn xộn của nam nhân, uy hϊếp nam nhân: “Anh thử động nữa xem, tôi sẽ nghĩ tới anh sốt ruột muốn, mặt sau của anh vừa rồi ngậm ngón tay tôi thật chặt.” Giọng hắn hạ thấp mấy phần, hắn cười thật không có hảo ý.
“Cậu nói bậy……” Nam nhân sắp bị Nhiên Nghị làm tức chết rồi, miệng người này thật là thiếu đạo đức. Nam nhân vừa định ngồi dậy đã bị Nhiên Nghị áp đảo, quần áo nam nhân hai ba lượt đã bị lấy hết.
Nam nhân căn bản không phải là đối thủ Nhiên Nghị, nhìn thấy Nhiên Nghị bắt đầu cởϊ qυầи áo, nam nhân vừa vội lại khủng hoảng lui sát tới đầu giường. Nhiên Nghị tựa hồ cố ý muốn chọc nam nhân, hắn không chút hoang mang cởϊ áσ, lộ ra thân trên trần trụi. Nam nhân tránh tầm mắt Nhiên Nghị nhìn về nơi khác, Nhiên Nghị đương nhiên không dễ dàng buông tha nam nhân như vậy.
Hắn kéo cái tay run run của nam nhân qua để cho tay nam nhân dán lên bụng hắn, nam nhân đυ.ng đến cơ bụng của hắn. Nhiên Nghị toàn thân cao thấp không có chút sẹo lồi, có thể nói là hoàn mỹ. Nam nhân đυ.ng đến bụng Nhiên Nghị, xuống một chút nữa sẽ đυ.ng tới du͙© vọиɠ, nam nhân lập tức đã nghĩ rút tay về, vào lúc này, Nhiên Nghị rút dây lưng……
Hai người trần trụi gặp lại nhau.
Đương nhiên nam nhân thật xấu hổ, y cực lực muốn né tránh nhưng thủy chung vẫn không đấu lại khí lực Nhiên Nghị. Tay y bị Nhiên Nghị kiềm chế, bắt buộc ma sát du͙© vọиɠ của Nhiên Nghị.
Y không muốn, nhưng lại không có biện pháp.
Y phản kháng cũng vô dụng, Nhiên Nghị luôn nghĩ ra đủ loại biện pháp khiến y đi vào khuôn khổ. Nam nhân run run bắt tay vào làm, sắc mặt không tốt vuốt ve, nhưng biểu hiện của nam nhân khiến Nhiên Nghị phi thường không hài lòng.
Hắn hình như là đến tìm chuyện vui, chứ không phải đến tìm phiền não. Nhiên Nghị không muốn quản nhiều, hắn tách hai chân nam nhân ra, sau một trận khai thác hắn mới xâm nhập thân thể nam nhân.
Nam nhân không phản kháng, đã bị làm thì phản kháng chính là phí công giãy dụa, nam nhân nhắm mắt lại không muốn để cho Nhiên Nghị nhìn thấy ánh mắt thất bại của y nhưng Nhiên Nghị lại bắt nam nhân mở mắt ra nhìn hắn. Nam nhân không thèm nhìn, thực hiện kháng nghị không tiếng động. Mà lúc Nhiên Nghị tiến vào nam nhân lại càng dùng sức, hắn đong đưa eo, cúi đầu thưởng thức hình ảnh du͙© vọиɠ mình ở trong cơ thể của nam nhân ra ra vào vào. Hai chân nam nhân không thể khép kín bị hắn đặt ở hai bên sườn, tư thế này thấy thế nào cũng thật dâʍ ɭσạи.
Nam nhân vốn đã hay xấu hổ, làm sao chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, y hầu như muốn thét chói tai _ Nhiên Nghị sao có thể như vậy, sao có thể khiến y làm ra loại tư thế vô sỉ này???
Nhiên Nghị đêm nay cũng phi thường giận, hắn chẳng những đợi nam nhân lâu như vậy, còn bị nam nhân quăng một cái tát, lại còn bị nhốt ở ngoài. Mà vừa rồi nam nhân còn không biết tốt xấu cự tuyệt hắn, tâm tình một lòng muốn phát tiết của hắn biến thành muốn trêu cợt nam nhân.
Hắn vỗ cái mông nam nhân phát ra tiếng ‘ ba ba ba ’, hậu huyệt nam nhân bản năng căng chặt lại, ngậm lấy du͙© vọиɠ chậm rãi dời đi của Nhiên Nghị. Nhìn thấy biểu tình thẹn thùng lại ủy khuất ẩn nhẫn của nam nhân, Nhiên Nghị liền nhịn không được muốn trêu chọc y.
“Tôi sẽ chụp vài tấm ảnh rồi đem gửi cho Thanh Dương, anh cảm thấy thế nào?” Hắn hôn vành tai nam nhân, đùa cợt cười cười vài tiếng. Phát hiện nam nhân sắc mặt trắng bệch, một bộ muốn khóc, hắn cũng câm miệng không vũ nhục nam nhân nữa.
Nhiên Nghị trầm mặc khiến trong phòng lâm vào im lặng trước nay chưa từng có, mà lúc này, âm thanh thân thể giao triền kia vì không có lời nói che lấp càng phát ra rõ ràng.
Nam nhân bị bày ra đủ loại tư thế, Nhiên Nghị ôm thắt lưng nam nhân, làm cho nam nhân tựa vào trên giường, từ phía sau tiến vào nam nhân. Hoặc là làm cho nam nhân mở đùi ra ngồi ở trên người hắn, còn yêu cầu nam nhân tự mình động, bằng không chính là ôm nam nhân đến sô pha, đem hai chân nam nhân khoát lên trên vai, du͙© vọиɠ ma sát nội vách tường mẫn cảm trong cơ thể nam nhân, làm cho nhiệt dịch từ động khẩu của nam nhân không ngừng nhỏ giọt.
Cảnh tượng da^ʍ mỹ kia lại làm cho du͙© vọиɠ của Nhiên Nghị bùng cháy càng thêm vượng, tiếng rêи ɾỉ như có như không của nam nhân thật giống như thuốc giục tình. Nhiên Nghị chôn đầu ở trong cổ nam nhân, trắng đêm tác cầu, nam nhân nhẫn nại, nhưng khi Nhiên Nghị đỉnh đến điểm mẫn cảm của y, y nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng. Âm thanh kia tuy nhỏ nhưng cũng thật mê người.
Không đủ không đủ, như vậy cũng không đủ!
Nam nhân không hề phản kháng, thẳng đến khi hai người đều kiệt sức mới thôi. Đêm nay nam nhân quên mất bản thân làm sao mà ngủ, sáng hôm sau thức dậy, Nhiên Nghị cư nhiên còn ở đó.
Nhiên Nghị ở sau lưng nam nhân, vừa lòng mặc quần áo. Hắn chậm rãi cầm quần áo, nhớ lại một đêm tốt đẹp tối hôm qua, hắn thật tận hứng, nhưng lại khổ nam nhân, đến giờ chân nam nhân vẫn còn nhũn ra chua xót.
Hai chân nam nhân mở rộng, trong thân thể lưu lại cảm giác làm cho y có chút xấu hổ. Y buông mi xuống che dấu bất an trong mắt, y thủy chung vẫn tránh không khỏi Nhiên Nghị.
“Cậu tìm tôi vì làm loại chuyện này?” Nam nhân thấp giọng hỏi có vẻ vô lực lại không khí thế, nói là hỏi, còn không bằng nói là lầm bầm lầu bầu.
Nhiên Nghị sửng sốt vài giây, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục bình thường, quay đầu nhìn về phía nam nhân vô lực trên giường: “Anh yên tâm, tôi sẽ không trả thiếu cho anh một phân tiền.” Hắn một bên cười nhạo nam nhân, một bên từ trong túi lấy ra chi phiếu, nhanh chóng viết một triệu, đặt chi phiếu ở trên giường.
Nam nhân cũng không thèm nhìn tới tấm chi phiếu kia, Nhiên Nghị sửa sang lại quần áo sau, liếc mắt nhìn nam nhân một cái. Vốn hắn nghĩ nam nhân nhìn thấy tiền sẽ rất cao hứng, nhưng Lâm Mộ Thiên lại một chút phản ứng cũng không có, điều này làm cho Nhiên Nghị nhíu mày.
Nhìn thấy nam nhân trần trụi nằm ở trên giường, địa phương da^ʍ mỹ giữa hai chân gian kia bị làm có chút sưng đỏ, mà nhũ tiêm nam nhân bị niết đỏ lên. Nam nhân nhắm mắt lại tựa hồ không muốn nhìn hắn, nhưng Nhiên Nghị nhìn thấy cảnh tượng này lại chết tiệt cảm thấy thân thể nam nhân thật mê người _ hắn từ khi nào thì trở nên nông cạn như vậy?
Hắn thế nhưng lại vì thân thể tốt đẹp của một người đàn ông, mà một lần lại một lần tưởng tẫn biện pháp ôm nam nhân. Hắn trầm tư nhìn nam nhân trong chốc lát, đáy mắt lóe ra ánh sáng ái muội không rõ.
Lúc Nhiên Nghị đi, nam nhân cũng chưa liếc nhìn hắn một cái, khiến nam nhân tức giận là Nhiên Nghị thế nhưng cầm đi cái chìa khóa của y. Đương nhiên buổi chiều nam nhân phải đi mời người tới đổi khóa, nếu cần, nam nhân sẽ cân nhắc chuyển nhà.
Bị Nhiên Nghị đùa nghịch một đêm, thân thể y rất không thoải mái. Y không phải người trẻ tuổi, càng không có linh hoạt, cũng không có tinh lực tràn đầy như người trẻ tuổi.
Chuyện của Nhiên Nghị lưu lại cho nam nhân bóng ma không nhỏ, khi nam nhân đến studio chuyên biệt ở toà soạn báo để chụp ảnh bìa, nhϊếp ảnh gia còn đùa nói nam nhân miệt mài quá độ không có tinh thần.
Nam nhân cũng chỉ xấu hổ cười cười, bất quá buổi chụp hình tiến hành thật thuận lợi, nam nhân rất chuyên nghiệp nên rất nhanh buổi chụp hình đã hoàn thành, nhϊếp ảnh gia và nhân viên đều rất vừa lòng.
Mấy ngày kế tiếp, Nhiên Nghị không có xuất hiện nữa, điều này làm cho nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có đôi khi y sẽ đi tới chỗ Thanh Dương uống trà chiều, mà Vĩnh Trình đôi khi sẽ tìm đến y ăn bữa tối, nhưng dường như mọi người đều vẫn duy trì ăn ý, ai cũng không đề cập những chuyện mẫn cảm, về phần Lâm Việt……
Nam nhân gần đây không có cơ hội cùng hắn chạm mặt, từ lần trước Lâm Việt gặp được y và Vĩnh Trình cùng một chỗ, Lâm Việt đã không qua tìm y nữa. Nam nhân cũng biết Lâm Việt có thể còn đang giận, y cũng không thể không biết xấu hổ đi tìm Lâm Việt. Mà Thư Diệu gần đây đều ở nước ngoài đóng phim, chỉ có thể điện thoại liên hệ nam nhân, không có cách nào gặp mặt.
Nhưng lần đó Thanh Dương nói với y, Lâm Việt tiếp được tất cả hạng mục công trình khách sạn cao cấp của khu giải trí nên gần đây bận không có thời gian, nam nhân càng thêm không tiện đi quấy rầy Lâm Việt.
Mà mỗi lần nam nhân nhận được điện thoại Thư Diệu, tâm tình của y sẽ trở nên bất an không yên. Vì quan hệ giữa y và Thư Diệu chặt chẽ cho nên Nhiên Nghị luôn vũ nhục y, thậm chí có lần y cho rằng Nhiên Nghị thích Thư Diệu.
Mấy lần thiếu chút nữa y nhịn không được bảo Thư Diệu về sau đừng gọi điện thoại nữa, nhưng nghe thấy giọng nói ôn nhu của Thư Diệu, lời nói vừa đến bên miệng thủy chung cũng không thể thốt ra.
Tối nay, Thư Diệu gọi điện thoại tới nói với nam nhân —
“Mộ Thiên, ngày mai tôi sẽ trở về.” Giọng Thư Diệu rất ôn hòa, bên kia đài truyền hình đang phát tin tức cũng không có ảnh hưởng đến hai người trò chuyện.
“Đã quay xong rồi?” Nam nhân một bên gọi điện thoại, một bên mở nước tắm.
Thư Diệu “uhm” một tiếng, Thư Diệu tựa hồ đang vội vàng thu dọn đồ, động tĩnh bên kia cũng khá lớn, trong chốc lát kéo ngăn kéo, trong chốc lát kéo ngăn tủ, hai người hàn huyên xong thì ngắt điện thoại. Mỗi lần cùng Thư Diệu nói điện thoại, nam nhân đều cảm thấy thật thoải mái, vì Thư Diệu ôn nhu khiến y có cảm giác ấm áp hài hòa, mà Thư Diệu trở về lại làm cho nam nhân thật mâu thuẫn.
Rốt cuộc y phải làm như thế nào mới có thể cân bằng quan hệ giữa bọn họ……
Y rất muốn gặp Thư Diệu, nhưng lại không thể gặp.
Nhiên Nghị uy hϊếp y, khiến y không có biện pháp. Nhiên Nghị là người của chính phủ, y là một người bình thường, căn bản không đắc tội nổi.
Tuy Thanh Dương sẽ giúp y, nhưng Thanh Dương chỉ giữ được y nhất thời, không thể giữ y được cả đời, chuyện của Nhiên Nghị làm cho nam nhân buồn rầu thật lâu. Lúc nam nhân đang tắm thì nhận được bạn học Lê Lê gọi tới, nói là nam nhân lần trước chạy mất nên lần này phải ra ngoài uống thêm một lần cho sảng khoái.
Tâm tình nam nhân thật lo lắng, ở nhà sẽ chỉ khiến y suy nghĩ nhiều, vì thế y đáp ứng lời mời của Lê Lê. Nam nhân biết chồng Lê Lê rất có tiền nên Lê Lê thường xuyên cầm tiền nhàn rỗi ra ngoài tiêu xài, tìm mấy tiểu bạch kiểm linh tinh. Công ty họ có mấy tiểu ngôi sao từng cùng Lê Lê có giao dịch tiền tài, Lê Lê dẫn y đến CLB cao cấp của Nam khu.
Nơi này không phải địa bàn Thanh Dương, không phải lo lắng sẽ gặp người quen, chẳng qua nam nhân không nghĩ tới Lê Lê nói đi chơi, cư nhiên là mang y tới quán PR cao cấp nhất của nam khu, đơn giản mà nói chính là vịt điếm. (=.,=) ( Beta: điếm ở đây là tiểu điếm / shop giống ngày xưa chứ ko phải điếm kia đâu các thím nhớ:v _ mà thực ra cũng đúng là ‘điếm’ kia thật )
Là nơi chuyên vì phụ nữ hoặc là đàn ông có tiền phục vụ, vì nơi này rất cao cấp, cơ bản đều là khách quen, khách mới phải đăng ký, hơn nữa người bồi lần đầu tiên cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm, không thể làʍ t̠ìиɦ.
Vì Lê Lê là khách quen nơi này cho nên nam nhân cũng liền được thơm lây, tự nhiên thông qua. Người phụ nữ này thật là biết tiêu xài, toàn thân hàng hiệu, đồng hồ, túi sách, môi đỏ mọng yêu diễm, quần áo khêu gợi, trong đầu nam nhân chỉ có hai chữ “Diễm phụ” (=.,=). Cô kéo nam nhân cười tủm tỉm đi vào quán ngưu lang, nam nhân nghĩ tới sẽ có rất nhiều người, không nghĩ tới đêm nay chỉ có hai người bọn họ.
Lê Lê này cư nhiên bắt y cùng tới vịt điếm, nam nhân lúc mới đầu kinh ngạc sau cũng chậm rãi quen. Lê Lê gọi ba đứa nhỏ nam sinh xinh đẹp, đều là bộ dạng học sinh trung học.
Người phụ nữ này thật có thể nuốt một ngụm này, nam nhân ngồi ở bên cạnh, Lê Lê thấy y nhàm chán, liền đẩy đẩy chân nam nhân: “Anh xem xem, có đứa nào anh thích không, thích thì tùy tiện kêu một đứa, tôi trả tiền.” (=.,=)
“Tôi không thích đàn ông……” Nam nhân vừa tức vừa buồn cười nhìn Lê Lê, thế mới biết bị người kéo đến làm tấm mộc.
“Đã là thời đại nào rồi, chuyện này thật bình thường, nơi này khách nam và khách nữ đều như nhau. Nếu anh nhàm chán thì gọi một đứa đi, tôi và ông chủ Thái ở đây rất quen thuộc.” Lê Lê một bàn tay cầm ly rượu, một bàn tay cầm điếu thuốc lá rất nữ sĩ. Dáng vẻ của cô thật quyến rũ, thật yêu diễm, tuy đã kết hôn nhưng so với trước kia càng gợi cảm hấp dẫn hơn nhiều. Cô nhìn qua rất trẻ, vị diễm phụ xinh đẹp này đang bảo y tùy tiện gọi.
“Ông chủ Thái?” Lâm Mộ Thiên có chút đăm chiêu nỉ non.
Ông chủ Thái?
Lần trước hình như y đã nghe nói qua, ông chủ quán ngưu lang lớn nhất Nam khu hình như là người bạn dễ nhìn tên Tiểu Thái kia của Nhiên Nghị.
Rất nhanh, nam nhân liền chứng thực phán đoán của y, Lê Lê đột nhiên giữ chặt cánh tay nam nhân, chỉ vào người đàn ông thân hình hoàn mỹ cách đó không xa nói với y: “Anh xem, vị kia là Nhiên Nghị viên, lần trước hình như anh nói anh biết hắn, vậy mau đi qua chào một tiếng đi.” Cô nói xong, liền đẩy đẩy cánh tay nam nhân, ý bảo nam nhân nhanh đi.
Nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị đang cùng Tiểu Thái ngồi ở xa xa thân mật nói chuyện phiếm, đến khi ánh mắt Nhiên Nghị hướng về phía này, nam nhân sợ tới mức hồn cũng bay mất tiêu …… (:v oan gia ngõ hẹp)