Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 139

“Vậy…… Vậy phiền toái cậu ……” Nam nhân cảm thấy ủy khuất cho Thư Diệu. (=..= mừng ko hết lấy đâu ra ủy khuất)

Thủ pháp của Thư Diệu cùng độ mạnh yếu đều rất đúng chỗ, nam nhân dần dần thả lỏng người. Dưới sự “hầu hạ” vừa niết lại vừa nhu lại vừa sờ từ đôi tay của Thư Diệu, y nửa khép lại hai mắt buồn ngủ. Gần đây nam nhân vội vàng quay quảng cáo, bận đến sắp hỏng nên được ấn ấn như vậy thì rất là thoải mái.

“Tinh dầu này là Lâm Việt sai người đi Pháp mua, dùng tốt lắm, có thể tiêu trừ mệt nhọc, còn có thể tăng cường ham muốn…… (=.,=)” hai tay Thư Diệu chạm đến cái lưng trơn bóng của nam nhân, ánh đèn thật hôn ám, hơn nữa trên làn da được phủ một tầng tinh dầu mỏng manh khiến nam nhân lúc này nhìn qua thật ngon miệng (=.,=). Phát hiện nam nhân im lặng, hắn nhịn không được hỏi nam nhân: “Mộ Thiên, anh đã ngủ chưa?”

Hắn nhẹ gọi tên của nam nhân, nam nhân lại chưa cho hắn phản ứng.

“Mộ Thiên, da của anh thật đẹp.” Thư Diệu vuốt ve lưng nam nhân, đầu ngón tay vẽ theo dáng lưng nam nhân. Hắn mặc áo ngủ ngồi ở bên giường, nửa ngực rộng mở. Dưới một đầu tóc đen dày mượt mà, hai mắt vốn như đá cẩm thạch sáng ngời động lòng người kia giờ phút này lẳng lặng giống như có du͙© vọиɠ lắng đọng lại trong đó, hiện rõ ái muội.

Nam nhân vẫn không phản ứng.

“Mộ Thiên, tôi có thể “ôm” anh không?” Thư Diệu hỏi, giọng nói vừa thấp vừa ái muội.

“……” Nam nhân vẫn không có phản ứng.

“ Anh không trả lời tôi, tôi coi như anh đáp ứng rồi. (=.,= tên nào cũng thế)” Thư Diệu tự nói một mình, hắn nhẹ nhàng huých lưng nam nhân, trượt về bên hông y, không nhẹ không nặng nhéo một cái.

Nam nhân chỉ mơ hồ chấn động, sau lại im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều. Thư Diệu xác định nam nhân đã ngủ, một tay hắn vuốt ve cánh tay nam nhân, đồng thời cúi người xuống hôn lên lưng y.

Nam nhân đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác được có người đang hôn lưng y. Tiếp theo là một cái gì đó mềm mại trơn ướt, thong thả từ lưng y một đường liếʍ hôn đến phần eo mẫn cảm kia.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, làn da màu mật ong phiếm lên ánh sáng. Đối với Thư Diệu mà nói, bức tranh này tràn ngập mê hoặc khó có thể diễn tả bằng lời. Thư Diệu ngẩng đầu, đứng ở bên giường cởϊ áσ ngủ, xốc chăn lên, ôm nam nhân vào trong ngực, đầu dựa vào đầu cùng ngủ với nhau.

Nam nhân bị kinh động, y mơ hồ mở mắt thấy Thư Diệu đang lẳng lặng nhìn mình, hơn nữa đối phương còn ôm y vào trong ngực. Nam nhân có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể ôn nhu kia của Thư Diệu.

Giường là mềm mại như vậy, cái ôm ấp của Thư Diệu cũng là ôn nhu như vậy, nam nhân thế nhưng có loại cảm giác an tâm.

“ Cậu làm cái gì vậy?”

“Yên tâm đi, tôi không làm gì cả mà chỉ ôm anh ngủ. (quỷ ms tin >””