"Nhiên Nghị đã nói cho tôi biết," Nam nhân thành thực nói, "Cậu có... có hay không... có hay không..." Cảm xúc của nam nhân có chút kích động, hắn rất muốn đấm một đấm, hoặc là cùng Vĩnh Trình đánh một trận, đáng tiếc hắn không có khí lực đó, cũng không có dũng khí.
"......." Vĩnh Trình trầm mặc.
"Cậu có hay không.... rốt cục có hay không!" Nam nhân muốn chứng thực, hắn muốn nghe được từ chính miệng người này, chỉ cần Vĩnh Trình thừa nhận, hắn liền...
Trầm mặc một chốc, Vĩnh Trình khó khăn gật đầu, ánh mắt anh không hề chớp, chỉ nhìn nam nhân, anh nhìn thấy tia chấn động trong mắt nam nhân, lập tức lộ ra vẻ khổ sở trên mặt.
Nam nhân này, là vì vợ mình mà thương tâm sao?
Trong lòng Vĩnh Trình có chút tức giận, anh đứng lên, từ từ đi đến bên nam nhân: "Tôi và vợ anh... chỉ là hiểu lầm, tôi thề, chỉ có ba lần mà thôi."
Sắc mặt nam nhân tái nhợt ngẩng lên, khi hắn thấy Vĩnh Trình tự mình thừa nhận, tim của hắn lạnh đi.
"Ba lần còn rât ít sao?" Đã ba lần...
"Thực xin lỗi," Vĩnh Trình cảm giác được nam nhân không cố ý lảng tránh mình, anh đi đến cách nam nhân khoảng một thước thì ngừng lại, bất đắc dĩ nói, "Là cô ta dụ dỗ tôi, người tôi thích là anh, anh mới là vợ tôi."
"Ta không phải... không phải là thứ để ngươi đùa giỡn đâu!" Nam nhân xiết chặt nắm tay, toàn thân tức giận đến phát run, trong lòng lại càng bất đắc dĩ cùng khổ sở, hắn rốt cục phải làm thế nào để tránh đi người này, lần đầu tiên nam nhân muốn chạy trốn.
Vĩnh Trình thu lại vẻ tức giận, vẫn nhìn vào hai mắt nam nhân, khẩn cầu nói: "Điều tôi nói là sự thật, tôi không muốn lừa anh, nhưng tôi biết nếu anh phát hiện ra chuyện này, nhất định sẽ tức giận, cho nên tôi mới không nói, không muốn anh phải khổ sở."
Nam nhân cảm thấy thật buồn cười, không muốn tôi khổ sở thì đừng làm, đã làm thì còn gì để nói nữa, hơn nữa đối tượng lại là vợ hắn, điều này phải làm thế nào hắn mới chịu đựng được, như thế nào đi đối mặt, nam nhân thật sâu tự trách bản thân.
"Anh muốn bít, tôi liền nói cho anh đi." Vĩnh Trình trước mắt cũng thực bất đắc dĩ, anh không phải là tự nguyện, anh không thích Tâm Nghi, "Lần đầu tiên, là do tôi uống rượu. Khi đó anh cùng cô ta còn chưa kết hôn, một tuần trước khi cô ta ngỏ lời với anh, nói với tôi là kỳ thật người cô ta thích là tôi, tôi lúc ấy là có kɧoáı ©ảʍ trả thù, cho nên tôi liền..."
"........."
"Lần thứ hai, là sau khi anh kết hôn không lâu, khi đó tôi làm ăn thất bại, ở nhà thúc phụ, chính là thời điểm đó tôi cũng không biết vì sao lại đến nhà anh, tôi đến tìm anh, nhưng vợ anh gọi điện thoại cho anh, anh nói nha ở chỗ Lâm Việt không trở về, tôi rất giận, hơn nữa, vợ anh còn không an phận câu dẫn tôi...."
"........."
"Lần thứ ba là nửa năm trước, khi đó Thư Diệu thường xuyên đến đón anh, anh cho là cô vợ của anh không biết chuyện anh cùng Lâm Việt sao, ả nói cho tôi biết có một lần nàng còn ở nhà, anh cùng Lâm Việt liền dán vào nhau ở phòng bên, ở sau lưng anh gọi anh là biếи ŧɦái, anh căn bản là không biết."
"Cậu lại là tức giận, lại làm..."
"Ừm." Vĩnh Trình gật đầu, nội tâm lộ ra tính trẻ con, anh không thích bản thân vì nam nhân mà trở nên ngây ngô như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ nhân kia cả ngày ở bên Lâm Mộ Thiên lúc ẩn lúc hiện, anh rât buồn bực, càng khiến anh thêm chán ghét chính là nam nhân cư nhiên đem ả ta thành bảo bối, anh chịu không nổi, anh ghen tị.
Nam nhân tức giận đến vô lực, anh không biết phải cùng Vĩnh Trình nói thế nào, hắn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, tất cả mọi người đều có mặt ở đây, cần bình tĩnh, nhưng Vĩnh Trình lại chắn ngang cửa, mím môi nhìn hắn, làm cho hắn không thể nào đi tới.