Được vách tường nóng cháy bao vây lấy, anh hoàn toàn dừng không được, ôm nam nhân làm lại làm, hôn hai má nam nhân đến ướt đẫm, đối mặt với việc tăng tốc của Vĩnh Trình, nam nhân lắc đầu tỏ vẻ không chịu được.
"Chậm một chút...." Nam nhân nhỏ giọng yêu cầu, cả người chôn trong sô pha mềm mại.
"Được, tôi nhanh lên!" Vĩnh Trình hôn nam nhân một cái, hai tay trượt xuống đùi nam nhân, đùi nam nhân dán tại trước ngực, hạ thân hiện lên, động tác của anh rất nhanh mà có khí lực, nhưng coi như không thô lỗ, thậm chí có thể nói mang theo vẻ ôn nhu.
"Tôi bảo cậu chậm một chút.... ưm a...." Nam nhân khẩn trương muốn xoay ngươi, lại bị xâm nhập thẳng tiến của đối phương, biến thành cả người như nhũn ra, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn: "Cậu không cần nhu vậy, thật nhanh, tôi chịu không nổi...."
Nhìn thấy hai tròng mắt nho nhỏ ướt đẫm của nam nhân, có một cảm giác nói không nên lời từ trong lòng Vĩnh Trình dâng lên, anh ôm lấy nam nhân thay đổi một tư thế, làm cho nam nhân ngay mặt cưỡi trên người mình.
Hai tay nam nhân vờn quanh cổ Vĩnh Trình, nam nhân rút tay về, lại bị Vĩnh Trình ngăn lại.
"Cứ như vậy ôm tôi." Một bàn tay Vĩnh Trình khoát lên cánh tay của nam nhân, một tay nắm lấy hạ thể nam nhân, thong thả cao thấp chơi đùa, nam nhân khẽ nắm chặt cánh tay.
"Cậu vì cái gì...."
"Muốn cho anh khoái hoạt, ngoan, đừng nói nữa." Vĩnh Trình bắt ngón tay đưa sâu vào miệng nam nhân, nhẹ nhàng quấy lấy điểm mẫn cảm trong miệng nam nhân, miệng nam nhân mềm mại mà ướt đầm.
Nam nhân bắt lấy tay Vĩnh Trình, đem ngón tay trắng nõn rút ra khỏi miệng, sợi tơ màu bạc từ khóe miệng kéo ra, hình ảnh dâʍ ɭσạи lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nam nhân cảm giác được du͙© vọиɠ trong thân thể càng ngày động càng nhanh, hắn uốn cong thân thể nằm sấp trên người Vĩnh Trình, tiếp nhận du͙© vọиɠ của Vĩnh Trình, ngay cả sô pha cũng bắt đầu chuyển động.
Nam nhân phát ra tiếng rêи ɾỉ run rẩy, Vĩnh Trình một tay chế trụ thắt lưng của hắn, du͙© vọиɠ trong cơ thể nam nhân trừu sáp xoay tròn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiên cho con đường chật hẹp của nam nhân càng trở nên nóng bỏng.
"Bên trong anh giỏi quá, hấp tôi chặt chịu không nổi." Vĩnh Trình từ thắt lưng nam nhân bắt đầu vuốt ve tấm lưng của nam nhân, tay kia theo nơi giữa chân trượt xuống nơi hai người tương liên, vuốt ve hoạt khẩu càng ngày càng phỏng tay của nam nhân, "Lâm Mộ Thiên, nếu anh là phụ nữ, tôi liền cưới anh." Anh chế trụ nơi chặt chẽ của nam nhân, khiến cho nam nhân không có chút khoảng cách phải đối mặt mình.
Luật động quá manh mẽ, du͙© vọиɠ của Vĩnh Trình từ con đường của nam nhân trượt ra ngoài, cảm giác trống rỗng bất chợt đến khiến cho nam nhân "ưm" một tiếng, Vĩnh Trình thực vừa lòng với biểu tình của nam nhân, hàm chứa môi dưới, đồng thời đỡ lấy du͙© vọиɠ của mình, dang rộng hai chân nam nhân, thuận lợi trở lại cơ thể nam nhân.
Nam nhân nghiêm mặt, cảm thấy thân thể mình càng ngày càng mẫn cảm, du͙© vọиɠ của con người không phải nói khống chê là có thể khống chế được, dưới kỹ xảo thuần phục của Vĩnh Trình, hắn càng ngày càng sợ hãi, hắn long lắng bản thân trở thành tù binh của ái tình.
Hắn không muốn như vậy...
Vĩnh Trình ôm chặt thân hình của nam nhân, đè nén thắt lưng nam nhân, lần lượt xâm nhập vào cơ thể nam nhân, hô hấp nhợt nhạt của nam nhân đang kề sát tai hắn, càng ngày càng tăng, dần dần biến thành rêи ɾỉ, rồi lại biến thành thở dốc mê hoặc lòng người.
Nhiệt dịch của anh đều đi vào cơ thể nam nhân, hai chân nam nhân khẽ run run, hậu huyệt khi lên đến đỉnh co rút nhanh, hắn "ưm ư" vài tiếng liền thở hổn hển, khoái hoạt cuối cùng rốt cục cũng khiến nam nhân bắn ra, chất lỏng ô uế kia đọng lại trên bụng Vĩnh Trình, nam nhân cảm thấy khoogn tốt, nhưng Vĩnh Trình tựa hồ cũng không để ý, anh ôm nam nhân xoay người ngồi lên sô pha, hai người vẫn duy trì tư thế tương liên như trước.
Anh hiện tại tuyệt đối không muốn buông nam nhân ra!