Hư, Phi Lễ Vật Thị

Chương 2

Chương 2
– Eru?

Khuôn mặt Duẫn Hạo càng lúc càng tối hơn.

Trịnh Duẫn Hạo nàođâu phải người mù. Ở lễ trao giải thưởng lần trước, Eru ôm Tại Trung vào ***g ngực, bắt chước theo động tác ‘chính – phản hợp lại’. Eru luôn nhất nhất muốn ôm Tại Trung, ý nghĩđó, Duẫn Hạo trong mắt điềunhìn ra. Nhiều lần anh nóicậu hãy tránh xa Eru một chút, nhưng Tại Trung nàyđãđem lời nói của anh làm cái gì chứ?

Nhìn bộ dạng của cậu bây giờ, khuôn mặt ửng hồng, mí mắt ướŧ áŧ, môi nhỏ phấn hồng nửa khép hờ. Yêu tinh này là không biết hay thật sự không biết, nam nhân như vậy không biết có bao nhiêu nguy hiểm. Tuy rằng không phải ai ai đối vớiđồng tính cũng đều cảm thấy hứng thú, nhưng không thể nói như vậyđối với yêu mị quá lớn phát ra từcậu. Nếu nhưđem Eru đổi lại là mình, sợ rằng chính mìnhsẽ sớm không thể chịuđựng nổi, căn bản không cho Tại Trungđi tới rồi lại trở về dễ dàng như vậy.

– LàEru a – Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, vẫn duy trìđộng tác đi tới.

Đem thân dưới lần thứ hai nhắm ngay vào tiểu huyệt của Tại Trung, hoàn toàn không đểý nó khô khốc như thế nào, một mực tiến thẳng vào bên trong.

– Anh hẳn làđã nói qua với em đừng quá thân thiết với tên Eru kia, em đem lời nói của anh đi đâu rồi a?

– Trịnh Duẫn Hạo, anh điên rồi!

Tại Trung mở mắt thật to, không thể tin được Duẫn Hạo cư nhiên lấyđiềuđó rađể phản kháng. Cậu hét to lên, yêu cầu Duẫn Hạo phải ly khai thân thể củamình. Nhưng Duẫn Hạo hình như không cóđểý, vẫnđem phân thân cực đại thẳng tiến vào tiểu huyệt dưới thân.

Đau, đau quá, thân thể như bị xé rách. Tiểu huyệt không cóđược bôi trơn qua, lại bị Duẫn Hạo thô lỗđối xử. Nỗi thống khổ như vậy, là do nhiều lầnquan hệ trước kia, Tại Trung chưa bao giờtrải nghiệm qua sự tiếp cận thô bạo của Duẫn Hạo. Cậu nghĩ cóđúng hay không bản thân mình sẽ bị anh phá nát.Cảm giác không dùng mũ mới là cảm giác chân thật nhất của Duẫn Hạo.

Đây cũng là lầnđầu tiên hai người làʍ t̠ìиɦ mà không có vật ngăn cách, rất dễ chịu. Thân dưới vận động ra vàoở mật huyệt của Tại Trung, Duẫn Hạo đem hai chân cậu vắt cong lại, mỗi lần lại tiến vào một chút, đem linh hồn của chính mìnhđánh bay.

– Đau… Đau quá…

Tại Trung đau đớn thống khổ kêu to, yêu cầu Duẫn Hạo dừng lại. Nhưng anh dường như không có nghe thấy, chỉ khép hờhai mắt màhưởng thụ. Tâm tình Tại Trung bắt đầu khổ sở, chính mình kêu đau mà Duẫn Hạo cũng không đểý sao? Lẽ nào loại quan hệ *** này khiến cho anh thoải mái?– Dừng…dừng lại… – Tại Trung đã không còn khí lực mà hô to, chỉ có thể lẩm bẩm hô dừng.

Thân thể theo thói quen nhiều lần làm chuyện đó cùng Duẫn Hạo bắt đầu chậm rãi nổi lên cảm giác. Đáng ghét, loại cảm giácnàyđích thịđáng ghét. Rõ ràng là cậu bịép buộc làm loại chuyện này, nhưng vì sao thân thểđối với Duẫn Hạo lại nổi lên phản*ng.

Phải chăng chính mình là kẻđê tiện vẫn chịuđược ngược cuồng? Rành rành bị Duẫn Hạo đốiđãi thô bạo, nhưng tại sao thân dưới lại dần dần cương lên?

– Ân…ân…Dừng… – Tại Trung không theo kịp nhịp đẩy của Duẫn Hạo, chỉ biết nương thân thể mình theo từng làn sóng tấn công dữ dội của anh.

Đem Tại Trung từ trên sofa kéo lại, phân thân vẫn như cũđâm sau vào thân thể Tại Trung, bắt cậu khóa ngồiở trên chính người mình.

– Ân… – Tại Trung thở dài, chịuđựng thân dưới của Duẫn Hạo càng ngày càng tiến sâu vào trong cơ thể mình.

Thật sâu, thật kịch liệt… Những lần làʍ t̠ìиɦ của hai người trướcđây đều rất ôn nhu, kịch liệt như vậy thì chưa từng có. Duẫn Hạo vì luôn sợ mình làm Tại Trung tổn thương nên trước khi làm cũng đều chuẩn bị “công tác” thật kĩ, khiến cậu thấy thoải mái. Nhưng mà hiện tại, Duẫn Hạo, anh không nhớ rõ mìnhđã từng dịu dàng như vậy sao?

Khuôn mặt Tại Trung càng lúc càng đỏ hơn, mi mắt ướŧ áŧ nhưđang muốn khóc.Môi hồng mỏng manh liền chuyển thành sắc thẫm vì bị răng ai cắn vào, giọng nói nỉ non trong miệng lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Duẫn Hạo. KéođầuTại Trung xuống, Duẫn Hạo vẫn hung hăng trụ trên đôi môi nhỏ của yêu tinh, dùng đầulưỡi mình hòa tan màkhông kịp nuốt vào thanh âm líu ríu kia. Dịch thể chảy dọc trên điểm phấn hồng trước ngực cậu lấp lánh thành sợi chỉ bạc. Bầu không khíở nơi đây lại càng hiện rõ tình sắc.

Tại Trung lúc này quá mức mê người. Có thể ngay cả cậu cũng không thể biết biểu cảm của chính mình hiện tại lại mê ngườiđến vậy.“Biểu cảm quyến rũấy chỉ thuộc vềmình, đúng vậy, chỉ thuộc về riêng mình.” – Duẫn Hạo thầm nghĩ, đem phân thân phía dưới cố sức hướng về phía trướckhông ngừng.

– Ân…ân…- Không chỉ tiểu huyệt dưới thân bị Duẫn Hạo ma sát ngày càng mãnh liệt, mà miệng cũng bị anh chiếm lấy, Tại Trung không thể cất tiếng, chỉ có thể nức nở trong nghẹn ngào.

Điểm mẫn cảm trên ngườiđều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Tại Trung toàn thân run rẩy.

Buông tha cho đôi môi bé nhỏ, Duẫn Hạo trượt nụ hôn xuống nhũ tiêm trước ngực đã dínhđầy nước bọt của Tại Trung khẽ cắn vào. Một tay xoa xoa núʍ ѵúđeo khuyên ngực phía bên kia, một tay thìđùa giỡn phân thân bên dưới của cậu. Khuyên ngực bị mân mê, rõ ràng là cảm giác đau nhức, nhưng không hiểu sao hai điểm phấn hồng toàn bộ dựng đứng lên. Bộ ngực vô thức không kiềm chếđược lại càng hướng về phía trướcđể Duẫn Hạo mυ'ŧ mát thật nhiều.– Ân…buông tay…

Tại Trung những tưởng sẽ dùng thân thủđể ngăn cản việc Duẫn Hạo chơi đùa với khuyên ngực của mình, nhưng bất đắc dĩ cánh tay lại bị trói ở phía sau người.

Vốn dĩ cảm giác nhận thức đượcđích thị làđau đớn, nhưng không hiểu sao lạixuất hiện kɧoáı ©ảʍ, kɧoáı ©ảʍ này lại khiến cho thân thể run rẩy lên. Tại Trung xấu hổ không dám đưa mắt nhìn Duẫn Hạo, nhưng lại không thể bỏ qua cảm giác do chỗ mẫn cảm trên cơ thể mang đến.

Duẫn Hạo ngẩng mặt lên, nhìn về phía biểu cảm củaTại Trung. Anh đưa tay ôm lấyđầucậuđể cậu có thể thấyđượcánh mắt mình. Duẫn Hạo muốn cho yêu tinh này biết rằng: trong mắt anh chỉ có tiểu mỹ nhân cậu.

Động tác của phân thân hướng vềđộng huyệt nhỏ bỗng dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc anh và cậu.

– Có còn trở về trễ như vậy nữa không?

– Có còn nói anh không có quyền hạn gì nữa không? – Duẫn Hạo bộc lộ quan điểm của bản thân, ép buộc Tại Trung phải khuất phục.

Tại Trung bị kɧoáı ©ảʍ giày vò, e rằng cũng không thể tự thân suy xét. Nhìn ánh mắt mơ màng ấy có thể thấyđược cậu căn bản không có tập trung tư tưởng. Duẫn Hạo cố sức nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu, phần thân phía dưới lại mãnh liệt nhích về phía trước một chút.Cũng chỉ là tiến vào một chút, khiến Tại Trung chậm chạp đưa mắt nhìn về khuôn mặt Duẫn Hạo.

– Ân…Anh…Anh nói cái gì? – Cậu hoàn toàn nghĩ không ra điều Duẫn Hạo vừa nói là cái gì, chỉ thấy Duẫn Hạo nhìn mình mê muội mà nở nụ cười.

– Hiện tạiđang chìmđắm ở bên trong, em căn bản không phân biệt được lời anh nói là gìa? – Duẫn Hạo dùng ngữ khí trêu đùa Tại Trung, hoàn toàn không còn tức giận như ban đầu nữa.

– Anh… – Lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung thoáng tỉnh táo lại. Duẫn Hạo được lợirồi mà còn khoe ta đây là người thông minh. Đổi lại bình thường, Tại Trung nhất định sẽ cắn anh.

– Anh là hỏi em, từ nay sẽ không trở về muộn như vậy nữa? Sẽ không cùng nam nhân khác uống rượu muộn đến giờ nữa? Sẽ không còn nói anh không còn quyềnđể biết nữa a?

– Đó là chuyện riêng của em – Ngữ khíđã khôi phục lại bình thường, Tại Trung vẫn làương bướng không chịu khuất phục.

Duẫn Hạo không thèm quan tâm lờiTại Trung, đem mông cậu giơ cao lên, hung hăng đâm vào trong lần nữa. Tại Trung vất vả tập trung tư tưởng, lần thứ hai lại cảm thấy hỗn độn. Cáiđầu nhỏ nghiêng qua trái rồi lại qua phải, mái tócđen mượt bị mồ hôi tẩm thấp[5], môi hồng lại bị răng cắn chặtbuột miệng phát ra tiếng rên.

– Ân…ân…sâu quá…

– Đừng…dừng…lại… – Ngôn từ vỡ tan không thể liên tục thành câu. Tại Trung chỉ có thể dùng duy nhất một chữđể biểuđạt ý mình muốn nói.

Duẫn Hạo hung hăng quấy rối hang động bí mật của Tại Trung, hàm răng cũng cắn lên nhũ tiêm sưng đỏ không khoan nhượng.– Dừng…dừng…xuống phía dưới a…- Không còn cách nào chịuđựng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ Duẫn Hạo mang đến, từ ngón chân thẳng đến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© rồiđến tóc, Tại Trung bắt đầu run rẩy.

– Sẽ không uống rượu rồi về trễ nữa a? – Nhìn Tại Trung lần thứ hai bắt đầu cuồng loạn, Duẫn Hạo nhân cơ hội liền nói thẳng vào vấnđề.

– Ân..sẽ không… – Không thể chịuđựng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cậu liền trả lờiđápán khiếnanh thỏa mãn.– Anh có hay không có quyền hỏi em đãđi đâu?

– Có…Ân…Đừng…chuyểnđộng nữa… – Nếu Duẫn Hạo vẫn tiếp tụcđâm vào phía trong, thân thể yếuớt nàychắc chắn sẽ bị phá hủy.– Em sẽ không cùng Eru lén gặp mặt nữa a? – Rèn sắt khi còn nóng, Duẫn Hạo muốnđoạn tuyệt “quan hệ cá nhân” của Tại Trung vàEru.

– Ân…a…- Duẫn Hạo lạiđưa đỉnh phân thân hung hăng đâm thẳng khiến Tại Trung căn bản không thể trả lời câu hỏi của anh.

– Hỏi em thì em trả lời

– Không…ân…sẽ không gặp… – Dừng lại, dừng lạiđi

– Em thềđi – Duẫn Hạo muốn chính miệng Tại Trung cùng lời cậuđã nóiđem đi tuyên thệ.

– Em thề… – Đừng đưa vào trong nữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧbản thân cậu như vậy thật sự là chịu không nổi.

Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt cho nên nước mắt bắt đầu rơi xuống.

– Em làm sao lại khóc? – Nhìn thấy nước mắt của Tại Trung, lòng Duẫn Hạo bỗng nhiên dao động, liền dừng động tác dưới thân.

Không muốn người trước mặt này phải khóc, chỉ muốn một mực bảo vệ trái tim cậu, nhưng không biết sao chính mình lại khiến cậu rơi lệ.

Tại Trung không nói gì, chỉ lặng lẽ tựađầu lên vai Duẫn Hạo, mặc cho nước mắt rơi xuống.

Trong sâu thân thể vẫn là “cực đại” của Duẫn Hạo, chỉ một động tác rất nhỏ của cả hai thôi cũng dễ dàngảnh hưởng nơi đang kết hợp, khiếnhai ngườiliền thở gấp.

Duẫn Hạo không muốn nhìn thấy nước mặt của Tại Trung, những tưởng sẽđem phân thân rút ra ngoài, nhưng tiếc rằng bản thân lại vì kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt mà vô pháp dừng lại. Ham muốn càng nhiều, càng muốnđem cái người nhỏ nhắn này từ trong ra ngoàiđều in lại dấu vết cùng mùi vị của anh. Đối với suy nghĩ này của bản thân, Duẫn Hạo khẽ giật mình. Chính mìnhyêu thích Tại Trung, yêu đến nỗi muốn cậu trong mắt chỉ có mình, không được nhìn người khác. Yêuđến nỗi chỉ cần cậu cùng người khác nhiều lời nói mấy câu, chính mình không hiểu tại sao lại ghen tuông. Yêu đến nỗi mỗi khi cậu mỉm cười với ai khác, đều muốnôm mặt cậu giấu sâu vào ***g ngực mình, không để cho người khác thấyđược.

Duẫn Hạo biếtđược bệnh tình thíchđộc chiếm nàyđã trầm trọng hơn khi ở bên Tại Trung.Thế nhưng, anh không thể dừng lại. Bởi vì càng lúc càng yêu cậu nhiều hơn mà không thể dừng lại.– Em muốn tiếp tục không?

Dừng lại ngay thờiđiểm này thực sựkhiến cho cả hai người không mấy dễ chịu. Tại Trung không gật đầu, cũng không có lắc đầu, cho nên Duẫn Hạo xem như cậu ngầmđồng ý, liền nâng thân thể cậu lên lần thứ hai, nhanh chóng đâm thẳng vào bên trong không cònôn nhu như ban nãy.

Tại Trung trên người không còn chút sức lực, chỉ có thểđể Duẫn Hạo tiếp tục xuyên xỏ, kɧoáı ©ảʍ một lần nữa lại kéođến.

– Ân…ân… – Tại Trung chỉ biếtân a, không biết nóiđiều gì giữa cả hai. Trận làʍ t̠ìиɦ quá mức kịch liệt nàykhiến cậu muốn nhanh chóng kết thúc. Và cũng bởi vì quá mức kịch liệt, khiến cho Tại Trung cảm giác như sắp chết.

Xoay ngườiđổi tư thế, Duẫn Hạo lần nữađẩy Tại Trung ngã lên sofa. Nâng cao hai chân Tại Trung lên, tư thế của cả hai lại càng thêm gắn chặt.

Môi vẫn hôn môi cậu thật lâu, từđầuđến cuối liên tụcđưa đẩy vào trong. Tính khívìđược Duẫn Hạo âu yếm nên TạiTrung bắt đầu can đảmđưa tay vỗ nhẹ vàotiểu phúc[6]kiềm nénđã lâu của mình.

Tay vìbị trói lại, nêncậuliềnhi vọngDuẫn Hạo chạm vào phân thân bị anh bỏ qua.

Ánh mắt Tại Trung hiện lên khao khát được phát tiết. Duẫn Hạo không biếtcậunghĩ gì trong đầu, càng lúc càng áp sâu vào thân thể cậu, tay trái rất nhanh đùa giỡn lấy phân thân củangười nằm dưới mình. Trước sau đều liên tụcđược kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp, khiến kɧoáı ©ảʍ của Tại Trung đạt đến cao trào, du͙© vọиɠ khao khát bắn tinh lại càng thêm mãnh liệt.

Đôi mắt ướŧ áŧ nhắm hờ yêu mị. Muốn bắn, muốn phóng thích, nhưng lại bị Duẫn Hạo nắm chặt phân thân, ngăn trở không cho đạt được cao trào.

– Anh đang làm gì a? – Giọng nói Tại Trung khàn khan, lộ ra vẻ bất mãn.

– Chờ một chút nữa…Ân…Anh…Chúng ta cùng nhau…- vừa khổ sở trả lời Tại Trung, vừa tiếp tục rong ruổi khắp cơ thể cậu, kɧoáı ©ảʍ của Duẫn Hạo lạ càng mãnh liệt.

Cảm nhận được tính khí của Duẫn Hạo trong thân thể mình càng lúc càng lớn, động tác cũng ngày càng kịch liệt, ngón chân Tại Trung vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy mà căng cứng lên. Phân thân bị buộc không phát ra cao trào, khiến đầu Tại Trung hết đưa sang trái rồiđưa sang phải, muốn chống cự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Bởi vì di chuyển của Duẫn Hạo, nội bích bất giác khép chặt, nhưng đổi lại là tiếng gầm nhẹ của anh cùng dịch thể phóng thích trong thân thểcậu.

Cùng lúcđó, phân thân bị nội bích khép chặt mà càng tiến sâu vào bên trong, khiến Tại Trung hét lớn bắn ra.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng kéo tới, Duẫn Hạo căn bản không cóđểýđến việc mìnhkhông mang áo mưa, cũng không đểý khả năng được Tại Trung suy xét sau khi làm loại chuyện này, lạicàng không phải dựa vào may mắn, liền trực tiếp bắn thẳng vào trong thân thể cậu.



Sau khi đạt được cao trào, Duẫn Hạo buông đôi chân vắt cong qua người mình xuống, nằm sấp lên người cậu mà thở hổn hển.

Anh kêu lên một tiếng Tại Trung nhưng cậucăn bản khôngđểýđến anh.

Rõ rành là chính mình thô bạo, rõ ràng là chính mình thương tổn Tại Trung, nhưng Duẫn Hạo không biết cách nàođể nói ra lời xin lỗi với cậu. Dùng phương thức đơn giảnđể Tại Trung từ trong ra ngoàiđều nhiễm vịđạo của chính mình, cho dù cách làmđó cóích kỉ cỡ nào, có nực cười cỡ nào, nhưng vớiý nghĩđó mới khiến cho Duẫn Hạo thực sự làm như thế.

Tại Trung mệt chếtđi, ngay cả giơ một ngón tay lên cũng không đủ sức lực. Duẫn Hạo hiện tạiđang nằmúp sấp trên người cậu, Tại Trung cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể không phải là củabản thân liền xoay đầuđi, không nhìn vào khuôn mặt gần sát của Duẫn Hạo.

Bên tai là hô hấp củaanh, cùng thanh âm trầm trầm mà anh gọi mình.

Còn có cái gì có thể nói nữa sao?

Đây là loại sự tình gì? Cưỡиɠ ɠiαи? Nhưng rõ rành chính mình cũng có phối hợp. Hòa gian? Nhưng chính mình lại không tình nguyện nhiều lắm.

Trong thân thể mang theo dịch thể của Duẫn Hạo hay là phân thân mềm mại không còn co rút, Tại Trung cũng không quan tâm đến. Hiện tại vào lúc này, cậu cũng không có cách nàođể nói cho Duẫn Hạo biết: không mang theo dụng cụ bảo vệ thì sẽ dễ bị nhiễm bệnh như thế nào. Mệt mỏi, thân thể cùng tâm đều mệt mỏi như nhau.

Để mặc cho Duẫn Hạo ôm lấy thân mình vào trong phòng tắm, tẩy rửa mồ hôi, tẩy rửa dịch thểđã làm bẩn thân thể.

Ôn nhu như vậy là cóý gì?

Tại Trung không muốn bắt bản thân phải suy nghĩ nhiều, cũng lười biếng suy nghĩ, uể oải muốnđi ngủ. Duẫn Hạo ôm cậuđến giường, đưa tay kéo cậuôm chặt vào ***g ngực. Hai mắt từ từ nhắm chặt, Tại Trung chỉ còn ngửi thấy mùi sữa tắm mà cả hai đã dùng chung.

Đêm như vậy qua đi, cả loại quan hệ này cũng qua đi, nhưng không có một lời nói nào thốt ra, vìđây cũng là lầnđầu tiên.



LúcDuẫn Hạo thức giấc, vị trí của người bên cạnh từ lâu đã không còn hơi ấm.