Cậu ta có mái tóc ngắn màu đen cắt gọn gàng, khuôn mặt điển trai sắc nét, môi mỏng, sống mũi cao, ánh mắt và hàng lông mày mang theo nét sắc lạnh và nguy hiểm.
Chỉ tiếc là gương mặt như được điêu khắc ấy giờ lại trông thảm hại vô cùng – bên phải má có một vết rách đang rỉ máu, nhìn qua thật khiến người ta giật mình.
Cô biết rõ thân phận của cậu thiếu niên này.
Cha của Hàn Tại Vũ là cố vấn thân cận nhất của Thủ tướng Gia Lan quốc – một nhân vật trẻ tuổi nhưng quyền lực, nắm giữ vị trí cốt lõi trong nội các. Không ít người tìm mọi cách lấy lòng ông ấy.
Học sinh trường Tây Dương đa phần đều xuất thân từ giới chính trị và kinh doanh, ai cũng hiểu địa vị nhà họ Hàn hiện tại đáng sợ đến mức nào. Vì vậy, Hàn Tại Vũ luôn được bạn học vây quanh, tâng bốc như vua con.
“Anh Tại Vũ, ngồi xuống trước đã.”
Một nam sinh vội kéo rèm che giường bệnh ra.
Hàn Tại Vũ lười biếng nhấc mí mắt, liếc nhìn một cái.
Tính khí cậu nổi tiếng là thất thường, thường xuyên dựa vào thân phận để bắt nạt bạn học. Khi ánh mắt lạnh lẽo ấy đảo qua, trừ nam sinh đứng cạnh giường, những người còn lại lập tức im bặt.
Thiếu niên cười khẩy, bước tới giường bệnh, tháo đôi găng tay chơi thể thao màu xanh dương và ném vào ngực cậu bạn bên cạnh:
“Cút.”
“Được, anh Tại Vũ, anh nghỉ ngơi nhé.” Nam sinh nở nụ cười lấy lòng, cố kéo các bạn khác rời đi. Nhưng vài người vẫn đứng đấy, ánh mắt lén nhìn về phía Dụ Liên – cô giáo lớn hơn họ vài tuổi.
Những kẻ thường ngày ăn chơi ngạo mạn, bất cần, vậy mà lúc này lại bị nét dịu dàng và vẻ đẹp của cô hấp dẫn đến thất thần.
Cô như một đóa bách hợp ướt mưa – dịu dàng và đầy quyến rũ. Làn da trắng nõn như tuyết, mái tóc đen dài mềm mại thả rơi trên bờ vai. Áo sơ mi và váy dài tuy đơn giản, nhưng lại tôn lên vóc dáng thanh tú, đường cong gợi cảm mà không hề phô trương.
“Đi mau.” Một nam sinh thì thầm nhắc:
“Quên chuyện học kỳ trước rồi à? Tránh xa cô ấy ra.”
Mấy người kia như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng quay đi.
Phòng y tế trở lại yên tĩnh.
Dụ Liên đã quá quen với những ánh nhìn như thế, cô mở tủ lấy thuốc mỡ rồi xoay người lại, không ngạc nhiên khi thấy Hàn Tại Vũ đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
Đồng phục rộng màu trắng để lộ cơ bụng săn chắc. Thân hình cao lớn nhờ tập luyện thể thao thường xuyên khiến chiếc giường đơn trông chật chội.
Cậu hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên mặt, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại, đôi mắt tối đen sâu thẳm không thấy đáy.
Một làn hương nhè nhẹ lan tỏa.
Hàn Tại Vũ lập tức trở nên cảnh giác, cậu cực kỳ ghét ai đến gần mình.
Chưa kịp mở miệng thì một bàn tay thanh mảnh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên. Hương thơm ấy nhàn nhạt, dịu nhẹ mà thuần khiết, vây lấy cậu trong một khoảnh khắc mơ hồ.
Ánh mắt Tại Vũ trầm xuống:
“Tránh xa tôi ra.”
“Đừng động đậy.” Giọng cô nhẹ như làn gió, mềm mại nhưng kiên quyết. “Vết thương tuy không sâu, nhưng không xử lý sớm thì dễ để lại sẹo.”
Cậu bất ngờ vung tay, gạt que bông trên tay cô rơi xuống đất.
Thái độ từ chối rõ ràng. Sự lạnh lùng của cậu khiến không khí như đông cứng lại, mang theo cả cảm giác áp bức.
Tính tình của Hàn Tại Vũ vốn nổi tiếng là tệ.
Bất cứ chuyện gì khiến cậu không hài lòng, đều sẽ bị trả thù gấp bội. Đặc biệt là hôm nay, cậu không chỉ thua trận mà còn bị thương, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Lúc này lại có người dám tiếp cận mình, chỉ càng làm cậu khó chịu hơn.
Tưởng cô sẽ ngừng lại.
Nhưng không, cô chỉ lặng lẽ nhặt lại que bông bẩn, thay cái khác rồi tiếp tục.
“Dù em có muốn hay không, thì đây cũng là công việc của tôi.” Cô nhẹ giọng. “Em chỉ cần nhìn điện thoại thôi, đừng nhúc nhích. Mọi thứ, cứ để tôi lo. Như vậy cũng không được sao?”