Chương 9: Phần kết
Sau đó người ta dần lưu truyền rằng vùng này có hai nàng “Viện”, dung mạo xinh đẹp, có đức có hạnh, một người là chị em của Đỗ đại nguyên soái, gả cho tri phủ đại nhân, một người là con gái của Lý thừa tướng triều trước, gả cho Đỗ đại nguyên soái...Dường như đêm gió xuân về lại,
Ngàn vạn hoa lê nở rộn ràng...
Tri phủ phu nhân và Lý Viện Viện thật cùng lên Phổ Đà tự làm lễ tạ cầu phúc, Lý Viện Viện hỏi: “Lúc đầu vì sao tri phủ đại nhân lại nhận nhầm tỷ là muội?”
Tri phủ phu nhân nhìn những bông hoa lê nở đầy đầu cành, nháy mắt cười: “Hôm đó tỷ thấy hoa này đang nở rộ, ngắt vài bông cài lên đầu, thế là Cố Hoa thấy tỷ liền hỏi, cô nương là Lý tiểu thư đang chịu tang à?”
Lý Viện Viện cười khúc khích: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tỷ bực mình, không thèm để ý đến huynh ấy, rồi bỏ đi.”
Lý Viện Viện cười tới mức mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Nhưng dù gì muội vẫn là bà mối của hai người, sau khi bé sinh ra phải gọi muội là nghĩa mẫu.” Cô chỉ vào bụng hơi nhô lên cuả tri phủ phu nhân, cười hạnh phúc.
Ngày đó tri phủ đại nhân đứng ôm cây đợi thỏ ở cừa sau tự, định bắt kẻ lừa gạt trong giang hồ, chợt gặp một cô nương xinh đẹp duyên dáng chạy ra từ trong tự, quần áo trắng tinh không nhiễm chút bụi, tóc đen nhánh tung bay, mấy bông hoa lê cài trên tóc tôn lên làn da trắng ngọc của cô. Hắn ngẩn người, bỗng nghĩ, nếu cô nương này là kẻ lừa đảo đó thì hắn cũng tình nguyện bị lừa...
Mà là, bị lừa cả đời...
The End