Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 56

☆ Chương 56

Mặc kệ bên này Trương Vũ và Mạnh Hinh say sưa ăn đã đời, bên ngoài lại náo loạn, toàn bộ tinh tế đều đang tìm Trương Vũ và Mạnh Hinh "mất tích".

"Gọi phu nhân và thiếu phu nhân về đi!!" Hách Nhĩ mệt mỏi duỗi người, phân phó Lan Tư quản gia một bên.

"Vâng!" Lan Tư quản gia cười, ánh mắt lóe lên sáng tỏ.

"Đợi đã bao nhiêu năm, vở kịch hay sẽ phải kết thúc!"

"Đúng vậy, ông chủ." Lan Tư cảm khái, từ khi loài người đi tới tinh tế, ngày nào cũng đối mặt với việc bị ngoại tinh tập kích, mặc dù dần lớn mạnh lên, thế nhưng vẫn luôn có vài tên không có chừng mực không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Hy vọng có thể hành động san bằng Lan Đặc tinh hệ một lần, để cho họ không còn sức quơ móng, mỗi ngày đều phải đùa từng tí với họ, quả là nhàm chán~"

"Vâng, ngài nói rất đúng, ông chủ."

Lan Tư và Hách Nhĩ nhìn nhau cười, ngày lành không xa.

Nhận được quang não, Mạnh Hinh nhìn Trương Vũ than ở một bên: "Tiểu Vũ, chúng ta phải trở về."

"Dạ?" Trương Vũ tò mò nhìn Mạnh Hinh: "Giải quyết rồi hả?"

"Đúng, giải quyết rồi." Mạnh Hinh mệt mỏi vươn một đầu ngón tay thừa dịp Trương Vũ không chú ý sờ một cái, hoàn toàn không để ý tới biểu cảm đen sì của con dâu, "Ù ôi, khuôn mặt thật là lán mịn ~~~ da tốt ghê cơ ﹌○﹋ ôi chao ôi ^ˇ^≡

"Xin lỗi nhé, Tiểu Vũ." Mạnh Hinh xấu hổ nhìn Trương Vũ, từ khi Trương Vũ tới phủ Bái Đức Lỗ bà, Trương Vũ vẫn không được ra khỏi cửa, thật vất vả mới có một lần ra khỏi cửa để đăng ký kết hôn, một lần khác lại là đi ăn lẩu chung với bà, những chỗ khác chỗ nào cũng chưa đi chơi. Đối với thiếu niên tò mò với bên ngoài mà nói, đây là một loại dày vò.

"Không sao hết ạ!" Trương Vũ biết Mạnh Hinh đang nói gì, cậu biết hôm nay ra khỏi cửa đều chỉ là vì dẫn địch núp trong bóng tối ra, Trương Vũ cũng không có cái gì không thỏa mãn, cậu biết tất cả đều là vì tốt cho cậu.

Mạnh Hinh và Hách Nhĩ vì giải buồn cho cậu, mua rất nhiều thứ quý trọng Trương Vũ chưa từng thấy bao giờ, Mạnh Hinh còn luôn bớt thời giờ kể cho cậu nghe một ít chuyện họ nghe được trong lúc đi du lịch, nâng cao kiến thức của mình. Hách Nhĩ không thích nói chuyện lắm, thế nhưng làm người cẩn thận tỉ mỉ, có một lần trong lúc vô ý cậu mới bảo mô hình cơ giáp loại mới nhất siêu đẹp, thật ra chỉ là cậu tùy tiện nói thôi, thế nhưng sang hôm sau Lan Tư quản gia liền mang mô hình đến tận tay cậu, tuy là Lan Tư cũng không nói là đây là Hách Nhĩ tự mình giao phó, nhưng lúc đó chỉ có Hách Nhĩ ở đó, cho nên Trương Vũ lập tức đoán được.

Tính cách của Hách Nhĩ giống Khoa Nhĩ, đều là không nói mà làm.

Có người nhà tốt như thế, mình còn có gì có thể oán trách?

"Vậy chúng ta về nhà?"

"Vâng." Trương Vũ mỉm cười, nhưng mà ăn no quá, Trương Vũ đỡ thắt lưng đứng lên, nhưng mà đồ ăn ngon quá (﹃) nước miếng.

Trên mạng tinh tế đang truyền tin thiếu phu nhân và phu nhân của phủ Bái Đức Lỗ bị người của Lan Đặc tinh hệ bắt cóc, không thấy tới cửa cảng tinh tế, chỗ cập bến hàng không đều bị giới nghiêm, quân đội tinh tế đều xuất động!

Trên đường cái có thể nghe còi cảnh sát kêu vang khắp nơi, cơ giáp thường dân viên cảnh tạt ngang trên đường.

Mặc dù không phát bảng tin, nhưng tất cả các thường dân đều tin rằng thượng tướng phu nhân thường dân vừa mới sinh cặp anh em song sinh bị bắt cóc, kèm theo đó còn có mẹ của thượng tướng.

Mặc kệ đám thường dân đó nghĩ cái gì, Mạc Lý trưởng lão không nói hai lời trực tiếp chạy tới phủ Bái Đức Lỗ, chân mày cuẩ ông nhíu hết cả lại.

"Haiz!" Mới vừa nhìn thấy Hách Nhĩ, Mạc Lý trưởng lão liền ảm đạm đầy đầu mà bắt đầu than thở.

Hách Nhĩ làm bộ không thấy, nhàn nhã bế Tiểu Bảo, Tiểu Bảo thì trợn to mắt nhìn chòm râu dài của ông cụ trước mặt, ò, râu của ổng chơi vui lắm luôn, còn biết di chuyển nữa! Tiểu Bảo đạp chân nhỏ, với tay ra ""Hưa hưa..." Muốn râu muốn râu!

"Ha ha, bé cưng muốn ông Mạc Lý bế hả? Đến đây, ông ôm một cái, há há...." Mạc Lý trưởng lão thấy Tiểu Bảo cho mình mặt mũi đưa tay về mình như thế, trong lòng vui đến nở hoa, mau chóng đưa tay muốn bế bé cưng. Tiểu Bảo vèo một cái lại lào về vòng ôm ấp của ông nội, đầu nhỏ dùng sức chui vào lòng của Hách Nhĩ, chỉ lộ ra cái mông nhỏ đối mặt với Mạc Lý, cái ông này cười lên nhìn kỳ quá, hiu hiu, ông nội ơi đi mau đi, ổng nhìn không giống người tốt!

"Cục cưng sao thế?" Mạc Lý bị đả kích sâu sắc, vì cái vẹo gì không cho ông bế chứ.....

"Bé cưng ghét bỏ ông!" Hách Nhĩ không chừa một tí tình cảm, trực tiếp đả kích.

Mạc Lý trưởng lão: "..."(╯^╰) Hồi người ta còn trẻ cũng nổi tiếng là chàng đẹp giai chứ bộ, đi tới đâu thì mắt của mỹ nữ liền theo tới đó, bây giờ lại bị chê...trong lòng khóc thành một dòng sông....

"Được rồi, đừng bày ra cái bản mặt khóc tang đó nữa, nói đi, chuyện gì?" Hách Nhĩ không thèm để ý mà nói, ôm chân Tiểu Bảo, thân mật hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo mùi sữa thơm, thật đáng yêu!

"Khụ, chuyện này....." Bỗng nhiên Mạc Lý trưởng lão ngại lên tiếng, thế nhưng nghĩ đến trạng thái của dựng phu trong phủ gần đây không quá tốt, Mạc Lý vẫn cắn răng lên tiếng: "Hách Nhĩ, cậu cũng biết đứa bé tên Lý Nhĩ Lai Đức kia mang thai, thế nhưng Lai Lạp lại không có bên người, y cần bổ sung dị năng gấp, dị năng của gia tộc Bái Đức Lỗ mấy cậu có thể chuyển hóa, cho nên......"

"Cho nên cái gì?" Hách Nhĩ hỏi ngược lại, rút ngón tay từ trong miệng Tiểu Bảo ra, ây da, cục cưng của ông ới, ngón tay của ông nội ăn có ngon đâu? Không hề vệ sinh! Tiểu Bảo thấy ông nội không cho mình ngậm đầu ngón tay, cái miệng nhỏ nhắn mếu bẹt xuống, hừ, ông nội hư quá, không cho mình ăn đầu ngón tay! Hách Nhĩ thấy Tiểu Bảo có vẻ ủy khuất đáng thương, sao đành lòng được? Vội lấy nước trái cây trên bàn nhét vào miệng Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo mau uống nước trái cây nhé ~~~~"

"Cho nên tôi muốn cậu chuyển dị năng cho Lý Nhĩ Lai Đức." Mạc Lý trưởng lão cắn răng, nói ra một hơi.

"Ông điên hả?" Hách Nhĩ nhíu mày, "Ông nên biết, mặc dù là gia tộc Bái Đức Lỗ chúng tôi có thể đồng hóa dị năng, thế nhưng trên bản chất vẫn có khác so với dị năng của hắn, ông cũng biết, nếu chuyển dị năng tầm bậy vào trong cơ thể của dựng phu, hậu quả cũng không đơn giản như là sinh non đâu!"

"Đương nhiên là tôi biết." Mạc Lý cười khổ, "Chứ không phải là không còn cách nào sao?" Không phải là gần đây thân thể của Lý Nhĩ Lai Đức đã bắt đầu đi xuống dốc, nếu như Lai Lạp không trở lại nữa, vậy thì Lý Nhĩ Lai Đức chỉ có hai kết quả: Một là con mất, người lớn sống. Một cái nữa chính là cả hai đều chết.

Dưới tình huống như vậy, bác sĩ đã nghĩ ra biện pháp như thế, dị năng của gia tộc Bái Đức Lỗ không phải là đồng hóa sao? Nói không chừng là dị năng đồng hóa này giống như là nhóm máu O, có thể truyền cho bất kỳ vị dựng phu nào nhỉ?

Mặc dù lý luận này không có quá nhiều căn cứ khoa học, thế nhưng đối mặt với tình huống như vậy, dù sao cũng không bằng cứ thử xem.

"Thử xem thôi!!" Mạc Lý thở dài, mặc kệ được hay không gì thì cũng phải thử, nếu không chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn dựng phu và đứa bé chết sao?

Trong phòng im lặng, trong lòng Hách Nhĩ cũng rất xoắn xuýt, không phải sợ lãng phí dị năng của mình, mà là khả năng này với cái xác xuất thành công có bao nhiêu? Dù sao cũng là một dựng phu, trong bụng y cũng có một bé cưng đáng yêu giống Đại Bảo, Tiểu Bảo, lỡ như thất bại, mình không chỉ là tự trách, mà còn xích mích lòng người.

Bất quá như Mạc Lý trưởng lão nói, nếu không thử thì tất nhiên dựng phu này sẽ chết, thà rằng như vậy không bằng mạnh tay cố một lần, còn danh tiếng của mình, hừ.

"Được, tôi đồng ý." Hách Nhĩ đứng lên đánh vỡ trầm mặc, ôm Tiểu Bảo trong lòng, "Tôi thu xếp đứa bé ổn thỏa trước đã, chờ tôi đi với."

"Được, được!" Mạc Lý trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, vì đời kế tiếp, mình cũng chỉ bị mang tiếng xấu, sợ gì nữa? Chỉ sợ chính là danh tiếng của Hách Nhĩ, nếu như thất bại, Mạc Lý trưởng lão đã nghĩ tới người lợi dụng ra sao, tuyên dương như nào.

Hách Nhĩ và Mạc Lý đồng thời nghĩ tới vấn đề này, nhưng bọn ông không có lựa chọn nào khác.

"Được rồi, đi thôi!" Hách Nhĩ giao bé cho Mạnh Hinh, Mạnh Hinh không hỏi Hách Nhĩ muốn đi đâu, xảy ra chuyện gì, làm vợ chồng già cùng giường chung gối nhiều năm, bản năng của Mạnh Hinh biết không phải là việc nhỏ. Thế nhưng bà không hỏi ra miệng, bà biết Hách Nhĩ ý nghĩ của ông, lúc nên nói cho mình biết chắc chắn sẽ tự nói với mình.

Hách Nhĩ và Mạc Lý trưởng lão đến phủ Mạc Lý trưởng lão, đi thẳng tới phòng Lý Nhĩ Lai Đức ở.

Trong phòng, Lý Nhĩ Lai Đức đang đọc sách, tuy sắc trời bắt đầu chìm xuống, thế nhưng bên trong phòng lại có ánh sáng nhu hòa sáng sủa. Ánh mắt Lý Nhĩ Lai Đức dịu dàng một tay ôm bụng, một bên nhìn sách, mặc dù thoạt nhìn tiều tụy khác lạ, nhưng lại toả ra hào quang của người mẹ.

"Thân thể sao rồi?" Mạc Lý đối với người mang thai luôn luôn hòa hòa khí khí, cho dù là làm ra chuyện phản nghịch, Mạc Lý trưởng lão cũng vô cùng dễ dàng tha thứ. Không có gì quan trọng bằng đời sau.

"Thưa trưởng lão, cảm thấy ổn." Lý Nhĩ Lai Đức ở quý phủ của Mạc Lý trưởng lão đã năm, sáu tháng rồi, rất là cảm kích Mạc Lý trưởng lão cẩn thận chăm sóc, y cũng biết mỗi ngày Mạc Lý trưởng lão đều vì mình ăn cái gì uống cái gì mà nhọc lòng chuẩn bị, tìm cho mình đội chữa bệnh tốt nhất tùy thời kiểm tra thân thể của chính mình.

"Vậy là tốt rồi!" Sao Mạc Lý trưởng lão không biết Lý Nhĩ Lai Đức nói dối chứ, nhìn má y gầy không còn hình dáng thì biết là thanh niên này có bao nhiêu khó khăn, nếu không kịp thời truyền dị năng, người đàn ông này sống không quá một tháng.

"Giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là tộc trưởng Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ của gia tộc Bái Đức Lỗ." Mạc Lý trưởng lão sờ râu, chỉ vào mặt Hách Nhĩ, giới thiệu cho Lý Nhĩ Lai Đức.

"Chào ngài, Hách Nhĩ tộc trưởng." Lý Nhĩ Lai Đức nhìn người đàn ông lạnh lùng này, ngẩn ra một chút, nhận ra người đàn ông này chính là tộc trưởng Bái Đức Lỗ bắt mình lại, có hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiềm lại sự không được tự nhiên này, chuẩn bị chào Hách Nhĩ một cái, thế nhưng bị Hách Nhĩ cản lại.

"Bây giờ cậu mang thai, không tiện hành lễ." Hách Nhĩ nhàn nhạt nói, "Ngồi xuống đi."

Từ trước đến nay Hách Nhĩ không nhiều lời, nhưng do uy nghiêm của ông nên người bình thường không dám đυ.ng vào, cho nên Lý Nhĩ Lai Đức vừa nhìn sắc mặt của Hách Nhĩ liền nuốt xuống những lời vừa định muốn nói ra, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

"Tôi nghĩ cậu cũng biết mục đích mà tôi tới đây." Hách Nhĩ liếc nhìn Mạc Lý trưởng lão cười ngây ngô đứng ở một bên: "Xác xuất thành công của việc này tôi nghĩ cậu cũng biết, không lớn."

"Vậy, cậu dám đồng ý không?"

==========================