Có người nói □ tựa như chiên cá mực, Trương Vũ cảm giác sâu sắc tán thành, du͙© vọиɠ của Khoa Nhĩ thượng tướng kinh người quá mức, cả đêm cũng không có để cho mình nghỉ ngơi một chút, làm làm làm liên tục, Trương Vũ cho là mình sẽ chết, trở thành người thứ nhất trong lịch sử bởi vì □ mà chết, không nghĩ tới.....
Trương Vũ gian nan mở mắt, trong phòng đã không có người nào, nhìn thời gian một chút đã là xế chiều rồi, vắng vẻ giống như kí©ɧ ŧìиɧ trước đó đều là một cơn ảo giác vậy, quả nhiên là tình một đêm a, trong lòng Trương Vũ không biết sao có chút thất vọng, bất quá cũng không còn gì, người ta là quý tộc, tốt gì chưa từng thấy qua a, Trương Vũ xoa lấy thắt lưng cứng ngắc của mình, "Ai u!" Trương Vũ mắng người, mẹ nó, thắt lưng của mình muốn gảy rồi có được không a! Giữa đùi cũng không có cảm giác dinh dính, chẳng lẽ vị quý tộc này vệ sinh cho mình rồi? Bất quá chính mình sao không có hình ảnh chớ?
Chân run run, đây không phải là thận hư rồi chứ?! Trương Vũ cảm giác cơ thể của mình muốn rời ra từng mảnh! Uốn cong thắt lưng định tìm y phục, phát hiện đầu giường đặt một tấm thẻ vàng, Trương Vũ biết đó là Khoa Nhĩ để lại cho mình.
"Mẹ nó, coi tôi là cái gì? Bán?" Trương Vũ rất tức giận, chẳng qua "Anh đã cho tôi, tôi cũng không thể tiện nghi anh." Trương Vũ cầm thẻ vàng lên, tùy tiện lục cái áo tắm liền tập tễnh đi ra ngoài.
An Lợi Tư tử tước ngày hôm nay thật cao hứng, tại thời điểm tiễn Khoa Nhĩ đi, Khoa Nhĩ cho hắn một tấm giấy thông hành, có tờ giấy thông hành này, An Lợi Tư có thể tiến vào chiếm giữ hệ thống điều trị của khu A, đây đối với An Lợi Tư tử tước mà nói ý nghĩa to lớn vô cùng.
Xem ra Trương Vũ làm cho Khoa Nhĩ thượng tướng rất hài lòng a, suy nghĩ một chút, An Lợi Tư tìm quản gia đến, để quản gia cho Trương Vũ nhận lấy 1000 vạn tinh tệ làm phần thưởng khuyến khích.
Trương Vũ không có cho An Lợi Tư chào hỏi, chỉ đối với xung quanh nhìn một cái giống như là quản sự muốn bộ quần áo vậy, lên tiếng chào hỏi liền tự động rời đi, Trương Vũ cảm giác được chuyện tối ngày hôm qua cũa mình những người làm này đều biết, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cho nên dám cứng đầu kiên quyết cự tuyệt sắp đặt xe huyền phù của người hầu cho Trương Vũ, tự mình bắt một xe huyền phù bình thường, trở về nhà.
"Chủ nhân đi suốt đêm không về." Vừa vào cửa con mắt của vỏ trứng liền hiện ra ánh sáng bắt đầu quở trách Trương Vũ "Chủ nhân là đứa bé hư."
"Được rồi được rồi, vỏ trứng." Trương Vũ trấn an Vỏ Trứng "Chủ nhân mày tối hôm qua đi làm thuê, nếu không sau này làm sao ăn a."
"Chủ nhân lừa người, đế quốc quy định người không lên đại học không thể làm bất kỳ công việc gì."
Trương Vũ lần đầu cảm thấy người máy khó lừa như thế, "Là đêm qua gặp phải một đứa nhỏ lạc đường, tao giúp nó tìm đường về nhà, kết quả lưu lại, tao liền ở nhà người ta một đêm."
"Phải là như vậy không?" Đôi mắt của Vỏ Trứng bắt đầu đổi màu hình như là đang suy nghĩ Trương Vũ nói có phải thật vậy hay không.
"Đúng vậy đấy, tao lừa mày làm gì chứ!" Trương Vũ ngầm xoa thắt lưng, "Còn có, Vỏ Trứng chủ nhân mày đói kinh khủng rồi, nhanh đi làm cơm đem lên cho tao!"
"Được, chủ nhân đói rồi, Vỏ Trứng lập tức đi làm cơm ngay." Vỏ Trứng tựa như một cơn gió liền xông về phía nhà bếp.
Trương Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đem quần áo từ chỗ An Lợi Tư mang tới cho cởi ra, chạy tới phòng tắm đi tắm.
"Đmm, người quý tộc này không phải cầm tinh con cọp chứ!" Trương Vũ nhìn toàn thân có lẽ bị Khoa Nhĩ mυ'ŧ vào hay cắn nổi lên chỗ xanh chỗ tím, cư nhiên không có một chỗ da hoàn chỉnh! Trương Vũ cẩn cẩn thận thận chà xát cơ thể, không dám dùng sức, cẩn thận tắm rửa xong, lúc mặc quần áo bỗng nhiên thấy được trên bụng mình sao xuất hiện một thứ giống như đồ án hạt giống, vừa mới chuẩn bị nhìn kỹ lại phát hiện không thấy, có lẽ là hoa mắt, Trương Vũ cũng không có để ý, mới vừa đẩy cửa phòng tắm ra, lại đột nhiên cảm thấy vùng bụng sao có chút cảm giác nóng hổi, chỉ có điều không đau, Trương Vũ vỗ bụng một cái trực tiếp đi nhà bếp chờ được ăn cơm.
Vỏ Trứng làm cơm tốc độ rất nhanh, Trương Vũ mới vừa ngồi lên bàn không bao lâu cơm liền xong, Trương Vũ ngửi thấy mùi cơm mới phát giác bụng mình đói kêu thầm thì, Trương Vũ nhanh như hổ đói vồ mồi vậy tiêu diệt cơm và thức ăn trên bàn, không bao lâu đã ăn hết tất cả, Trương Vũ cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, ngày hôm qua có chút khẩn trương không sao ăn được, buổi tối làm vận động cả đêm, tiếp theo lại ngủ gần một ngày không có ăn đương nhiên sẽ đói bụng, càng không nói Trương Vũ đang ở giai đoạn phát triển thân thể.
Ăn cơm xong, Trương Vũ lại cảm thấy có hơi buồn ngủ, quyết định lên giường ngủ tiếp, dù sao bây giờ mình còn "bị thương" nhoa, bản thân Trương Vũ thoải mái trực tiếp nhào lên trên giường, chăn tùy tiện quấn khẽ, liền nặng nề ngủ.
Nếu như Trương Vũ tỉnh sẽ phát hiện bụng của mình xuất hiện một ấn ký hình hạt giống, tiếp theo hạt giống này phảng phất như đang sống vậy song lại nảy mầm! Trương Vũ ngủ rất say, chỉ cảm thấy bụng của mình hơi nóng, hơi ngứa chút, đưa tay gãi gãi, không để ý tới nữa, ngủ tiếp. Hạt giống hình như đối với Trương Vũ cào nó rất bất mãn, lá cây của nó bắt đầu lớn lên, dây leo màu xanh biếc giống như vật sống từ từ mọc dài, thuận theo bụng dưới của Trương Vũ leo lên phía trên, rất nhanh liền đến chỗ tim của Trương Vũ.
Trương Vũ cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác có người lôi kéo thân thể của chính mình, ngay từ đầu chỉ là ẩn ẩn đau ngược lại có thể chịu được, nhưng mà rất nhanh, Trương Vũ liền đau đến nói không ra lời, cậu cảm thấy hình như có người đang dùng cối xay thịt xoắn thịt của mình, toàn thân đều co quắp, cậu muốn hô lên tiếng, nhưng lại một mực cắn chặt răng, giống như như vậy liền có thể giảm bớt đau đớn của mình, mũi giống như không có cách nào hô hấp, cậu cảm giác linh hồn của mình tại đây kêu to, Trương Vũ nghĩ muốn hay không tìm người đem mình đánh cho bất tỉnh, quá đau rồi.
Nếu có dụng cụ ở đây, sẽ phát hiện tế bào toàn thân của Trương Vũ tách ra lại nhanh chóng gây dựng lại, huyết dịch giống như bị dẫn dắt lưu chuyển cao độ, trái tim thì phát ra ánh sáng lúc vàng lúc xanh, ánh sáng chia nhỏ thành từng luồng từng luồng tơ sợi, kim tuyến lưu chuyển ở bên trong nội tạng thỉnh thoảng lại loé lên một tia sáng vàng, ánh sáng màu xanh nhạt lại lưu chuyển tứ chi, lúc lưu chuyển tới chỗ bắp thịt lại thỉnh thoảng loé lên một tia sáng u lam, theo những tia sáng này lưu chuyển, từng tia vật đen bị tống ra bên ngoài cơ thể, rất nhanh làn da của Trương Vũ liền bị những vật chất màu đen này che kín.
Lúc này toàn thân của Trương Vũ đều bị đường hoa văn dây leo bao bọc, chỗ trái tim giống như có thứ gì muốn phá thể mà ra, không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ mấy phút, biết đâu là mấy giờ, chỗ trái tim của Trương Vũ lại nở ra một đoá hoa tươi! Hơn nữa cùng với tộc huy của Bái Đức Lỗ gia tộc như một khuôn điêu khắc trên hoa tươi!
Hoa tươi kia, cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ giống hoa quỳnh trên trái đất, vừa to vừa đẹp. Nó tỏa ra mùi thơm tràn ngập cả căn phòng, trong đau nhức Trương Vũ ngửi thấy mùi thơm này, dường như thống khổ toàn thân đều giảm đi, Trương Vũ cảm giác linh hồn của mình giống như đang lơ lửng, đi qua tầng mây dày đặc, cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ánh sáng bảy màu chiếu lên trên người giống như là tay mẹ đang vuốt ve mình, Trương Vũ hưng phấn đi qua đám mây, hướng về ánh sáng bay đi, đột nhiên cậu cảm thấy thân thể đang hạ xuống, Trương Vũ có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh cậu phát hiện đám người, Trương Vũ vừa nhìn cư nhiên là trái đất! Trương Vũ rất cao hứng, cậu quyết định về nhà xem trước một cái, nhưng mà tại sao người xung quanh đều không nhìn thấy cậu? Không phải là mình đã chết rồi hả? Trương Vũ kinh hãi, cậu đi sờ cây, kết quả tay xuyên qua cây.
Trương Vũ có chút kinh hồn bạt vía, đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được có người hô to "Trương Vũ, em đứng lại đó cho anh!"
Trương Vũ vội vàng quay đầu lại, phát hiện có một thanh niên hướng mình chạy như bay đến, Trương Vũ vừa nhìn liền sửng sốt.
"Đậu má!" Trương Vũ nhịn không được nói thô bạo.
Mẹ nó, thanh niên chạy trốn này không phải người khác, chính là thân thể mình dùng hơn 20 năm! Là thằng không biết xấu hổ nào chiếm thân thể của bố mày! Trương Vũ phẫn nộ rồi!
Trương Vũ quyết định hảo hảo mà dạy dỗ cái thứ dám giả mạo mình này một chút, tiếp theo Trương Vũ liền phát hiện phía sau đuổi kịp "Trương Vũ" người đuổi theo đi tới "Nhóc giỏi hen, lại dám đánh lén anh, xem anh làm sao dạy dỗ em!" nói rồi liền bắt đầu cù lét của "Trương Vũ", "Trương Vũ" bị cù cười ra nước mắt, cả người đều dựa vào trên người người này, Trương Vũ đã phản ứng không kịp rồi, bởi vì người cù lét "Trương Vũ" không phải người khác, chính là cấp trên mình thầm mến nhiều năm Lý Á Văn.
Lý Á Văn là một người có tài hoa, tốt nghiệp một đại học danh tiếng liền sáng lập công ty của mình, Trương Vũ lúc mới vừa tốt nghiệp liền tiến vào xí nghiệp của Lý Á Văn, nhân viên nhỏ lui tới trong xí nghiệp này, Trương Vũ kiên trì được, không phải Trương Vũ nhớ tình bạn cũ mà là đối với Lý Á Văn nhất kiến chung tình. Nhưng mà đối mặt người trong lòng của mình, Trương Vũ ngược lại với trước kia cẩu thả cùng dũng cảm, chỉ lặng lẽ trong lòng thích đối phương, không phải là không có ảo tưởng tới đối phương cũng là GAY, nhưng mà bản thân không dám đánh cuợc, cậu sợ người này xem thường mình, ngay cả bạn bè cũng không làm được, đúng lúc kết giao mấy bạn trai, nhưng người nào có thể so sánh cùng hắn chứ?!
Trương Vũ ngơ ngác nhìn Lý Á Văn cùng "Trương Vũ" cùng nhau vui đùa, cậu chứng kiến Lý Á Văn tỉ mỉ giúp "Trương Vũ" sửa sang lại quần áo bị vò loạn, trong ánh mắt mang theo cưng chìu chưa từng có, nhìn Lý Á Văn khẽ hôn "Trương Vũ", Trương Vũ đều sắp giận bốc khói rồi!
Cậu vẫn luôn ảo tưởng mình có thể hay không cùng Lý Á Văn có một ngày như thế, dù là một ngày như vậy là đủ rồi, đến thật lâu sau đó, Trương Vũ cảm thấy tuyệt vọng rồi, liền quyết định rời khỏi người mình lưu luyến 7 năm lúc rơi vào chỗ cống thoát nước, đến tương lai xa lạ, Trương Vũ còn đang suy nghĩ mình rời khỏi Lý Á Văn có thể đau lòng hay gì không, thế nhưng! Đcm, là cô hồn dã quỷ nào chiếm thân thể của bố mày hả? Còn dùng thân thể của bố mày đùa giỡn Lý Á Văn?! (Rõ ràng bóp méo sự thật: Người ta ấy là đang yêu nhau)
"Này, buông cậu ấy ra!" Trương Vũ vừa chạy vừa nhảy, nhưng tiếc là sao cũng không chạm tới người ta, vừa chạm liền theo thân thể của hai người xuyên qua.
Trương Vũ cảm giác mình sắp tức đến nổ phổi rồi, nam thần của bố mày, bố mày ngay cả cái tay nhỏ cũng chưa từng kéo qua đâu!
Chớp mắt một cái, Trương Vũ phát hiện mình lại đổi cảnh, thấy ở trong đất nhà mình mẹ đang vất vả lao động cần cù, Trương Vũ rời nhà nhiều năm rồi, bởi vì tính hướng của mình Trương Vũ lúc nào cũng cảm thấy đối với cha mẹ có chút áy náy, còn có mẹ gọi điện cứ hỏi Trương Vũ có đồ hay không lúc nào kết hôn, Trương Vũ càng không dám về nhà, chỉ sợ cha mẹ kéo lấy mình để thân cận.
Nhìn mẹ đã lẫn một ít tóc bạc, Trương Vũ đau lòng cực kỳ, tại lúc mình một mực trốn tránh vấn đề tình cảm, bản thân xưa nay không có suy nghĩ đến vì cha mẹ, cha mẹ lớn tuổi bọn họ cần mình chăm sóc, bản thân lại không thể tiếp tục chăm sóc bọn họ nữa rồi!
Ài! Nghĩ tới người mình thầm mến, Trương Vũ lại cảm thấy ngứa răng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của mẹ bỗng nhiên vang lên, Trương Vũ tiến đến bên cạnh mẹ vừa nhìn điện thoại gọi đến cư nhiên là số của mình.
"Alô, Tiểu Vũ hả.....trong nhà đều tốt nhé...mua cái gì, trong nhà đều có.....con đứa nhỏ này!"
Trương Vũ thấy mẹ vui mừng lại vẻ mặt oán giận chính mình xài tiền bậy bạ, mũi của Trương Vũ có chút chua xót.
Coi như cô hồn dã quỷ này còn có chút hiếu tâm!!! Trương Vũ nghĩ đến nếu như không có cô hồn dã quỷ chiếm thân thể của mình, e rằng mình đã trở thành một nắm cát vàng, đau khổ của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cha mẹ như thế nào có thể tiếp nhận?!
Trương Vũ bỗng nhiên cảm thấy cơ thể của mình hướng về phía trước dâng lên, Trương Vũ hét to không muốn, tôi không muốn rời khỏi nhưng lại vô pháp đình chỉ cơ thể bay lên, khi Trương Vũ đang lo lắng, bỗng nhiên cảm giác mình lại cấp tốc hạ xuống, Trương Vũ bị dọa sợ đến gào to lên.
Mở mắt một cái, phát hiện mình còn ngủ ở trên giường ở tương lai.
Là đang nằm mơ sao? Trương Vũ khẽ run.
"Thật thối!" Trương Vũ bị mùi hôi thối đánh thức.
"Sao lại bẩn như thế a!" Trương Vũ la to.
==========================