Tò mò có ngày bỏ mạng, Mạc Vô Vi quả thật đang phải trả giá đắt vì cái tính tò mò của mình. Cậu đang tuổi trẻ khí thịnh, tinh thần rất dễ bị tác động, sau khi đọc nguyên cuốn xuân cung đồ, trong đầu cậu chỉ rặt những cảnh "a á ớ". Mạc Vô Vi nghĩ rằng ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ quên thôi, nhưng không ngờ, lúc thức còn đỡ, khi nhắm mắt rồi, những hình ảnh kia lập tức nổi lên, sống động như đang trình diễn ngay trước mắt cậu.
Mạc Vô Vi mở bừng hai mắt, vừa thở hổn hển vừa vỗ vỗ hai cái má nóng bừng của mình, "Tất cả là tại cuốn sách chết tiệt kia!"
Ngủ không được, cũng chẳng có gì làm, Mạc Vô Vi đành luyện tâm pháp, biết đâu có thể đá bay đống hình ảnh cấm trẻ em kia ra khỏi đầu cậu thì sao?
Nghĩ là làm, Mạc Vô Vi ngồi xếp bằng trên giường đá, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Chưa tới một nén nhang sau, trong người cậu bỗng ồ ạt xuất hiện một luồng chân khí, đây là hiện tượng trước đây chưa bao giờ có. Mạc Vô Vi mừng rỡ, vội dẫn dắt luồng chân khí này lưu chuyển toàn thân. Có điều, luồng chân khí không hề có xu hướng chậm lại, mà ngày càng mãnh liệt hơn, Mạc Vô Vi đã có hơi mất khống chế.
Có điều, đã rất lâu rồi cậu không cảm nhận được chân khí dồi dào thế này, há có thể dễ dàng bỏ qua? Thế là cậu bất chấp nguy cơ, tiếp tục dẫn dắt chân khí.
Sự thật chứng minh, cậu đã đánh giá quá cao năng lực của mình rồi. Chỉ giây lát sau, chân khí trong cơ thể cậu trở nên hỗn loạn, va chạm tứ tung trong kinh mạch. Mạc Vô Vi kêu một tiếng không ổn, có điều lúc này đã quá muộn rồi.
Cậu gục đầu xuống, l*иg ngực nặng nề nâng lên hạ xuống mấy lần. Đến khi mở mắt ra, tròng trắng mắt đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, ánh nhìn không có tiêu cự, trông cứ như một con rối vô hồn. Đây là dấu hiệu của tẩu hoả nhập ma.
Mạc Vô Vi nhảy xuống giường đá, xông thẳng ra cửa. Hai thủ vệ đang mơ mơ màng màng chợt cảm thấy có một cơn gió kỳ lạ lướt qua người mình, lập tức tỉnh cả ngủ.
"Này, hình như mới có gì vừa lao qua phải không?"
"Làm gì có, ngươi ngủ mớ à?"
Mạc Vô Vi cứ chạy không mục đích trong tình trạng thần trí không tỉnh táo. Đột nhiên tiếng nước róc rách chợt xuyên qua tầng tầng lá cây, xộc vào màng nhĩ cậu. Cậu dừng lại, ngơ ngác lắng nghe, đoạn nhắm chuẩn phương hướng, chậm rãi đi về phía suối nước nóng ở phía Tây Thanh Vân cung.
Quá trình bức độc đang tiến vào giai đoạn mấu chốt. Loại độc này rất kỳ dị, thoắt ẩn thoắt hiện, rất khó nắm bắt. Liễu Ngọc Phong phải tốn gần một canh giờ mới bắt được luồng độc khí cuối cùng trong cơ thể. Bây giờ hắn đang hết sức chăm chú dẫn dắt đám độc này đến đan điền, chỉ chốc lát nữa thôi, độc trong cơ thể hắn sẽ hoàn toàn được đào thải.
Đột nhiên, phía sau lưng Liễu Ngọc Phong vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần. Liễu Ngọc Phong nhíu mày, rõ ràng hắn đã nhờ người canh giữ lối vào suối nước nóng rồi mà, sao giờ lại có kẻ nào lảng vảng ở đây đây?
Đang thời điểm trọng yếu, Liễu Ngọc Phong bắt buộc phải tĩnh thân cũng như tĩnh tâm. Hắn chỉ có thể vừa vận công vừa dùng thính lực để phán đoán hành động của kẻ không mời mà tới kia.
Từ xa Mạc Vô Vi đã thấy một bóng lưng trắng trẻo, gầy nhưng không yếu giữa màn hơi nước mịt mờ.
Mạc Vô Vi nuốt nước bọt, những hình ảnh da^ʍ mỹ trên cuốn xuân cung đồ lại cuồn cuộn nổi lên trong đầu cậu, vô tình dấy lên một ngọn lửa hừng hực ở dưới thân.
Cậu mơ hồ bước đến, mơ hồ cởϊ qυầи áo, lại mơ hồ lội xuống suối. Nước nóng vờn quanh thân, nhiệt khí thấm vào từng thớ thịt, thoải mái đến mức khiến cậu phải thở dài một hơi.
Chỉ bằng một tiếng thở dài như có như không, Liễu Ngọc Phong đã biết người đến là ai. Chợt nhớ đến hai người là cô nam quả nữ, hắn lại còn đang lõa thể, Liễu Ngọc Phong lập tức ngượng chín người. Sao sao sao "nàng" lại ở đây? Rốt cuộc "nàng" muốn làm gì?
Tiếng rẽ nước sau lưng ngày càng gần, Liễu Ngọc Phong cũng ngày càng hoảng, chân khí trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mất khống chế. Đúng lúc hắn đang định mạnh mẽ trấn áp chân khí, một bàn tay đặt lên vai hắn. Bàn tay kia nội lực dồi dào, nhưng khốn nỗi lại mang tính thuần âm, trong khi nội lực của Liễu Ngọc Phong là thuần dương. Thời khắc hai loại nội lực tương phản va vào nhau, tay chân Liễu Ngọc Phong lập tức nhũn như bún, chân khí trong người như bị ai rút cạn đi.
Liễu Ngọc Phong xụi lơ, lảo đảo muốn ngã, nhưng một cánh tay đã kịp bắt lấy hắn, hung hăng kéo vào lòng.
Liễu Ngọc Phong chẳng thể vận được chút lực nào, đến đẩy đối phương ra cũng không làm được. Trong lúc Liễu Ngọc Phong quẫn bách đến nỗi chỉ muốn kiếm cái lỗ nào tự nhảy xuống quách luôn cho rồi, thì "Mạc đại tiểu thư" đã làm một chuyện còn khó tin hơn gấp trăm ngàn lần nữa: "Nàng" hôn hắn!
Không phải là kiểu hôn phớt, cũng không phải là kiểu hôn ngọt ngào, mà là kiểu mạnh bạo như muốn cắn nuốt đối phương vào bụng. Liễu Ngọc Phong bị hôn đến mức mặt mày đỏ bừng, khóe môi đau rát, sắp nghẹt thở đến nơi rồi.
Thật lâu sau, Mạc Vô Vi mới tiếc nuối buông Liễu Ngọc Phong ra.
Liễu Ngọc Phong vừa hít lấy hít để vừa tức giận nhìn gương mặt tươi cười từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của hắn kia. Hơi thở của người thương gần trong gang tấc, vấn vít lấy hơi thở của hắn, tạo cảm giác như vành tai tóc mai kề nhau.
Liễu Ngọc Phong yếu ớt chất vấn: "Mạc đại tiểu thư, chúng ta... chúng ta còn chưa kết hôn, nàng không thể làm như vậy..."
Liễu Ngọc Phong còn chưa trách cứ xong, ánh mắt đã lỡ lơ đãng xuống vùng ngực bằng phẳng của đối phương. Tên tên tên này là nam?!!! Sự thật phũ phàng giáng thẳng xuống đầu hắn, làm hắn cả kinh đến mức phải ngốc đến vài phút.
Lý trí Mạc Vô Vi đã sớm tan rã, chẳng hơi đâu quan tâm đến những lời của Liễu Ngọc Phong. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy, bờ môi trơn bóng cứ khép lại mở ra kia thật mê người.
Thân dưới đã trướng đến phát đau, liên tục kêu gào đòi hỏi nam nhân kia, Mạc Vô Vi trực tiếp chuyển khao khát thành hành động. Cậu bế bổng Liễu Ngọc Phong lên, đi lên bờ, áp hắn xuống một mặt đá tương đối bằng phẳng.
Liễu Ngọc Phong vô lực giãy dụa, nhưng hành động của hắn càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Mạc Vô Vi. Mạc Vô Vi vén hết những sợi tóc đen lòa xòa trên người Liễu Ngọc Phong ra, tiếp tục hành vi tán tận lương tâm của mình.
Khoảng khắc Mạc Vô Vi đâm vào, đạo phòng tuyến cuối cùng trong trong lòng Liễu Ngọc Phong triệt để vỡ nát.
Đêm nay trời quang mây tạnh, trăng và sao đua nhau rải những vầng sáng bàng bạc xuống nhân gian. Đêm hè trên núi rất yên tĩnh, chỉ có lác đác vài tiếng côn trùng.
Xung quanh càng yên tĩnh, tiếng thở dốc của hai người nơi suối nước nóng mịt mù hơi nước càng rõ ràng. Lần đầu tiên trong đời Liễu Ngọc Phong hi vọng mình điếc luôn cho rồi, nếu được vậy, giờ phút này hắn sẽ không phải nghe thấy những âm thanh khó nghe do chính hắn phát ra. Hắn vừa tuyệt vọng vừa đau đớn nhắm chặt hai mắt, những giọt lệ khuất nhục tuôn ra từ khóe mắt, lăn dài trên má, rồi biến mất sau tóc mai đã ẩm mồ hôi lạnh.
Quân Thanh Cửu ở chơi với Mạc Mị Nhi đến giờ này mới về. Để tránh bị phát hiện, gã cố ý chọn con đường vắng nhất.
Lúc đi ngang qua suối nước nóng, chợt gã nghe thấy những tiếng động quái dị. Sẵn tính tò mò, gã rón ra rón rén lại gần, vạch lá cây ra, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Quân Thanh Cửu cảm giác như mình vừa trúng một tia sét, suýt nữa đã la toáng lên. Gã bịt miệng, cố gắng bình tĩnh lại, đè thấp hơi thở, nằm sấp xuống, âm thầm quan sát hai người đang nằm đè lên nhau kia.