*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đương nhiên, các ngươi cũng có thể hiểu Trường Không Trác Ngọc chính là Đá vá trời, chẳng qua trải qua năm tháng dài lâu có linh trí mà thôi.” Thanh Điểu tiếp tục nói, “Ta không hiểu Doãn chưởng môn liều tính mạng cũng muốn cho ngươi tự do mấy năm có ý nghĩa gì, cho dù ngươi không nguyện ý, cuối cùng cũng nhất định phải trở thành thần khí chủ trận phong ấn Ma giới.”
Lệ Tinh Luân đứng ở trước mặt Trường Không Trác Ngọc, cố gắng chịu đựng áp lực của Thanh Điểu, nhìn thẳng nàng nói: “Ý của ngươi là, sư phụ ta cuối cùng cũng sẽ giống như những ma vật đó, cùng bị phong ấn trên người Chúc Long sao?”
“Đúng thế,” Thái độ của Thanh Điểu đối với Lệ Tinh Luân vẫn không tốt như trước, nhưng ngại thân phận của Trường Không Trác Ngọc nên cũng không tùy tiện ra tay, “Đá vá trời vốn phải là có linh trí nhưng không có tình cảm, giống như ta, là di vật thời thượng cổ để lại, mục đích tồn tại duy nhất là giữ gìn sự ổn định của tam giới lục đạo. Kiếp nạn nhân gian uy hϊếp không chỉ nhân giới mà là toàn bộ tam giới lục đạo, chúng ta cho dù thịt nát xương tan cũng phải ngăn kiếp nạn nhân gian xảy. Ngươi cho rằng thế nào, lịch kiếp Tinh Quân?”
“Sư phụ!” Lệ Tinh Luân lập tức quay đầu nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc, trong lòng đầy bất an.
Một Trường Không Trác Ngọc tươi sáng hoạt bát duy nhất trên thế gian này, vậy mà phải cùng với những ma vật đó cùng bị phong ấn trên thân Chúc Long, trải qua tháng năm dài đằng đẵng, hai bên hao mòn dần rồi cùng biến mất… Kết cục như vậy, hắn không cho phép!
Thanh Điểu đã nói, Trường Không Trác Ngọc là lịch kiếp Tinh Quân sinh ra vì kiếp nạn này, mà Lệ Tinh Luân hắn… nhất định sẽ là đọa thiên giả ngăn cản Tinh Quân…
Huyết khí dâng lên trong lòng, ánh mắt Lệ Tinh Luân dần dần bị huyết sắc xâm nhiễm, hắn gắt gao nắm tay Trường Không Trác Ngọc, chờ sư phụ trả lời.
Với tính cách của sư phụ, cho dù nhắm mắt Lệ Tinh Luân cũng đoán được Trường Không Trác Ngọc sẽ nói gì, y sẽ nói những lời linh tinh như “Vi sư nếu là đại nhân vật sinh ra là để ngăn cản kiếp nạn, như vậy nhất định sẽ liều mạng phong ấn ma vật lại, đến lúc đó đồ nhi phải khắc tên vi sư lên thân Chúc Long nha, vậy thì toàn bộ Tu Chân giới sẽ biết tới đại danh của vi sư”.
Trường Không Trác Ngọc chính là người như vậy.
Cho dù hiểu rõ, Lệ Tinh Luân vẫn nhìn Trường Không Trác Ngọc, để mặc hai mắt của mình dần dần bị huyết sắc chiếm lấy, dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn Trường Không Trác Ngọc, chờ sư phụ trả lời.
Trường Không Trác Ngọc… Trường Không Trác Ngọc cũng rất rối rắm, trước kia y vẫn luôn cho rằng mình là một đại nhân vật đội trời đạp đất, kết quả cuối cùng cái gì cũng không phải, chỉ là một khối… một khối đá ngàn vạn năm qua vẫn luôn cố thủ trên đỉnh núi Côn Lôn mà thôi.
“Này… Làm sao đây, đồ nhi…” Trường Không Trác Ngọc dưới ánh nhìn chăm chú của Lệ Tinh Luân, luống cuống hỏi, “Đồ nhi, vi sư còn định sau khi khôi phục ký ức sẽ đem báu vật của vi sư nha, tâm pháp nha các thứ đều đưa cho ngươi, ngươi xem, ngươi bái sư lâu như vậy, vi sư cũng không dạy ngươi cái gì. Đồ nhi, ngươi còn làm đồ nhi của sư phụ sao?”
Đôi mắt gần như đỏ sậm của Lệ Tinh Luân dần phai màu, biến thành thuần đen, hắn buông tay Trường Không Trác Ngọc, một tay ôm y vào lòng, áp chế toàn bộ lệ khí trên người, hết sức ôn nhu nói: “Ta không cần gì cả, ta chỉ muốn, chỉ muốn cùng sư phụ ngươi cùng một chỗ, đi khắp thế gian, đem uy danh của sư phụ truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới. Trước kia không phải đại nhân vật cũng không sao, với thực lực của sư phụ, sớm muốn gì cũng sẽ trở thành nhân vật số một số hai Tu Chân giới, chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta là được rồi.”
Gần như tuyệt vọng cầu xin ôm chặt Trường Không Trác Ngọc, y muốn nói “Nhưng ta rất nhanh cũng sẽ bị phong ấn trên Hám Thiên Phong”, nhưng dưới cái ôm chặt của Lệ Tinh Luân, y không thể mở miệng, cuối cùng chỉ có thể vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Lệ Tinh Luân.
Y cũng rất muốn cùng đồ nhi đi khắp Tu Chân giới, cho dù không trở thành đại nhân vật cũng không sao, cứ nhàn nhã như vậy đi tới đâu nghỉ ở đó, như vậy là tốt rồi.
Nhưng mà…
Trong mắt Trường Không Trác Ngọc rơi xuống một giọt lệ, nước mắt không rơi xuống, mà bị trận gió của ba mươi ba tầng trời thổi ngược lên trời, cuối cùng chạm vào Dao Trì thần cung, vỡ thành từng mảnh nhỏ, phản chiếu ra ánh sáng cầu vồng.
Y luống cuống nhưng vẻ mặt lại dần dần kiên nghị lên, Thanh Điểu và Mặc Sĩ Hiển vẫn luôn nhìn y và Lệ Tinh Luân. Mặc Sĩ Hiển hình như bị những tin tức liên tiếp làm khϊếp sợ, mặt cứng đơ nói không nên lời. Mà Thanh Điểu vẫn có bộ dạng như trước, xinh đẹp nhưng yên tĩnh đứng ở phía trước bọn họ, giống như một món đồ tinh xảo, nhưng không được chủ nhân truyền tình cảm, thoạt nhìn mỏng manh như vậy.
Yêu Linh rõ ràng chỉ là một tia thần niệm của Nữ Oa, nhưng sẽ đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi, lại biết cò kè mặc cả, so với Thanh Điểu càng giống một sinh mệnh.
Trường Không Trác Ngọc duy trì tư thế ôm chầm Lệ Tinh Luân nói với Thanh Điểu: “Doãn chưởng môn vẫn luôn như vậy sao? Ta có vài lời muốn nói với hắn, có thể đi vào trong trận pháp sao?”
“Được,” Trong vẻ mặt Thanh Điểu hơi lộ ra chút mê mang, “Doãn Trường Không sẽ tiếp tục cho đến khi cạn kiệt sức lực, chờ sau khi hắn chết, lối vào Ma giới sẽ hoàn toàn mở ra. Hắn rất kỳ lạ…”
“Ngươi cảm thấy hắn kỳ lạ chỗ nào?” Trường Không Trác Ngọc nhìn Thanh Điểu thấy tình cảm của loài người, có hơi không hiểu.
“Doãn chưởng môn từ ba trăm năm trước tiếp nhận vị trí trưởng môn liền thường xuyên đi vào Dao Trì, hắn dựa vào thần trận Côn Lôn ngộ đạo, công pháp khí tức gần với Dao Trì, vốn dĩ Côn Lôn có truyền thừa của Dao Trì, nói hắn là vãn bối của ta cũng không quá.” Trong vẻ mặt Thanh Điểu lại lộ ra một chút hoài niệm, “Bởi vì là vãn bối trực hệ, nên ta đã sớm nói chuyện kiếp nạn cho hắn, hắn là chưởng môn Côn Lôn, sử dụng lệnh bài chưởng môn và bí pháp của Dao Trì là có thể trực tiếp khống chế Đá vá trời, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp phá vỡ kết giới, khống chế Đá vá trời hóa giải kiếp nạn. Đá vá trời là thần khí đứng đầu trong chín đại thần khí, thần khí sẽ bị khí tức của nó hấp dẫn, chỉ cần có người thật sự sử dụng được Đá vá trời, chín đại thần khí sẽ tự động hội tụ.”
Lệ Tinh Luân đang ôm sư phụ nghe Thanh Điểu nói vậy, gần như cắn nát răng. Thanh Điểu luôn miệng Trường Không Trác Ngọc là lịch kiếp Tinh Quân, là người sinh ra vì kiếp nạn, nhưng lại dùng các từ “di vật thượng cổ”, “thần khí” để hình dung y, căn bản không xem Trường Không Trác Ngọc là một sinh mạng. Đương nhiên, thái độ của Thanh Điểu đối với Lệ Tinh Luân càng tệ, trên cơ bản là nhìn hắn như nhìn người chết.
Hận ý và sát ý của Lệ Tinh Luân gần như đã hóa thành thực thể, nhưng Thanh Điểu căn bản không thèm để ý, tiếp tục nói: “Doãn Trường Không căn bản không cần phải chết, hắn lại cam nguyện dùng tám trăm năm tu vi và cái giá hồn phi phách tán, để đổi lấy vài năm tự do ngắn ngủi cho Đá vá trời, không phải rất kỳ lạ hay sao?”
Đúng là kỳ lạ… Trường Không Trác Ngọc nhìn thân ảnh trong trận pháp, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc, giống như thật nhiều thật nhiều năm, có người luôn nói chuyện với y, nói rất nhiều rất nhiều điều y không thể nhớ hết nhưng lại đủ để trong lòng lưu lại dấu vết.
“Cũng không… kỳ lạ…” Mặc Sĩ Hiển vẫn luôn im lặng đột nhiên nói chuyện, “Ở trong mắt Thanh Điểu tiền bối, Đá vá trời chỉ là một vũ khí, nhưng ở trong mắt ta và sư phụ, Côn Lôn thần trận là ‘Đạo’ của chúng ta.”
“Đạo?” Thanh Điểu nói với Mặc Sĩ Hiển, “Côn Lôn đứng đầu chính đạo, ‘Đạo’ mà các ngươi theo là thiên địa chính khí, không phải là đồ vật nào.”
“Thần trận không phải là đồ vật,” Mặc Sĩ Hiển cắn răng nói, “Nếu như lời ngài nói, thì từ năm trăm năm trước, thời điểm ta từ không trung rơi xuống núi Côn Lôn, cũng đã ngã chết. Nhưng lúc đó, thần trận dùng sức mạnh nhu hòa nhất để nâng ta. Suốt mười năm, ta chưa từng nghe y nói một câu, nhưng mỗi lần ta khóc, vẫn có thể cảm nhận được giữa trời đất phảng phất như có ngươi đang nói ‘Thằng nhóc thật phiền, làm sao cứ luôn khóc’, loại cảm giác này cứ như một đứa trẻ bày ra dáng vẻ ông cụ non. Sau khi ta bái sư phụ liền hỏi, hỏi người về chuyện thần trận, khi đó sư phụ nói cho ta biết, thần trận vốn chính là một đứa nhỏ, nhưng là y đang từ từ lớn lên, có thể còn chậm hơn người trưởng thành, nhưng y vẫn luôn học tập. Toàn bộ núi Côn Lôn dưới sự bảo vệ của thần trận, chúng ta lớn lên trong lòng hắn, cảm giác ngưỡng mộ trong lòng này, Thanh Điểu tiền bối sẽ không hiểu.”
Thanh Điểu hơi nghiêng đầu, giống như cảm thấy hứng thú với lời của Mặc Sĩ Hiển, nàng nói: “Mỗi một môn phái đều có trận pháp bảo vệ, cũng không giống môn phái nào giống các ngươi.”
“Giống nhau!” Mặc Sĩ Hiển nói, “Tử Thanh song kiếm của Thục Sơn là vĩnh viễn kiên quyết không lùi bước, Lưỡng Nghi kính của Nga Mi vừa cứng rắn vừa nhẹ nhàng cùng bao dung, Đá vá trời của Côn Lôn là chính đạo của thế gián, ba môn phái chúng ta, đều như thế, từ thời cổ thần, ba thần khí chính là nền móng bắt đầu ba môn phái, hàng năm đấu tranh với ma khí, nếu không giữ vững ‘Đạo’ của chính mình, đã sớm bị ma khí ăn mòn…”
“Nói tới nỗi ta cũng thấy hơi ngượng ngùng…” Trường Không Trác Ngọc sờ sờ mặt, cảm thấy có hơi nóng, có một số chuyện tự bản thân y nói hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng, nhưng nghe người khác nói, sẽ thấy hơi mất tự nhiên. Nhưng đồ nhi không giống vậy, mỗi lần đồ nhi đều khen đến đáy lòng y.
Vì thế y lại vỗ vỗ bả vai Lệ Tinh Luân, nói với hắn: “Đồ nhi trước đừng khóc, chúng ta đi nhìn Doãn chưởng môn trước, nói không chừng còn có biện pháp, vi sư đương nhiên cũng không muốn chết, còn có rất nhiều việc muốn cùng đồ nhi làm.”
Thanh Điểu nghe Trường Không Trác Ngọc nói liền mở miệng: “Không có…”
Nhưng nàng còn chưa nói xong đã bị Trường Không Trác Ngọc ngắt lời: “Ngươi đừng nói chuyện, dù sao ngươi chắc chắn sẽ nói những lời linh tinh gì mà không còn biện pháp khác, ta nhất định phải chết, đồ nhi nhất định sẽ phá hoại nhân gian. Đồ nhi vốn đã rất đau lòng, không cho ngươi tiếp tục ăn hϊếp hắn.”
Sau khi chặn lời của Thanh Điểu, Trường Không Trác Ngọc lại nói với Lệ Tinh Luân: “Đi, đồ nhi, chúng ta đi xem Doãn chưởng môn, vi sư còn rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, yên tâm, thế giới này chưa có chuyện gì làm khó được vi sư đâu.”
Từ khi tiến vào trong Dao Trì, Trường Không Trác Ngọc luôn bị vây trong trạng thái hoảng hốt, cho tới lúc này, sau khi tiếp nhận toàn bộ sự thật, vẫn lộ ra vẻ mặt tự tin khó hiểu như trước, giống như khi bọn họ còn ở dưới đáy Đoạn Hồn Cốc.
Vẻ mặt này từng khiến Lệ Tinh Luân bị thù hận cắn nuốt ở dưới đáy cốc lần nữa tìm được một con đường sống, mà hiện tại lại một lần nữa lôi hắn ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Lệ Tinh Luân buông Trường Không Trác Ngọc ra, huyết sắc trong mắt đã mất hết, lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Sư phụ, ta vẫn luôn có một câu muốn hỏi, không biết có nên hỏi hay không?”
“Đương nhiên phải hỏi, sư phụ truyền đạo có trách nhiệm giải thích thắc mắc, có thắc mắc tất nhiên phải tìm sư phụ.”
“Xin hỏi phải làm sao mới có thể giống như sư phụ bất kỳ lúc nào cũng vô cùng tự tin?” Lệ Tinh Luân không phải là muốn chế nhạo Trường Không Trác Ngọc, mà là thật lòng có thắc mắc, Trường Không Trác Ngọc rốt cuộc là tự tin từ đâu ra!
“Đương nhiên là nhờ vào thực lực của bản thân!” Trường Không Trác Ngọc dùng sức vỗ vỗ bộ ngực không mấy gì cường tráng, đặc biệt tự tin.
Lệ Tinh Luân âm thầm lắc đầu, tự tin của sư phụ có lẽ là khi Nữ Oa nặn ra liền có, dù sao cũng là tượng đất cổ thần tự tay tạo ra, năm đó những người này không phải thành thần thì cũng gần với thần, Hậu Nghệ năm đó còn có thể lấy thực lực bản thân khiêu chiến mười con Kim Ô thần điểu*, làm sao giống chút bùn đất được vứt đại ra như bọn họ được.
*Kim Ô thần điểu hay Tam Túc Kim Ô là đại diện cho mặt trời. [xin chào Lục Áp kun]Trường Không Trác Ngọc trong mắt đầy tự tin khiến Mặc Sĩ Hiển cũng dần khôi phục bình thường, hắn ta vẻ mặt thân thiết nói với Trường Không Trác Ngọc: “Thần trận… Thôi, vẫn gọi ngài là Trường Không tiền bối đi, tiền bối, sư phụ ta…”
“Đương nhiên cũng phải nghĩ biện pháp cứu Doãn chưởng môn,” Trường Không Trác Ngọc kiên định nói, “Chúng ta vào trong trận pháp đi, ta muốn tự mình nghe suy nghĩ của Doãn chưởng môn.”
Người này liều tất cả cũng muốn đem y thoát khỏi sứ mệnh bảo vệ Côn Lôn, hắn là chưởng môn chân chính của Côn Lôn, Trường Không Trác Ngọc tuyệt đối sẽ không mặc kệ hắn cứ như vậy cạn kiệt mà chết.
“Chúng ta đi vào trong trận pháp.” Trường Không Trác Ngọc nói.
“Không thể….”
“Ta hiện tại không muốn nghe ngươi nói chuyện,” Trường Không Trác Ngọc lần nữa ngắt lời Thanh Điểu, “Ngươi vẫn luôn tin những lời thiên thư ghi lại, cho rằng mình là “Di vật thượng cổ”, cho rằng mình là ‘món đồ’ dùng để giữ ổn định cho tam giới lục đạo, vậy thì phải nghe ta phân phó. Không phải trên thiên thư đã viết sao, lịch kiếp Tinh Quân sẽ dẫn dắt tu giả thành công hóa giải kiếp nạn, như vậy để hoàn thành sứ mệnh của ngươi, ngươi phải nghe theo ta.”
Thanh Điểu: “…”
Không hiểu sao lại cảm thấy cũng hơi có lý?
Trong nháy mắt chần chờ này khiến Thanh Điểu không thể ngăn ba người lại, dưới sự dẫn dắt của Trường Không Trác Ngọc, ba người thành công đến vị trí cực mạnh của trận gió, cũng là bên ngoài trận pháp Doãn Trường Không đang khổ sở duy trì.
Trường Không Trác Ngọc gần như có thể xem là ông tổ của tất cả các trận pháp trên nhân giới, năm đó cổ thần vì giữ gìn ba cái phong ấn Ma giới, Tây Vương Mẫu vì chống đỡ Dao Trì, hầu như đem toàn bộ tinh túy trận pháp khắc vào người Trường Không Trác Ngọc. Côn Lôn thần trận là nền tảng cho toàn bộ trận pháp Tu Chân giới, cho dù đều là trận pháp của cổ thần, y không những có thể phá giải mà còn có thể sửa được.
Nếu chỉ là Đá vá trời thì sẽ không có năng lực như vậy, nhưng trải qua năm tháng, Trường Không Trác Ngọc luôn hấp thu và học tập những tri thức này. Từ thượng cổ tới nay, tất cả những người công kích ý đồ phá giải Côn Lôn thần trận toàn bộ bị y hấp thu, y hấp thu đủ loại đủ kiểu công pháp, gặp qua đủ loại người, tuy rằng trước đây đều vô thức, nhưng cũng đem những thứ đó tạc trên thần thạch, trong hàng ngàn hàng vạn năm, dùng thần chí chậm rãi thức tỉnh của mình từng chút từng chút tiêu hóa.
Y luôn học tập tiến bộ, trận pháp như vậy, đối với Trường Không Trác Ngọc cũng không có gì đáng nói.
Trường Không Trác Ngọc sau khi dạo quanh một vòng ngoài trận pháp nói: “Ta hiểu rồi, kỳ thật tạm thời chống đỡ Dao Trì thần cung vẫn tương đối đơn giản, trận pháp này quan trọng nhất là ổn định trận gió trên ba mươi ba tầng trời. Sau khi thần trận bị phá giải, nơi này không còn nền tảng để chống đỡ trận gió, một khi trận gió không khống chế được tàn sát nhân gian bừa bãi, núi Côn Lôn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Đệ tử trên Nguyên Anh kỳ có lẽ còn giữ được một mạng, nhưng ngoại môn đệ tử từ Kim Đan kỳ trở xuống, chỉ sợ sẽ bị trận gió quật nát.
Nếu muốn để Doãn chưởng môn thoải mái một chút, trước tiên phải giải quyết trận gió này.”
“Phải làm thế nào?” Mặc Sĩ Hiển tích cực nói, hắn ta quan tâm nhất là an nguy của sư phụ.
Trường Không Trác Ngọc đứng trong trận gió có thể quật tan Đại Thừa kỳ lung lay hai cái, vuốt cằm nói: “Trận gió này uy lực thật lớn nha, nền tảng chống đỡ nó quả thật cần phải đủ mạnh, nhưng nếu có thể đem sức mạnh này trực tiếp dùng cho trận pháp, có lẽ có thể chống đỡ được một thời gian.”
Y quay đầu nhìn Thanh Điểu nói: “Tuy rằng không muốn để ngươi nói, nhưng có một số việc cần tới ngươi giúp đỡ. Về thần khí của Dao Trì, chắc là Tố Sắc Vân Giới Kỳ trong truyền thuyết phải không?”
“Đúng vậy.”
Tố Sắc Vân Giới Kỳ hay Bảo Tụ Tiên Kỳ, cờ này một là Vân Giới một là Tụ Tiên, mỗi khi Dao Trì có sự kiện gì, Tây Vương Mẫu sẽ giương Tụ Tiên kỳ, lúc đó toàn bộ tiên nhân phía trên ba mươi ba tầng trời liền biết được, sẽ đi đến gặp.
“Quả thế,” Trường Không Trác Ngọc nói, “Nếu hấp thụ ma khí đưa đến trên thân Chúc Long, vậy tất nhiên phải có phương pháp dẫn ma khí. Huyền Âm linh là âm, Tố Sắc Vân Giới kỳ là dương, cộng thêm Lưỡng Nghi kính của phái Nga Mi có thể trung hòa âm dương, đồng thời vận chuyển sức mạnh của ba thần khí này, có thể đem chín phần ma khí trong trời đất hấp thu lại. Phật tông còn có một pháp bảo của phật môn có thể diệt ma, như vậy, chín đại thần khí có thể hoàn toàn hấp thu và tiêu diệt ma khí. Bây giờ Tố Sắc Vân Giới kỳ ở đâu?”
Thanh Điểu lộ vẻ do dự, Trường Không Trác Ngọc lập tức nói: “Ta là thần khí đứng đầu chín đại thần khí, thần khí bị ta hấp dẫn, cho dù ngươi không nói ta cũng có thể tim được.”
“Không phải là ta không nói, mà Tố Sắc Vân Giới Kỳ chỉ có thể lấy ra dưới một cách,” Thanh Điểu lắc đầu nói, “Các ngươi không làm được.”
“Không thử làm sao biết không làm được,” Trường Không Trác Ngọc cái gì cũng thiếu, thiếu tiền thiếu linh thạch thiếu pháp bảo thiếu thân phận, chỉ có tự tin là không thiếu, “Nếu ta đoán không sai, Tố Sắc Vân Giới Kỳ ở ngay trong trận gió ba mươi ba tầng trời này.”
Mặc Sĩ Hiển lộ vẻ khϊếp sợ, mà Lệ Tinh Luân đã khôi phục được bình tĩnh ngược lại lý trí mà phân tích, nói: “Nói cách khác, trận gió của ba mươi ba tầng trời này sở dĩ còn có thể tồn tại được đến bây giờ, là nhờ vào Tụ Tiên Kỳ.”
Hai người nhìn về phía Thanh Điểu, tuy rằng nàng không trả lời, nhưng vẻ mặt đã nói cho hai sư đồ này biết, bọn họ suy đoán chính xác.
Mặc Sĩ Hiển tuy rằng cũng là nhân trong long phượng, nhưng chưa tiếp xúc nhiều với Trường Không Trác Ngọc, tạm thời còn chưa theo kịp suy nghĩ của đôi sư đồ này, chỉ có thể mờ mịt nói: “Cho nên Tố Sắc Vân Giới kỳ căn bản không thể lấy ra, một khi lấy ra trận gió sẽ hoàn toàn mất khống chế sao?”
“Ngược lại!” Lệ Tinh Luân dùng ánh mắt miệt thị nhìn Mặc Sĩ Hiển, xác định loại chỉ số thông minh này sư phụ chắc chắn sẽ không coi trọng hắn ta, lúc này mới yên tâm nói, “Tố Sắc Vân Giới Kỳ nếu có thể tụ trận gió lại, thì có nghĩa nó có thể khống chế trận gió, chỉ cần có người có thể tiến vào trận gió lấy Tố Sắc Vân Giới kỳ ra, sư phụ ta ở đây sửa trận pháp, liền có thể lấy Tố Sắc Vân Giới Kỳ làm trung tâm trận pháp, lấy sức mạnh của trận gió làm nơi phát ra linh khí, vậy Doãn chưởng môn có thể rời khỏi trung tâm trận pháp. Đương nhiên đây chỉ là kế tạm thời, trận gió không thể duy trì quá lâu, nhưng vẫn mạnh hơn so với Doãn chưởng môn đã sắp cạn kiệt linh khí.”
“Thì ra là thế… Có thể làm được sao?” Mặc Sĩ Hiển nhìn trận gió tàn sát bừa bãi dưới chân, đây chính là trận gió dùng để khảo nghiệm những người tu thần năm xưa, không đạt tới cấp thần, là không thể vượt qua trận gió.
Trường Không Trác Ngọc có lẽ còn có hy vọng, nhưng y còn phải ở đây sửa lại trận pháp, ngay khi có người lấy Tố Sắc Vân Giới Kỳ ra phải lập tức sửa lại trận pháp, như vậy mới có thể đúng lúc cứu Doãn chưởng môn ra, cũng không làm trận pháp bị hỏng.
Với thực lực bây giờ của mọi người, có thể làm được chuyện này, chỉ có mình Thanh Điểu tiên tử. Tuy rằng nàng còn chưa đạt tới cấp thần, nhưng nếu chỉ vào một chút, vẫn là có thể.
“Ta sẽ không vào.” Thanh Điểu nhìn thấu suy nghĩ của Mặc Sĩ Hiển, nói.
“Không trông cậy vào ngươi,” Lệ Tinh Luân còn mối hận diệt môn với Thanh Điểu, nhưng hắn tạm thời nhẫn nhịn, luôn có một ngày sẽ tính sổ với Thanh Điểu, “Ta đi.”
“Không thể!” Mặc Sĩ Hiển nói, “Sư đệ ngươi chỉ là Nguyên Anh kỳ đỉnh cấp thôi!”
Gọi ai sư đệ hả? Lệ Tinh Luân dùng ánh mắt vô cùng khó chịu trừng Mặc Sĩ Hiển.
“Này…” Dưới tình thế cấp bách nhất thời buột miệng, Mặc Sĩ Hiển lúng túng nói, “Đây không phải là… Từ sau khi ta được Trường Không tiền bối nuôi lớn, công ơn nuôi dưỡng cả đời khó quên, y đối với ta như sư như cha. Mà ngươi là đệ tử của Trường Không tiền bối, lại nhỏ hơn ta, tất nhiên là sư đệ…”
Lệ Tinh Luân nghiến răng, không rảnh biện luận vấn đề quan hệ với Mặc Sĩ Hiển, hắn xoay người nói với Trường Không Trác Ngọc: “Sư phụ, nếu chỉ đi vào một lát, ta chắc là có thể.”
Sử dụng kiếm pháp di chuyển trận gió, trong nháy mắt tìm ra lối đi tiến vào trận pháp, tìm được Tố Sắc Vân Giới kỳ, lấy nó ra. Tuy nó nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng hung hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị sức mạnh của trận gió làm tan xương nát thịt.
“Ta không sợ tan xương nát thịt,” Lệ Tinh Luân tiếp tục nói, “Cho dù ta chỉ còn lại một cánh tay, ta cũng có thể đem Tụ Tiên Kỳ đưa tới chỗ sư phụ. Đến lúc đó sư phụ có thể dùng Tụ Tiên Kỳ khống chế trận gió, tìm thân xác ta về, ta còn có thể khôi phục. Quan trọng nhất là, ta biết phương pháp tu thần, tạm thời khống chế Tố Sắc Vân Giới Kỳ ta vẫn có thể làm được.”
Ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, không phải là muốn cậy mạnh, cũng không có quyết tâm chịu chết, hắn thật sự tin tưởng mình có thể làm được, lấy thực lực Nguyên Anh kỳ xông vào trong trận gió, lấy thượng cổ thần khí ra.
Trường Không Trác Ngọc chăm chú nhìn Lệ Tinh Luân, sau đó gật đầu nói: “Đi đi, vi sư tin tưởng ngươi. Ngươi không phải là đọa thiên giả, mà là một người có thể cùng vi sư hóa giải kiếp nạn.”
“Dạ, sư phụ.” Lệ Tinh Luân mỉm cười vô cùng dịu dàng, hắn nắm lấy đoạn xương thú gần như không gì có thể phá nổi kia lên, rời khỏi bảo vệ của Trường Không Trác Ngọc nhảy vào trong trận gió.
Chỉ thấy sau khi hắn tiến vào trận gió vung đoạn xương rất nhanh, mỗi lần chạm vào trận gió, xương thú liền bị gọt một miếng, dần dần bị trận gió mài thành một thanh sắc bén góc cạnh.
Mà dưới kiếm của Lệ Tinh Luân, vậy mà thật sự xuất hiện một lối đi, so với lối đi khi Trường Không Trác Ngọc ở dưới Côn Lôn lên thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng hắn thật sự đã tách được trận gió.
“Đây… Rốt cuộc là làm sao được?” Mặc Sĩ Hiển khϊếp sợ nói, đừng nói là tu giả Nguyên Anh kỳ, cho dù hắn ta là Hóa Thần kỳ đỉnh cấp cũng hoàn toàn không thể làm được!
“Tiểu Hiển,” Trường Không Trác Ngọc vô cùng tự nhiên mà gọi Mặc Sĩ Hiển, “Từ khi ta và đồ nhi gặp nhau, sư đệ ngươi luôn làm được những chuyện hoàn toàn không thể. Ngươi từng gặp qua tu giả Nguyên Anh kỳ mới hai mươi hai tuổi sao?”
“Hắn… lại có thể còn trẻ như vậy sao?” Cho dù là Mặc Sĩ Hiển cũng là hơn một trăm tuổi mới đạt tới Nguyên Anh kỳ, Lệ Tinh Luân rốt cuột là làm thế nào được?
Làm thế nào? Trường Không Trác Ngọc cũng không biết. Từ khi gặp nhau đến nay, y luôn luôn bảo vệ đồ đệ này, mà Lệ Tinh Luân đưới đôi cánh của y cũng ra sức đuổi theo bước đi của y. Trường Không Trác Ngọc cường đại sẽ khiến bất kỳ ai cũng muốn sóng vai bên cạnh y, Lệ Tinh Luân chưa từng từ bỏ, cho dù máu tươi đầm đìa, cũng liều mạng chạy, cố gắng muốn đuổi kịp y.
Mà ở Vụ Linh Cốc, lúc Lệ Tinh Luân một chiêu làm bị thương Quỷ Xa trưởng lão, dấu chân của hắn đã chạm tới bóng của Trường Không Trác Ngọc rồi.
Trường Không Trác Ngọc còn là thượng cổ thần khí, trải qua ngàn vạn năm mới có sức mạnh như vậy, nhưng Lệ Tinh Luân có cái gì? Hắn chỉ là một người bình thường, lại có thể làm được những chuyện tu giả tầm thường không thể làm được.
“Ta thực sự là…” Trường Không Trác Ngọc cảm động nói: “Ta thực sự không chỉ anh tuấn cường đại, lại còn nhìn xa trông rộng, làm sao lại có con mắt tinh tường như vậy, nhận một đệ tử ưu tú như thế cơ chứ!”
Mặc Sĩ Hiển: “…”
Vì cái gì luôn cảm thấy… Trường Không Trác Ngọc khác với cao nhân thanh tĩnh trong tưởng tưởng của hắn ta nhỉ?
“Đương nhiên không phải là cái gì cũng không có.” Thanh Điểu vẫn lạnh lùng nói, “Thời Không Luân là năm đó cổ thần dùng xương Bàn Cổ chế thành, để khống chế được Thời Không Luân, có một cổ thần đã cưỡng ép đem máu Bàn Cổ dung nhập vào cơ thể mình, hấp thu sức mạnh từ thời khai thiên lập địa mới có thể đủ để thao túng Thời Không Luân, Lệ Tinh Luân có huyết mạch của vị cổ thần kia, cho dù là thiếu sức mạnh của Bàn Cổ, nhưng cũng là sức mạnh từ lúc sáng thế, nếu không làm sao lại đọa thiên?”
“Ngươi câm miệng.” Trường Không Trác Ngọc không nhin được nữa, cầm Mặc Sĩ Hiển ném về phía Thanh Điểu, y muốn đánh tiên tử lạnh như băng này từ lâu rồi!