Sau khi đưa Thái hậu đến Phổ Đàn tự, Kỳ Huyên rốt cuộc cũng đã không còn hậu cố chi ưu để đối phó Phàn tướng. Hắn không cần phải lo lắng rằng lúc đối phó Phàn tướng sẽ bị Thái hậu đâm cho một dao từ sau lưng.
Cho dù hắn không có bao nhiêu cảm tình với hậu cung, nhưng cũng không cho phép Thái hậu gây sóng gió ở đây. Nay đã có thể tiễn bước Thái hậu
rồi, hắn như hộc ra được một ngụm khí độc vậy.
Bất luận là do Thái hậu đã thật sự đầu hàng, hay chỉ vì sau này muốn Đông Sơn tái khởi mới lựa chọn tạm thời cúi đầu cũng tốt, ít nhất trong khi nàng không có mặt, Kỳ Huyên sẽ không cần phải quá đề phòng đối phương nữa.
Nói đến cũng thật đáng buồn, Thái hậu với hắn trước mặt người khác là mẫu tử, thật ra lại như cừu nhân chỉ một lòng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Đáng lẽ hắn có thể nương tay với mẫu hậu rồi. Thế nhưng mẫu hậu của hắn ấy à, hạ thủ với hắn cũng quá dễ dàng đi.
Kỳ Huyên chỉ cần vừa nghĩ đến bát canh ngọt ngào nhưng có độc kia, trong lòng lập tức lạnh lẽo. Kiếp trước Liễu phi đưa canh cho hắn uống, nhờ hắn có thuốc giải độc mới bình an vô sự được.
Giờ không có Liễu phi, canh đó là do chính mẫu hậu tự mình bưng đến cho hắn.
Uống xong bát canh, cũng chính là đoạn tuyệt chút thân tình cuối cùng với Thái hậu. Kỳ Huyên còn lưu lại cái mạng cho nàng, nói trắng ra, là vì thanh danh của bản thân mà thôi.
Giống như lời hắn từng nói với Thái hậu, hắn không thể có bất kì vết bẩn hay điểm yếu bị người ta nắm thóp được, càng không thể cho các quân chủ nước khác lý do để xuất binh xâm lược Đại Kỳ.
Từ tin tình báo hắn biết được, lần bại trận lần trước, Thư quốc đã nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ thời cơ xuất binh. Nhỡ lần này truyền ra tin đế vương Đại Kỳ thí mẫu, hắn biết, Thư quốc chắc chắn sẽ phái binh thảo phạt.
Hắn còn muốn thu Thư Tử Kỳ về dưới trướng, cũng không muốn xung đột vũ trang với Thư quốc bây giờ.
Nhớ tới Thư Tử Kỳ, hắn nhớ tới văn bản thuộc hạ hồi báo. Kỳ Huyên cầm tập giấy đặt ở một bên, trên đó tràn ngập những dòng về sinh hoạt ngày thường của Thư Tử Kỳ.
“Ẩn Nhất.” Kỳ Huyên điềm tĩnh gọi, ám vệ đang ẩn nấp lập tức hiện thân, cung kính quỳ xuống chờ mệnh lệnh.
“Nói cho Ẩn Thất, Thư Tử Kỳ là người trẫm muốn, bảo hắn cân nhắc cho kĩ.” Kỳ Huyên tựa tiếu phi tiếu nói, Ẩn Nhất rùng mình, cung kính ứng hạ, lĩnh mệnh đi.
Sau khi Ẩn Nhất rời khỏi, Kỳ Huyên tiếp tục phê duyệt tấu chương. Lúc thượng triều hắn phát hỏa lớn như vậy, gần đây các đại thần kia cũng đã thu liễm rất nhiều, không có ai nhắc đến chuyện lập hậu nữa. Ngoài sợ bị Kỳ Huyên khiển trách, bọn họ
còn sợ bị Kỳ Huyên quẳng cho một đại nan đề.
Nội cảnh của vương triều Đại Kỳ có hai con sông để dân chúng hằng ngày sinh hoạt có nước dùng.
Một con chảy từ đông xuôi tây,
xuyên qua toàn bộ quốc thổ Đại Kỳ, tên Hoành Thuỷ. Con sông còn lại chảy tử bắc tới
nam, giao với Hoành Thủy ở ngay vương thành, tên Tịnh Hà.
Tên hai con sông này bắt nguồn từ tục danh hai vị quân vương khai sinh vương triều Đại Kỳ. Đệ nhất quân vương của vương triều Đại Kỳ, Kỳ Tịnh Hà, hai trăm năm trước đã sáng lập Đại Kỳ vương triều, lúc ấy Đại Kỳ chỉ là một quốc gia nhỏ bé, tên Kỳ quốc.
Quốc thổ ban đầu của Kỳ quốc, chỉ bằng một nửa hiện tại. Kỳ quốc
qua hai trăm năm mới phát triển được như hiện tại. Mà phụ hoàng Kỳ Huyên tại vị ba mươi năm, trước lúc Kỳ Huyên được hai tuổi, mới cải nguyên thành Đại Kỳ vương triều.
Sau khi Kỳ Huyên đăng cơ, vẫn tiếp tục sử dụng hào danh năm nào, đến nay
chưa cải nguyên.
Ngọn nguồn Hoành Thủy ở phía đông, hơn một trăm năm trước, một ít cư dân ngụ ở Hoành Thủy dần dần phát triển trở thành một bộ lạc, bởi vì cư dân họ hàng chiếm đa số, bèn lấy luôn Hoành Thủy đặt tên Hoành gia trang.
Hoành gia trang vốn phần nhiều là người Kì quốc, nhưng ở nơi biên cảnh nên dần dà hỗn tạp rất nhiều người ngoại lai. Năm nay mùa thu, Hoành gia trang bởi vì khô hạn nên thu hoạch không tốt, cho nên dân chúng trong trang bắt đầu chặn đường cướp bóc.
Bởi vì có rất nhiều thương đội đi qua Hoành gia trang đến đại Kỳ vương triều nhắm hướng đông biên giới chư quốc để tiến hành mua bán, sau khi có cướp bóc Hoành gia trang hoành
hành, rất nhiều thương gia bị trễ nãi công việc và bị tổn thất rất nhiều.
Lúc Kỳ Huyên lâm triều, hắn đề cập đến vấn đề này, hỏi qua ý kiến chúng đại thần. Có đại thần chủ hòa, cho rằng có thể chiêu hàng, nếu Hoành gia trang khuyết thiếu lương thực, như vậy đưa chút lương thực cho bọn người đó, bọn họ sẽ không muốn tạo phản nữa.
Có một số đại thần lại theo chủ chiến, cho rằng không nên mặc kệ hành vi lần này của Hoành gia trang, nếu để các thành trấn khác biết, nhỡ về sau bọn họ cần gì sẽ hoành
hành giữa đường như thế, cướp bóc hết lương dân hay sao? Nếu vậy, Đại Kỳ còn chút uy nghiêm nào nữa đâu? Cho nên vạn vạn không thể chiều theo Hoành gia trang được.
Nếu muốn chiến, như vậy nên phái ai xuất chiến? Kỳ Huyên vừa đưa vấn đề ra, đại đa số không hẹn mà cùng nhìn phía Yến tướng quân.
“Sát kê yên dùng ngưu đao
(gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu)
?” Kỳ Huyên thản nhiên nói một câu, nhanh chóng đánh tan ý nghĩ tiến cử Yến tướng quân.
Nếu chỉ là một trấn nhỏ nội loạn mà lại cần Yến tướng quân xuất mã, các quốc gia khác sẽ nghĩ gì? Khẳng định sẽ cho rằng Đại Kỳ vương triều toàn
kẻ vô năng.
Còn nữa, biên phòng không thể thả lỏng, gần đây Thư quốc lại có chút rục rịch, Kỳ Huyên còn tính phái Yến tướng quân đến biên cảnh tọa trấn. Bởi vậy, Yến tướng quân quả quyết không thể đi Hoành gia trang.
Cho nên các đại thần trong ba ngày sau phải tìm ra người thích hợp cho Kỳ Huyên. Kể từ đó, các đại thần sao còn có tâm tư quan tâm hậu cung của bệ hạ nữa.
Sau khi Kỳ Huyên bãi triều, hắn triệu vài đại thần đến Ngự Thư Phòng tiếp tục nghị sự. Tả tướng tiến cử vài người, nhưng toàn
bị Phàn tướng phản đối.
“Nếu như thế, Phàn tướng ngươi nói nên phái ai đi đây?” Kỳ Huyên liếc nhìn Phàn tướng, Phàn tướng dừng một chút, cung kính đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nghĩ rằng, Yến tiểu tướng quân có thể đảm nhận trọng trách này.”
Mi nhãn Kỳ Huyên dựng đứng lên, không nghĩ tới Phàn tướng sẽ nhắc Yến Quy. Hắn vốn định cho Yến Quy đến Hoành
gia trang, nhưng vẫn còn do dự, thật ra nếu để y đi, thì phải nhiều tháng sau mới về được.
Nói thật, hắn không cho rằng, một Hoành gia trang nho nhỏ như thế, lại cần đến Yến Quy ra trận. Hắn sở dĩ suy xét đến Yến Quy, cũng là vì muốn y lập chiến công mà thôi.
Huống hồ Yến Quy niên kỉ chưa cao, còn cần nhiều tôi luyện, trừ Yến gia quân, vẫn có một số thiết kỵ binh không phục Yến Quy. Đây là lý do Kỳ Huyên muốn phái Yến Quy đến Hoành gia trang.
Kỳ Huyên lại không nghĩ tới, Phàn tướng sẽ nguyện ý tiến cử Yến Quy, hắn còn tưởng rằng Phàn tướng sẽ tiến cử Phàn Trọng, không hiểu được lão hồ ly Phàn tướng này lại tính toán cái gì đây.
Vốn Kỳ Huyên muốn lợi dụng Thái Hậu, thuận tiện vặn ngã Phàn tướng. Ai ngờ Phàn tướng thật sự cáo già, khiến hắn không thể bắt thóp được gã, từ hồi Phàn tướng thiếu chút nữa không ra được cung Thái hậu, sau đó chưa từng bước vào Phượng Nghi cung nữa.
Ngay cả chuyện bỏ độc Nghi phi, Phàn tướng cũng chưa từng xen vào, bằng không tội danh của Điệp phi không hẳn chỉ là ngự hạ không nghiêm, mưu hại long tự thôi đâu.
Đáng tiếc, lần này Phàn tướng lại thóat được một kiếp.
“Phàn Quý, ngươi thấy thế nào?” Kỳ Huyên đột nhiên điểm danh Phàn Quý, Phàn Quý hơi bất ngờ, tiến lên một bước cúi đầu cung kính nói: “Hồi bệ hạ, vi thần tán thành.”
“Tả tướng, Thái Úy thì sao?”
“Hồi bệ hạ, vi thần tán thành.” Tả tướng cùng Thái Úy đồng thanh đáp.
Kỳ Huyên trầm mặc không nói, thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Trẫm đã biết, đều lui ra đi.” Đám Phàn tướng cung kính rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, Phàn tướng nhanh chóng bỏ đi với Phàn Quý, tả tướng cùng Thái Úy nhìn bọn họ, giây lát sau, Thái Úy mới mở miệng nói:“Cẩm Phồn, ngươi nói Phàn tướng lại đánh chủ ý gì nữa?”
“Không lâu nữa Bệ hạ sẽ phái Yến tướng quân đóng giữ biên thuỳ, lúc Yến tiểu tướng quân không ở đây, gã sẽ đối phó với Yến gia quân.” Tả tướng trầm ngâm một hồi, mới thấp giọng nói.
“Hoặc là hắn muốn hại Yến tiểu tướng quân.” Thái Úy nhẹ giọng mở miệng, dừng một chút, tiếp tục nói:
“Vô luận là mất đi Yến tướng quân hay Yến tiểu tướng quân, đối Đại Kỳ vương triều đều là một tổn thất lớn.”
“Mặc kệ thế nào, chúng ta phải thay bệ hạ quan sát hắn cho kĩ.” Chúc Cẩm Phồn nói. Hai người nhìn nhau, thở dài một hơi, bước đi rời khỏi Ngự Thư Phòng, ra ngoài
cung. Không nghĩ tới vừa đến cửa cung, lại thấy Phàn Quý chờ ở dưới tàng cây.
“Tả tướng đại nhân, Thái Úy đại nhân, gia phụ cho mời.” Phàn Quý tiến lên, chắp tay hành lễ nói.
“Hữu tướng đại nhân như thế quá khách khí, thỉnh Phàn đại nhân dẫn đường.” Tả tướng ôn hòa cười nhẹ nói.
Phàn Quý mang theo tả tướng cùng Thái Úy đi đến gian tửu lâu lớn nhất vương thành, Phàn tướng đang ở trên lầu hai. Ba người vừa tiến vào phòng, lại phát hiện bên trong không chỉ có Phàn tướng, mà còn có Phàn Trọng nữa.
Phàn Quý âm thầm nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn Phàn tướng cùng tả tướng hàn huyên. Phàn tướng còn giới thiệu Phàn Trọng cho tả tướng cùng Thái Úy, nhân tiện khen Phàn Trọng nức nở.
“Nguyên lai là Phàn đại công tử, xưa nghe kỳ danh, hôm nay mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Chúc Cẩm Phồn ôn hòa cười nói, Thái Úy ở một bên thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Chúc Cẩm Phồn đã lão làng lắm rồi, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ cũng có thể nói chuyện với quỷ, rõ ràng chẳng ưa gì đại công tử bất tài này của Phàn gia, hôm nay vừa thấy, lại dễ dàng nói ra lời khen ngợi như thế.
“Tả tướng đại nhân quá khen.” Phàn Trọng mỉm cười, chắp tay nói. Mi tâm Chúc Cẩm Phồn giật giật, ánh mắt chợt lóe, cười đến càng ôn hòa, Thái Úy ở một bên thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng nhảy dựng.
Phàn Trọng này thật sự quá yếu kém, không có mắt nhìn, Chúc Cẩm Phồn thân là đại tướng đại thần quốc gia, quan cư nhất phẩm, Phàn Trọng vô quan vô chức, thấy hắn không hành lễ không nói, còn bày ra vẻ mặt kiêu căng như vậy.
Hắn liếc Phàn tướng một cái, chỉ thấy Phàn tướng thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, hiển nhiên không cảm thấy việc Phàn Trọng làm có gì không ổn. Thái Úy nhíu nhíu mày, quả thực thượng bất chính hạ tắc loạn.
Ngược lại sắc mặt Phàn Quý lại có chút khó coi. Hắn vào triều đã được một thời gian, cũng nhìn ra được tả tướng cùng Thái Úy đều là người của bệ hạ. Nay phụ thân muốn ngầm mượn sức hai người không nói, còn mặc kệ Phàn Trọng đắc tội tả tướng.
Xem ra vận số Phàn gia quả thực đã hết, phụ thân tuổi tác đã cao, hồ đồ mất rồi; huynh trưởng lại không biết tiến thân như vậy, cậy tài khinh người, nhưng lại chẳng có thực học.
Cho dù bệ hạ không xuống tay với Phàn gia, Phàn Quý nghĩ, Phàn gia dần dần sẽ tự đi đến diệt vong thôi.