Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lương Luân vái, “Thần tuân chỉ.” Bước nhanh đi ra điện.
Cao Nguyên Dục bất an không phục, nhưng hoàng đế tỏ vẻ nghiêm trang, hắn không dám trái lời, không thể làm gì khác hơn đành trơ mắt nhìn Lương Luân rời đi.
“Dục nhi, mài mực.” Hoàng đế phân phó.
Cao Nguyên Dục đứng trước bàn mài mực, ánh mắt lại không nhịn được nhìn ra ngoài, “Cũng không biết biểu ca sẽ nói cái gì, sẽ làm gì? Hiện giờ Lâm Thấm ra sao?”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Dục nhi, con gặp chuyện phải bình tĩnh mới được.”
Mặc dù trong miệng nói vậy, nhưng hoàng đế rốt cuộc vẫn quan tâm, lệnh cho Bàng Đắc Tín phái nội thị đi nghe ngóng tin tức, có chuyện gì tùy thời bẩm báo.
Bàng Đắc Tín vội sai hai tiểu nội thị cơ trí, “Tùy thời báo lại, không được chậm trễ.”
Tiểu nội thị chạy vội đi.
Cao Nguyên Dục thoáng yên tâm, cúi đầu tập trung mài mực cho hoàng đế.
Hiện giờ Bách phi đang ảo não đấy. Nàng luôn không thích Lâm Thấm, nhưng Lâm Thấm quá được hoàng đế và thái hậu cưng chiều, cho dù nàng không muốn cũng không dám công khai gây khó dễ cho Lâm Thấm, huống chi hôm nay nàng vốn mở tiệc mừng sinh nhật thay cho Bách Ấu Thanh, ngày tốt lành lại náo loạn ra chuyện như vậy còn có gì thú vị chứ? Nếu như mới đầu nàng còn mơ hồ ôm tâm tư muốn nhìn Lâm Thấm bị cười nhạo, nhưng hiện giờ tình hình vừa xoay chuyển, đã cảnh tỉnh nàng.
Nhanh chóng suy nghĩ, nàng quyết định nói chuyện thay Lâm Thấm, “Tôn phu nhân, ngươi đừng biện bạch thay Lô thị nữa. Nàng người này chẳng hiểu sao cả, bình thường vốn không có giao thiệp gì với Lâm gia, lại ngay trước mặt tất cả mệnh phụ nhắc đến hôn sự của Lâm nhị tiểu thư, quả thật buồn cười. Lỗ mãng hấp tấp, lấy danh tiếng của nữ hài nhi làm trò cười sao? Người như vậy, Tiên Cư điện không dám lưu.”
Gọi vài vị nữ quan đang làm việc phân phó, “Lập tức đuổi Lô thị này ra ngoài, sau này vĩnh viễn không cho phép vào Tiên Cư điện.”
Bách phi cũng suy nghĩ rõ ràng. Thứ nhất nàng không thể vô duyên vô cớ đội cái nồi đen này, thứ hai, phủ Tề Quốc công này dù sao cũng là nhà ngoại của tam hoàng tử Mục Vương, Mục Vương có dã tâm, sớm muộn gì phải đối phó với hắn, lúc này xé mặt ra cũng không có gì.
Đuổi Lô thị đi, trăm lợi mà không có một hại đối với Bách phi.
Lô thị cả kinh thất sắc. Nếu như nàng bị đuổi ra khỏi cung, vậy mất lớn rồi, nàng còn mặt mũi nào trở về phủ Tề Quốc công đây?
Kể cả Tôn thị cũng sợ, vội vàng cầu cạnh, “Nể tình nàng vi phạm lần đầu, còn cầu xin nương nương tha thứ cho nàng lần này.”
Bách phi cười lạnh liên tục, “Cái gì mà vi phạm lần đầu với không vi phạm lần đầu, chuyện như vậy một lần còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn thêm một lần nữa” Ra lệnh cho nữ quan, “Đuổi ra ngoài!”
Trong cung tự có thượng nghi nữ quan, hễ gặp chuyện không hợp lễ nghi đều có trách nhiệm giám sát quản giáo, vị thượng nghi nữ quan Bách phi gọi tới có khuôn mặt rất dài, giống như mặt ngựa, kể cả khi cười cũng giống như tức giận, lúc này nghiêm mặt càng thêm dọa người, không chút khách khí giơ tay chỉ, “Mời tới bên này.” Kêu Lô thị đi theo nàng.
Lô thị sao có thể cứ đi như vậy chứ? Khổ sở cầu khẩn, “Bách phi nương nương, ngài nghe ta giải thích, ta có nguyên nhân…” Vừa nói chuyện, ánh mắt nàng quét quanh bốn phía, giống như đang tìm ai.
La Anh thầm run lên, vội vàng núp ra sau lưng một vị quý phụ thân cao, sợ Lô thị nhìn thấy nàng, kêu ra ngoài.
Trốn trốn tránh tránh, trong lòng La Anh hối hận không thôi, “Sao ta không tìm kẻ chết thay chứ? Nếu như để cho một phụ nhân ngu xuẩn thay ta khuyên nàng, ta không ra mặt, lúc này ta cũng không cần lo lắng hãi hùng như vậy rồi. Phi, vốn định để Lâm Thấm nha đầu đáng chết mất mặt bêu xấu, ai ngờ nó răng nhanh sắc bén, lại bị nó cứng rắn xoay chuyển lại rồi, không thương tổn được đến nó, ngược lại khiến ta bị hù dọa không nhẹ.”
Thật ra thì Lô thị cũng không phải đang tìm La Anh, mà đang tìm cô em chồng Mục Vương phi. Nàng nói “Ta có nguyên nhân…” cũng chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi, La Anh coi như lo lắng vô ích.
Lúc này Mục Vương phi đang đứng chung với Kỳ Vương phi, Trang Vương phi, Tào Vương phi, nàng cảm thấy Lô thị người tẩu tử này chỉ biết làm càn, chỉ biết khiến nàng mất mặt, vào lúc này còn đang căm tức lắm, thật sự không định để ý đến nàng ta.
Kỳ Vương phi bình thường có quan hệ không tệ lắm với nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tuy chán ghét, nhưng vẫn phải năn nỉ một chút, dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ, có đúng không? Nếu như nàng ta bị đuổi thật, ngươi cũng mất mặt.”
Mục Vương phi thoáng nghĩ cũng đúng vậy, không thể làm gì khác hơn đành nhịn tức, mang khuôn mặt tươi cười cầu cạnh Bách phi, “Nương nương, nể tình thần thϊếp, kính xin tha cho nàng lần này đi.”
Bách phi ngoài cười nhưng trong không cười, “Ta ngược lại rất vui vẻ đồng ý, nhưng mà, chỗ La phu nhân và Lâm nhị tiểu thư biết ăn nói như thế nào?”
Ý của Bách phi chính là muốn để Mục Vương phi đi thương lượng với La Thư, Lâm Thấm, Mục Vương phi thầm mắng nàng giảo hoạt, nhưng trên mặt vẫn mang cười, “Tạ nương nương chỉ điểm.”
Nhịn xấu hổ trên mặt, tới xin lỗi La Thư và Lâm Thấm, “Lô thị càn rỡ, ta thay nàng nhận tội, kính xin La phu nhân và Lâm nhị tiểu thư nể mặt ta.”
Tề Vân, Lâm Thấm mắt lạnh nhìn, không hề lên tiếng, La Thư cười như không cười, “Mục Vương phi khách khí. Đây là Tiên Cư điện, Bách phi nương nương mới là chủ nhân, gặp phải chuyện vô lễ người vô lễ nên xử trí như thế nào, tự nhiên do Bách phi nương nương làm chủ. Chúng ta địa vị thấp kém, nào dám tùy ý chen vào?”
Bách phi đá cho nàng, nàng lại đá về cho Bách phi.
Mục Vương phi vừa thẹn vừa tức.
Phó Bảo nhỏ giọng nói với Trấn Quốc công phu nhân: “Giờ phải làm sao? Lâm nhị tiểu thư có thể ghi hận chúng ta không? Nếu như nàng thật sự làm nghĩa nữ cho trưởng công chúa, vậy nàng chẳng phải… chẳng phải là…” Nàng định nói đây chẳng phải thành em chồng của mình rồi sao, nhưng cho dù nàng và Trấn Quốc công phu nhân thân cận như thế nào, nàng không có mặt mũi nói lời này ra khỏi miệng, mắc cỡ đỏ mặt trước.
Mới vừa rồi Trấn Quốc công phu nhân liên tục phủi sạch, nói rõ ràng không muốn ghép Lương Luân và Lâm Thấm thành một đôi, nhưng lúc này cũng đã lấy lại tinh thần rồi, cảm thấy thật có lỗi, ngượng ngùng nói với La Thư: “La phu nhân, về sau chúng ta ngược lại thành người thân đấy. Không biết khi nào lệnh ái mới bái đến dưới gối trưởng công chúa vậy?”
La Thư thờ ơ, giống như không muốn để ý tới bà, “Trưởng công chúa đang xem ngày lành đấy.”
Trấn Quốc công phu nhân càng ngượng ngùng, ha ha cười hai tiếng, “Lâm nhị tiểu thư, về sau ngươi phải gọi ta một tiếng bà nội rồi.”
Nếu Lâm Thấm được Tương Dương trưởng công chúa nhận làm nghĩa nữ, vậy đương nhiên là nghĩa nữ của Lương Vô Bệnh rồi, tự nhiên nên gọi Trấn Quốc công phu nhân là bà nội.
Trấn Quốc công phu nhân tự cho rằng những lời này không chê vào đâu được, cũng khiến cho người ta không tìm ra được lỗi nào, ai ngờ Lâm Thấm lại cười nói: “Xin lỗi, vậy đại khái không được. Lão phu nhân ngài có thể không biết, mới đầu khi ta tiến cung đã nhận thái hậu nương nương làm bà nội, hiện giờ nếu lại cũng nhận ngài làm bà nội, chỉ sợ thái hậu lão nhân gia không đồng ý đâu.”
“Phụt…” Trong đám người vang lên tiếng cười nhỏ nhẹ.
Trấn Quốc công phu nhân đỏ bừng mặt.
Bởi vì bình thường La Thư cũng bất bình thay Tương Dương trưởng công chúa, không thích bà ta, vào lúc này càng thêm nhìn bà ta càng tức, không nhịn được mở miệng châm chọc, “Tiểu nữ còn tấm bé, nói thẳng chút, lão phu nhân đừng trách. Nhưng mà, lời này của tiểu nữ ngược lại không sai đâu, tiểu nữ đã nhận thái hậu nương nương làm bà nội, sợ rằng không có cách nào nhận ngài nữa. Cũng may cháu trai cháu gái của ngài đông đảo, thêm nữa ai cũng hiếu thuận, cũng không thiếu một khuê nữ nhà ta, ngài nói đúng không?”
Trấn Quốc công phu nhân đồng ý cũng không phải, phản bác cũng không được, tình thế khó xử, cảm thấy lúng túng.
Đúng lúc này, Lương Luân đến.
“Lương công tử.” Cung nữ Tiên Cư điện nhìn thấy Lương Luân tới đây, đều cúi đầu thi lễ.
Lương Luân chậm rãi mà đến, tao nhã tinh tế, hiên ngang đĩnh đạc, như thần tiên giữa loài người.
“Đây là con độc nhất của Tương Dương trưởng công chúa đi? Tướng mạo thật tốt, rất phong độ, tinh xảo tuyệt luân.” Mọi người nhìn thấy đều sinh ra hâm mộ.
Còn có người nhìn Lâm Thấm rồi lại nhìn Lương Luân, đáng tiếc lắc đầu. Rõ ràng một là kim đồng, một là ngọc nữ, nhưng Lô thị quấy nhiễu như vậy, cố tình biến hai người thành nghĩa huynh nghĩa muội, haizzz, không có duyên phận.
Trước mắt là nội ngoại mệnh phụ, danh môn thục nữ các nhà, châu ngọc vây quanh, hoa lệ xinh đẹp, người xinh đẹp xuất chúng đếm không xuể, Lương Luân vừa liếc mắt đã thấy được Lâm Thấm.
Lâm Thấm đứng trong tất cả thiếu nữ xinh đẹp cũng là xuất chúng, như hạc giữa bầy gà, vô cùng dễ thấy, làm người khác chú ý.
Trong lòng Lương Luân nóng lên. A Thấm, Luân ca ca tới, sẽ không để nàng bị khi dễ, nhất định sẽ không.
“Nghĩa huynh.” Lâm Thấm thanh tú xinh xắn đến trước mặt hắn, giọng nói trong trẻo, “Nghĩa huynh, muội bị người bắt nạt, huynh giúp muội hả giận.”
Tiếng “Nghĩa huynh” này rơi vào trong tai Lương Luân, giống như một tiếng sấm rền, đánh đau lỗ tai Lương Luân.
Phong tục tập quán của bổn triều, một khi nhận làm nghĩa huynh nghĩa muội, vậy không khác gì huynh muội ruột. Nếu lại bàn luận cưới gả, quả thật là lσạи ɭυâи. Nếu hai nhà cố ý kết thân, như vậy tuyệt đối sẽ không nhận làm nghĩa huynh nghĩa muội.
“Không, ta không muốn làm nghĩa huynh của a Thấm, không!” Trong lòng Lương Luân đang không tiếng động kêu gào.
Trong l*иg ngực hắn như đang có một luồng khí dâng trào thẳng lên, sắp nổ tung rồi.
“Nghĩa huynh.” Lâm Thấm uất ức nhìn hắn.
Trong lòng Lương Luân có vô số sóng giận gào thét mà qua, nhưng mà, đối mặt với đôi mắt tinh khiết của Lâm Thấm, hắn thế mà lại không có dũng khí cự tuyệt, không có dũng khí nói cho nàng biết, “A Thấm, ta không phải là nghĩa huynh của nàng, ta vĩnh viễn sẽ không là nghĩa huynh của nàng.” Hắn nào nỡ cự tuyệt Lâm Thấm.
“A Thấm, Luân ca ca nhất định sẽ giúp muội hả giận.” Lương Luân dịu dàng nói.
“Ừm, muội tin tưởng nghĩa huynh.” Lâm Thấm tin tưởng gật đầu.
La Thư nghiêm mặt, “A Luân, ngươi và nhị phu nhân phủ Tề Quốc công rất quen sao?”
Nhắc tới Lô thị đầu sỏ gây nên này Lương Luân lại giận sôi gan sôi ruột, hắng giọng nói: “Bá mẫu, tiểu chất và vị nhị phu nhân phủ Tề Quốc công này vốn không quen biết, chưa hề quen biết. Nếu như nàng nói lời có liên quan đến ta, tất cả đều không thể tin!”
Đám người Lô thị và Mục Vương phi cùng đỏ mặt.
Mắt thấy Mục Vương phi ra mặt cầu cạnh đều vô ích, Lô thị người tính nóng như lửa này cũng gấp, lớn tiếng chất vấn, “Lương Luân, lời của ta không thể tin, vậy còn lời của bà nội ngươi thì sao? Có thể tin không?”
Giọng nàng rât cao, quả thật được xưng tụng là chấn động rừng cây, vang tận mây xanh, tất cả mọi người ở đây đều nghe rất rõ ràng.
Trấn Quốc công phu nhân mặt trắng rồi.
Sắc mặt Lương Luân cũng thay đổi theo.
Khi đối mặt với Lô thị và Mục Vương phi thì hắn có thể nhẫn tâm, nhưng Trấn Quốc công phu nhân là bà nội của hắn, bà nội ruột thịt của hắn.
Trấn Quốc công phu nhân mấp máy môi, “Luân nhi, Luân nhi.”
Tóc bà đã bạc trắng, tuổi già sức yếu, lúc này bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sắc mặt rất kém, càng nhìn càng có vẻ đáng thương, làm người ta đồng tình.
“Bà nội tuổi tác đã cao, có một số việc lão nhân gia bà cũng không rõ ràng.” Một hồi lâu, Lương Luân chậm rãi nói ra.
Lời hắn nói vẫn rất uyển chuyển, không hề chỉ trích gì, Trấn Quốc công phu nhân lại nước mắt đầy mặt, “Luân nhi à, cháu đang trách tội bà nội sao, bà nội một lòng vì tốt cho cháu, bà nội muốn…” Tay bà vỗ ngực, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trong tai nổ vang, hoa mắt chóng mặt, dần dần ngã về sau.
“Bà cô!” Phó Bảo ở bên cạnh đỡ bà kêu lên thảm thiết.
“Bà nội!” Lương Luân kinh hãi.
Hắn ba chân bốn cẳng đi tới bên cạnh Trấn Quốc công phu nhân, giơ tay đỡ bà, “Bà nội, bà nội! Lão nhân gia không sao chứ?”
Trấn Quốc công phu nhân tê liệt ngã vào trong lòng hắn, yếu đuối nhếch miệng cười cười, “Luân nhi, cho cháu…” Giọng nói dần nhỏ đi, người cũng hoàn toàn hôn mê.
“Bà nội, bà nội!” Giọng Lương Luân bi ai mà đau đớn.
“Mau, mau truyền thái y!” Bách phi vừa thấy Trấn Quốc công phu nhân té xỉu, tê dại da đầu, luôn miệng sai người truyền thái y.
Trấn Quốc công phu nhân đã lớn tuổi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ở Tiên Cư điện, Bách phi cảm thấy mình không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Bách Ấu Thanh không nhịn được dậm chân, “Ta thật xui xẻo!”
Sinh nhật của nàng vốn có thể tổ chức ở Bách gia, nhưng bởi vì trong lòng quá bực bội, không thăng bằng, nên mới dây dưa Bách phi muốn làm ở Tiên Cư điện.
Vốn muốn một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, hiện giờ đảo ngược rồi, đầu tiên ra một Lô thị, hiện giờ Trấn Quốc công phu nhân lại té bất tỉnh, điềm xấu bao nhiêu, không vui mừng bao nhiêu.
Mọi người cũng đều hoảng loạn lên rồi.
Không ai tình nguyện tận mắt chứng kiến tử vong và bệnh tật, Trấn Quốc công phu nhân tuổi tác đã cao, ai cũng sợ bà thật sự gặp chuyện không may.
Lương Luân hoảng loạn trong lòng, “Nhanh, truyền thái y, truyền thái y!” Ôm Trấn Quốc công phu nhân ra ngoài, hy vọng gần thái y một chút, gần thêm một chút nữa…
Lâm Thấm lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có thương xót và đồng tình.
Cho dù là ai nhìn thấy bà nội mình té bất tỉnh, đều sẽ hoang mang lo sợ đi?
Thái y xách theo hòm thuốc vội vã đi tới đây, cùng Lương Luân đi đến sương phòng gần đó, kiểm tra cho Trấn Quốc công phu nhân.
“Thái y, bà nội ta thế nào?” Trên trán Lương Luân toát mồ hôi, lo lắng hỏi thăm.
Thái y cẩn thận chẩn bệnh, cau mày, “Lương công tử, tình hình lão phu nhân không được tốt đâu, hình như bị chọc tức.”
“Chọc tức.” Lương Luân lẩm bẩm, trên mặt lộ vẻ đau lòng.
Thái y an ủi: “Lão nhân gia ở độ tuổi này, kể cả ngồi trong nhà không động đậy cũng sinh bệnh, hết cách rồi, tuổi tác đến rồi. Lương công tử, ta châm cứu huyệt vị, thông kinh mạch, điều hòa khí huyết thay lão nhân gia, rồi lại nhìn xem, được không?”
Lúc này Lương Luân đã rối loạn trong lòng, gật đầu nói: “Thái y, xin ngài toàn lực cứu trị, Lương gia nhất định hậu tạ.”
Thái y mỉm cười, “Bổn phận y giả thôi, không đảm đương nổi công tử tạ.” Lấy kim châm ra, tìm huyệt vị, châm cứu cho Trấn Quốc công phu nhân.
Không phải nói, thái y này thật sự có bản lĩnh, hắn châm cứu không lâu, Trấn Quốc công phu nhân đã mở mắt.
“Bà nội.” Lương Luân mừng rỡ nhào tới trước mặt Trấn Quốc công phu nhân.
Trấn Quốc công phu nhân run run rẩy rẩy chìa tay muốn sờ mặt hắn, “Luân nhi, về nhà, về nhà.” Muốn về phủ Trấn Quốc công.
“Được, nghe ngài, về nhà.” Lúc này Lương Luân nào dám không tuân theo lão nhân gia, vội vàng luôn miệng đáp ứng.
Thái y nói Trấn Quốc công phu nhân có thể di chuyển, Trấn Quốc công phu nhân lại kéo tay Lương Luân luôn miệng nói phải về nhà, Lương Luân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành cùng bà về phủ Trấn Quốc công – hắn ngược lại muốn đi nói một tiếng với Lâm Thấm, nhưng hắn không đi được, Trấn Quốc công phu nhân kéo tay hắn không chịu buông.
“A Thấm, ta không muốn làm nghĩa huynh của nàng.” Lương Luân rời khỏi hoàng cung với Trấn Quốc công phu nhân, quyến luyến quay đầu lại, “Chờ ta thu xếp xong bà nội, sẽ trở lại gặp nàng. Ta không muốn làm nghĩa huynh của nàng, nghĩa huynh lại không thể một đời một kiếp cùng với nàng.”
“Bẩm bệ hạ, Trấn Quốc công phu nhân đột nhiên té xỉu, Lương thiếu gia trở về phủ Trấn Quốc công với bà ta rồi.” Nội thị trở lại bẩm báo.
Cao Nguyên Dục mặt trầm như nước, “Ta biết ngay biểu ca sẽ như vậy.”
Hắn xin lệnh hoàng đế, “Phụ hoàng, không thể để Lâm Thấm uổng công bị cơn tức này, để cho con đi đi!”
Hoàng đế nâng bút đang nghĩ điều gì, thuận miệng nói: “Đi đi.”
Cao Nguyên Dục bái biệt hoàng đế, như một cơn gió đi ra ngoài.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của hắn, “Bàng Đắc Tín, ngươi nói hắn sẽ làm thế nào?”
Bàng Đắc Tín cười theo, cười hiện đầy nếp nhăn trên mặt, “Nô tài sao đoán được? Sở Vương điện hạ là người nhiệt tình, Lâm nhị tiểu thư là bạn chơi từ nhỏ cùng lớn lên, Lâm nhị tiểu thư bị bắt nạt, điện hạ nhất định không chịu để yên. Nhưng mà Sở Vương điện hạ định làm thế nào để Lâm nhị tiểu thư hả giận, nô tài thật sự không đoán được.”
Hoàng đế mỉm cười, “Khó trách ngươi không đoán được.” Tập trung tinh thần viết gì đó trên giấy, không hề nói chuyện với Bàng Đắc Tín nữa.
Bàng Đắc Tín mê man.
Hoàng đế cũng không ngẩng đầu lên căn dặn, “Bên kia có chuyện gì, sai người tùy thời báo lại.”
“Dạ, hoàng thượng.” Bàng Đắc Tín vội đáp ứng, lại lệnh cho nội thị đi Tiên Cư điện.
Lúc này Tiên Cư điện hoàn toàn rối loạn.
Sau khi Trấn Quốc công phu nhân té xỉu, tất cả mọi người rối loạn, Bách phi cũng tim đập rộn lên, không có ai để ý đến Lô thị nữa, Mục Vương phi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng La Anh thầm biết mình không nên mở miệng, nhưng mắt thấy có cơ hội chế nhạo La Thư và Lâm Thấm mấy câu, nàng nhịn lại nhịn cuối cùng vẫn không nhịn được, châm biếm nói: “A Thấm, ngươi bản lĩnh thật lớn, chọc tức Trấn Quốc công phu nhân ngất xỉu.”
La Thư tức sùi bọt mép, “Vì sao Trấn Quốc công phu nhân lại do a Thấm nhà ta chọc tức ngất đi? La Anh, ngươi nói rõ rang cho ta!”
Tề Vân vững vàng đỡ lấy nàng, giọng nói cũng vững vàng, “Thẩm đại phu nhân, đồ có thể ăn lung tung, nhưng lời nói lại không thể nói lung tung. Ngươi dù sao cũng là dâu cả Thẩm phủ, lời nói ra không thể nói nổi tiếng, nhưng không thể thuận miệng nói bậy như thôn phụ hương dã. Xin hỏi lời của ngươi có bằng chứng gì? Mời lấy ra. Nếu như ngươi không lấy ra được, hừ!” Tề Vân đổi giọng, trong ánh mắt cũng có vẻ ác liệt, “Cũng đừng trách Lâm gia và Tề gia không khách khí với ngươi!”
“Con dâu cả của Lâm gia thật lợi hại.” Có người bàn luận xôn xao.
Bên cạnh lập tức có người phì cười ra tiếng, nhẹ giọng nói: “Nàng có thể không lợi hại sao? Ông ngoại nàng là Thổ Ty Vương Ngạc Tây, từ nhỏ được nuôi dưỡng như công chúa. Đây may là ở kinh thành, nếu như ở Ngạc Tây, nàng dậm chân một cái, mặt đất đều run rẩy đấy.”
Người nọ nghe tặc lưỡi hít hà.
Trịnh thị ngoài cười nhưng trong không cười, “Con dâu ta ngược lại không nói bậy. Chư vị, hôm nay mới đầu có phải Trấn Quốc công phu nhân vẫn yên ổn không? Sau đó có phải vì Lâm nhị tiểu thư mới nổi lên tranh chấp, Trấn Quốc công phu nhân mới té xỉu không? Nếu nói Lâm nhị tiểu thư chọc Trấn Quốc công phu nhân tức xỉu, nói cũng thông.”
La Anh không ngờ Trịnh thị thế mà lại giúp đỡ nàng, mừng rỡ, “Đúng vậy, nếu không phải a Thấm gây chuyện, Trấn Quốc công phu nhân sẽ không té xỉu.”
Lâm Thấm tò mò nhìn Trịnh thị, “Trịnh phu nhân và Thẩm Tướng phu thê lâu năm, nhất định ăn ý. Xin hỏi Thẩm Tướng bình thường xử lý công vụ cũng giống như Trịnh phu nhân sao? Trước kia ta luôn cho rằng triều ta chính trị trong sạch, quan viên rõ ràng, bây giờ nhìn lại, sợ rằng tạm thời còn nghi vấn rồi.”
Sắc mặt Thẩm Minh Châu tái nhợt.
Trịnh thị và La Anh thật ra đang quấy rối, hai người nói chuyện vốn không thông. Lâm Thấm rất thông minh, không hề dây dưa chi tiết với hai người, một câu hời hợt “Thẩm Tướng bình thường xử lý công vụ cũng giống như Trịnh thị”, đã kéo cả Thẩm Tướng vào trong trận miệng lưỡi này, giống như Thẩm Tướng không hề có đầu óc như Trịnh thị và La Anh.
Giọng Lâm Thấm rất trong trẻo rất dễ nghe, nói cũng không nghiêm nghị, nhưng nói ra lời vô cùng lợi hại.
“A Thấm, bà nội ta là người già nua, thấy Trấn Quốc công phu nhân té xỉu, không khỏi có cảm giác môi hở răng lạnh.” Thẩm Minh Châu dịu dàng nói: “Chúng ta làm vãn bối, không tính toán chi li với trưởng bối, a Thấm ngươi nói được không?”
La Thư thấy ghê tởm trong lòng.
Trước kia nàng chỉ biết Thẩm Minh Châu hơi đáng thương, không được người chào đón, lại không biết sau khi nàng ta lớn lên lại như vậy. Khi La Anh và Trịnh thị hăt nước dơ lên người Lâm Thấm thì nàng ta làm như không thấy có tai như điếc, nhưng Lâm Thấm mới vừa nói một câu, đâm chọc vào chỗ đau của Thẩm gia, Thẩm Minh Châu lại muốn để Lâm Thấm không tính toán chi li với trưởng giả -- mặt mũi thật lớn.
“Rốt cuộc là a Thấm nhà ta tính toán chi li, hay có vài người cố ý thêu dệt chuyện, ngươi làm cho rõ rồi nói với chúng ta.” Trong lòng La Thư không hề còn chút thương hại Thẩm Minh Châu, chân mày nhếch nhẹ, không khách khí nói.
Thẩm Minh Châu đỏ bừng mặt.
“Sở Vương điện hạ giá lâm --” bên ngoài vang lên tiếng nội thị vang dội.
Thẩm Minh Châu kích động trong lòng, ngừng thở trong nháy mắt, “Hắn tới, hắn tới…” Nàng sung sướиɠ, ngượng ngùng quay đầu nhìn sang.
Cao Nguyên Dục đi tới trong nội thị cung nữ vây quanh, hoa phục gấm vóc màu tím sáng trên người bị gió thổi bay lên, tác phong xuất sắc, quý khí bức người.
“Dục nhi, sao con lại tới đây.” Bách phi thấy Cao Nguyên Dục tới đây, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cao Nguyên Dục nghiêm trang hành lễ với Bách phi, “Bái kiến mẫu phi. Mẫu phi, hài nhi nghe nói Lâm muội muội bị uất ức ở Tiên Cư điện, đặc biệt tới để chủ trì công đạo thay nàng. Lâm muội muội là muội tử ruột thịt của đại tẩu, em vợ đại ca, hài nhi và đại ca huynh đệ tình thâm, tự nhiên không thể để Lâm muội muội bị khinh bỉ ở Tiên Cư điện, mẫu phi ngài nói đúng không?”
Ngực Bách phi đau đớn một trận.
Nàng bị Cao Nguyên Dục chọc tức.
Cao Nguyên Dục trực tiếp nói thẳng hắn tới đây đòi công đạo cho Lâm Thấm, nhưng lý do của hắn rất đường hoàng: Lâm Thấm là muội tử của đại tẩu hắn, em vợ của đại ca hắn, hắn và đại ca quan hệ tốt, cho nên không thể để Lâm Thấm bị khinh bỉ ở đây. Tuy phải ra mặt thay Lâm Thấm, nhưng không hề có nhi nữ tình trường, nghe thật đường hoàng!
Trong lòng Bách phi đã cực kỳ đau đớn rồi, nhưng Thẩm Minh Châu còn đau lòng hơn nàng, càng khó chịu hơn nàng.
Khó khăn lắm mới thấy được Cao Nguyên Dục một lần, Cao Nguyên Dục lại vì Lâm Thấm mà tới, Thẩm Minh Châu cảm thấy lòng mình đang rỉ máu…
Trịnh thị và La Anh đồng thời xụ mặt xuống.
Lô thị vốn cho rằng mình có thể thừa dịp loạn tránh được một kiếp, ai ngờ Lương Luân đi, lại tới một Sở Vương Cao Nguyên Dục, không khỏi hốt hoảng, “Xui xẻo, xui xẻo, sao Sở Vương điện hạ lại quản chuyện vớ vẩn này chứ? Thật ra, Tề Vương là đại ca hắn, chẳng lẽ Mục Vương không phải là tam ca hắn sao? Vì hả giận cho người nhà mẹ đẻ đại ca hắn, mà có thể để hắn nhục nhã người nhà mẹ đẻ tam ca hắn sao?”
Mục Vương phi vốn cho rằng đã xen lẫn qua, đang âm thầm may mắn rồi, Cao Nguyên Dục lại tới, nàng lại rất có mấy phần không vui, “Thập tứ đệ, đây là chuyện nữ nhân gia, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, đừng quản.”
Cao Nguyên Dục cung kính vái, “Tam tẩu xin thứ tội, hôm nay đại ca không ở đây, đại tẩu cũng không ở đây, ta đây làm đệ đệ nhất định không dám thất lễ người nhà mẹ đẻ đại tẩu. Xin hỏi tam tẩu, là nhị phu nhân Tề Quốc công phủ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, đúng không? Tam tẩu, tiểu đệ biết trước giờ ngài công bằng nhất phân rõ phải trái nhất, ngài nói thử xem, nhị phu nhân phủ Tề Quốc công nên xử phạt như thế nào mới hợp tình hợp lý đây?”
Thái độ của hắn rất cung kính, nhưng nói ra lời lại hùng hổ dọa người.
Mục Vương phi tức giận trong lòng, “Cũng chỉ là mấy câu khóe miệng mà thôi, nhị phu nhân chỉ nhanh mồm nhanh miệng, theo ta thấy, La phu nhân và Lâm nhị tiểu thư rộng lượng chút, chuyện này coi như qua.”
Cao Nguyên Dục tiến lên trước một bước, ánh nắng chiếu lên hai gò má trắng nõn vả lại mềm mịn như dương chi mỹ ngọc, rực rỡ lấp lánh như thần tiên, “Từ trước đến giờ tam ca đối xử rộng rãi với người khác, nghiêm khắc với bản thân, tâm tẩu, ngài là hiền nội trợ của tam ca, không nên cô phụ tam ca mới đúng. Lấy phẩm cách đạo đức của tam ca, nếu đã làm sai chuyện, nói sai, sẽ kêu đối phương rộng lượng một chút rồi bỏ qua chuyện sao?”
Mục Vương phi thấy hắn tỏ vẻ dứt khoát không tha, rất phiền não, “Tiểu thập tứ bình thường không hề khó chơi, hài tử vô cùng tốt, hôm nay sao lại khó chịu như vậy. Haizzz, năm hạn bất lợi, năm hạn bất lợi.”
Liếc nhìn Lô thị, căm hận lan tràn, “Đều do đồ vô dụng này, khí thế nhất thời, tìm cho ta phiền toái lớn như vậy! Tiểu thập tứ cũng không phải hoàng tử không được sủng ái, hắn muốn gặp hoàng thượng, bất cứ lúc nào đều được, nếu như hắn bởi vì chuyện này mà tố cáo tam điện hạ trước mặt hoàng thượng, vậy xong rồi. Thôi, đã bức đến nước này, bỏ tốt giữ tướng vậy.”
Mục Vương phi làm ra vẻ công chính nghiêm minh, lệnh cho Lô thị, “Ngươi đi xin lỗi ngay mặt Lâm nhị tiểu thư, sau khi nói xin lỗi rồi xuất cung đi. Sau này không được đặc biệt cho phép, nghiêm cấm vào cung.”
Lô thị ngồi sững trên đất.
Mục Vương phi đã lên tiếng, nàng không thể tìm được ai nói giúp mình nữa. Nàng sẽ bị đuổi ra khỏi cung, về sau không thể đi vào được nữa. Nội ngoại mệnh phụ không thể vào cung, giá trị con người rớt xuống ngàn trượng, trở lại phủ Tề Quốc công, cuộc sống sau này nàng cũng không biết nên sống như thế nào…
Mục Vương phi vừa tỏ vẻ thâm minh đại nghĩa, thì dứt khoát làm triệt để, sai người “Đỡ” Lô thị đến trước mặt Lâm Thấm xin lỗi bồi tội, sau đó không hề lưu nàng lại, nửa đỡ nữa kéo nàng đi rồi.
Thấy Lô thị có kết quả như vậy, mọi người sinh ra ý lạnh trong lòng.
Lô thị này cũng đáng thương, không kiềm chế được tính tình, nhất thời xúc động lỗ mãng thò đầu ra, kết cục thê thảm như thế.
“Vị nhị tiểu thư Lâm gia này, không thể đắc tội được…”
“Đúng, không thể đắc tội được. Nhìn xem, Tề Vương và Tề Vương phi không hề ở đây, hoàng thượng, thái hậu, Tương Dương trưởng công chúa cũng không ra tay, chỉ cần một Sở Vương, đã như vậy.”
Không ít người nhìn trộm Lâm Thấm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ.
Bên tai La Anh nghe được những lời nghị luận nho nhỏ này, lửa giận phừng phừng đi lên, “Được, bên này Bách phi lôi kéo Thẩm gia, muốn Thẩm gia bán mạng thay nàng, dốc sức thay Sở Vương, Sở Vương lại nịnh nọt Lâm Thấm ngay trước mặt ta! Đây là coi Thẩm gia thành kẻ ngu sao? Đây là định đùa giỡn Thẩm gia trong lòng bàn tay sao?”
Trong hoàn toàn yên tĩnh, La Anh cười một tiếng quái dị, tiếng cười vang dội, kinh động tất cả mọi người, “Tuồng vui ngày hôm nay thật đẹp mắt, mạnh hơn tuồng hát trên sân khấu đâu chỉ trăm ngàn lần. Chậc chậc, Lô nhị phu nhân đi, Trấn Quốc công phu nhân cũng đi, hễ là người đối nghịch với Lâm nhị tiểu thư, toàn bộ đều không ở lại được, Lâm nhị tiểu thư uy phong biết bao!”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng.
Cao Nguyên Dục ánh mắt tĩnh mịch.
La Anh vừa cười một tiếng quái dị, lớn tiếng nói: “Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc, mặc dù Lô thị phu nhân không có nguyên do nhắc đến hôn sự, nhưng Trấn Quốc công phu nhân lại cự tuyệt rõ ràng. Lão nhân gia bà đã nói rõ ràng rồi, không muốn để Lâm nhị tiểu thư làm cháu dâu…”
“Câm mồm!” Cao Nguyên Dục gầm lên giận dữ.
Hắn gầm một tiếng giận dữ trầm thấp mà có lực, lỗ tai La Anh bị chấn đến tê dại, bị sợ ngây người một lúc lâu, lâu sau mới tăng thêm can đảm rì rầm nói: “Ta lại không nói bừa, Trấn Quốc công phu nhân thật sự có ý nàhy…”
Cao Nguyên Dục lạnh lùng nhìn nàng, giọng La Anh càng lúc càng nhỏ, lại không dám nói tiếp rồi.
“La Anh này nàng ta điên rồi, nàng ta ghen tỵ ta đố kỵ đến điên rồi!” La Thư cắn răng.
Tề Vân khổ sở trong lòng, dịu dàng an ủi: “Nương, món nợ này chúng ta nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng phải tính toán với La Anh, để nàng ta trả cả vốn lẫn lãi!”
La Thư căm hận, “Ta không muốn tính toán trong tương lai với nàng ta, ta muốn hiện tại…” Suy nghĩ xem nên chỉnh trị La Anh như thế nào mới hả giận, trong chốc lát lại không nghĩ ra được đặc biệt hả giận.
Cao Nguyên Dục trừng La Anh đến cúi đầu không dám nói nữa, nhìn vòng quanh mọi người, hồi lâu không nói.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Dưới mắt mọi người, Cao Nguyên Dục chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thấm.
Trong lòng Bách phi sinh ra cảm giác không ổn, đột nhiên đứng lên, “Dục nhi, đừng.”
Cao Nguyên Dục coi như không nghe thấy.
Hắn cúi đầu, dịu dàng nhìn Lâm Thấm.
Lâm Thấm bị hắn nhìn sợ hãi trong lòng, thì thầm nho nhỏ, “Cao tiểu bàn, ngươi định làm gì?”
Cao Nguyên Dục nhìn chằm chằm vào Lâm Thấm, ngẩng đầu lên, hắng giọng nói: “Chư vị, bổn vương thân là con thứ mười bốn của hoàng đế bệ hạ, từ nhỏ theo danh sư học tập kinh sử, mặc dù học vấn thua kém, nhưng cũng hiểu đạo lý phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung! Hoàng trưởng tử Tề Vương điện hạ là đại ca, huynh trưởng như cha, vẫn luôn quan tâm yêu thương ta có thừa. Hôm nay, ở Tiên Cư điện của mẫu phi ta, ở trước mặt bổn vương, em vợ đại ca ta, nhị tiểu thư Lâm gia lại bị uất ức, bị chọc tức, nếu như ta không lên tiếng thay nhị tiểu thư Lâm gia, sau này còn có mặt mũi nào gặp đại ca ta, lại có mặt mũi nào gặp đại tẩu ta? Không chỉ không có mặt mũi gặp đại ca đại tẩu, quả thật không có mặt mũi đứng giữa trời đất!”
Giọng hắn trong trẻo, tình cảm thành khẩn, tất cả mọi người nghe ngây người.
Nghiêm trọng như vậy sao…
“Hắn định lên tiếng thay Lâm nhị tiểu thư như thế nào?”
“Đúng vậy, hắn định làm gì?”
Không ít người mơ màng.
Cao Nguyên Dục dõng dạc biểu đạt một phen trước mặt mọi người, cúi đầu, lại dịu dàng nhìn Lâm Thấm.
Trong đôi mắt câu hồn đoạt phách kia, thâm tình vô hạn.
“Cao tiểu bàn đây định làm gì?” Lâm Thấm càng thêm tò mò.
Mắt nàng trong veo nhìn Cao Nguyên Dục.
Khóe miệng Cao Nguyên Dục nhếch lên nụ cười vui vẻ, giọng trầm thấp, tràn đầy cuốn hút, “Bổn vương không thể cô phụ tình ý của đại ca đối với ta, không thể để cho em vợ đại ca bị uất ức ở Tiên Cư điện của mẫu phi bổn vương, ở trước mặt bổn vương. Bổn Vương vốn định trừng trị kẻ ác, đã coi như chủ trì công đạo thay nàng rồi, nhưng lời Thẩm đại phu nhân nói lại nhắc nhở bổn vương, cho dù bổn vương trừng trị kẻ ác thì như thế nào? Danh tiếng của Lâm muội muội vẫn bạch ngọc có vết, tổn thất này không có biện pháp bù đắp.”
“Cao tiểu bàn ngươi nói bậy gì vậy?” Lâm Thấm không nhịn được thì thầm nho nhỏ.
Ánh mắt Cao Nguyên Dục trở nên dịu dàng, “Bổn vương từ nhỏ nhận bao nhiêu ân huệ của đại ca, nếu không bảo vệ em vợ của đại ca, vẫn là người sao? Chư vị xin làm chứng cho bổn vương, bổn vương ở đây trịnh trọng cầu hôn Lâm muội muội, thỉnh cầu nàng trở thành Sở Vương phi, trở thành thê tử của bổn vương!”
“Wow --” chung quanh vang lên tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi.