*Không phải Quảng Ninh nước ta, ở đây là một quận thuộc miền Tây Quảng Đông của Trung Quốc, dưới sự quản lý của thành phố cấp tỉnh – Triệu Khánh.
Tháng Giêng năm Thiên Mệnh thứ bảy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phát binh tấn công Quảng Ninh thành nằm ở bờ Tây Liêu Hà.
Tôi vốn đã chuẩn bị tốt để cùng xuất chinh, ai ngờ Lan Khoát Nhĩ ham nghịch tuyết, sau đó nhiễm phong hàn rồi bị cảm. Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, nhưng con bé dù đang chảy nước mũi ròng ròng vẫn còn quấn quýt với Cách Phật Hạ, kết quả làm hại Cách Phật Hạ mới mười tháng tuổi cũng bị nhiễm phong hàn theo, đầu tiên là ho khan, sau đó bắt đầu sốt cao, liên tục suốt mấy ngày không lui.
Bệnh tình dữ dội như thế, trông thấy đứa bé mũm mĩm ngày nào ngày một gầy đi, ngày nào cũng không uống sữa, vất vả lắm mới lừa con bé uống vào một ít, nhưng thường không quá mấy phút sau liền phun ra dữ dội, tôi sốt ruột đến nỗi sắp phát điên.
Hoàng Thái Cực trông thấy bộ dạng này của tôi, biết tôi không còn tâm tư để đi Quảng Ninh. Thời tiết trước mắt đang giá rét, vốn là Hoàng Thái Cực không đồng ý để tôi tùy quân, trái lại lần này đã toại nguyện lòng chàng. Con gái bị bệnh, chàng lại không thèm lo lắng tí nào, trước sau không hề để ý, tôi tức tối muốn đạp hai chân chàng, nhưng ngẫm lại lúc này đang mùa đông mà chàng còn phải đi chinh chiến khổ cực, tôi lại không khỏi đau lòng vì chàng.
Ngày hai mươi tháng Giêng, có tin báo rằng năm vạn binh mã của quân Kim đã đến nhánh giao nhau giữa ba con sông Tử Hà, Hồn Hà và Liêu Hà. Sau khi mãnh mẽ vượt Tam Xá Hà, xông thẳng đến Tây Bình Bảo, sau đó đánh tan ba vạn viện binh Minh tại Sa Lĩnh.
Sáng ngày hai mươi hai, Tuần phủ Liêu Đông Vương Hóa Trinh nghe tin liền vứt Quảng Ninh thành mà chạy.
Ngày hai mươi ba, Du kích Tôn Đắc Công cùng đồng bọn của hắn là Thiên tổng lang Thiệu Trinh, Lục Quốc Chí, Thủ bị Hoàng Tiến đầu hàng và nghênh đón mời quân Kim vào thành.
Ngày hai mươi bốn, Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn binh tiến vào Quảng Ninh thành, Tôn Đắc và Hoàng Tiến đưa quân dân ra Vọng Thành Cương cách Đông thành ba dặm, mở cờ bung ô, dựng đình sắp kiệu, thổi nhạc trống nghênh đón quân Kim vào thành...
Tin chiến thắng cuồn cuộn không ngớt từ tiền tuyến truyền về, nhưng với một kẻ lần đầu tiên ở nhà như tôi, không thể tự mình đi bên cạnh giúp đỡ Hoàng Thái Cực, cùng đồng cam cộng khổ với chàng mà nói, bao giờ cũng là một loại nuối tiếc khôn nguôi.
Mồng mười tháng hai, ngay lúc tôi đang nhàm chán đến buồn bực ở trong phòng, Triết Triết bỗng đến tìm tôi, vừa thấy mặt liền hỏi: "Đại Phúc tấn muốn dẫn chúng Phúc tấn đi Quảng Ninh thành chăm sóc tướng sĩ Bát kỳ, đặc biệt ra lệnh cho chúng Phúc tấn của Bối lặc đi theo... cô đồng ý đi cùng chứ?".
Tôi không thèm nghĩ nhiều, tức khắc liền phấn chấn đến nhảy dựng lên: "Tuyệt quá! Ta đi chứ! Khi nào thì xuất phát?".
"Sáng mai".
Tôi đang phấn chấn không thôi, bỗng nhiên ngẫm lại, giống như bị một chậu nước lạnh từ trên đầu trút xuống, vội thu nụ cười, liên tục lắc đầu: "Không... không được".
"Sao vậy?".
Triết Triết liếc nhìn, tâm trạng ảm đạm. Chung quy tôi cũng không thể giải thích với nàng, con người tôi cứ hễ thấy "ánh sáng" là sẽ chết, mà A Ba Hợi đó chính là ánh sáng đủ để chiếu chết tôi... Lần trước gặp Đa Nhĩ Cổn, bị lời nói của cậu ta dọa đến mức suýt nữa chết đi sống lại, chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng Đa Nhĩ Cổn tuổi nhỏ vẫn nhạy cảm phát giác ra tôi trông quen mắt, nếu như tùy tiện xuất hiện trước mặt A Ba Hợi, há chẳng phải tôi đây cố ý muốn chết sao?
Triết Triết thấy tôi khó xử thì càng trở nên khó hiểu: "Năm trước trong buổi lễ chọn nền của Liêu Dương tân thành, nghe nói ba vị a ca của Đại Phúc tấn đã gặp cô, sau khi trở về Thập Ngũ a ca không ngừng khen cô trước mặt Đại Phúc tấn, còn nói ngũ quan và dáng vẻ của cô có vài phần tương tự Đại Phúc tấn... cứ nói mấy lần như thế, ngay cả Đại Phúc tấn cũng nhớ kỹ cô. Hôm qua chọn người đi cùng tới Quảng Ninh, thậm chí còn ngoại lệ nhắc tên cô, sao cô lại không đi? Nếu có thể khiến Đại Phúc tấn vui mừng, thật sự sẽ có lợi cho gia...".
Tôi nghe thấy liền không kiên nhẫn, phất tay nói: "Không đi chính là không đi! Ta chẳng qua chỉ là một thϊếp thất, chen chúc vào trong đám Phúc tấn làm gì?".
Triết Triết kinh ngạc đứng lên, quan sát tôi một cái thật sâu, thở dài: "Thế thì thôi vậy. Lát nữa ta thay cô hồi lại...". Đi ra cửa, lại quay đầu, "Mấy ngày nay Đại cách cách giày vò cô cũng đủ mệt rồi, thế nhưng mấy ngày kế tiếp lúc ta không ở đây, việc trong nhà vẫn phiền cô trông coi nhiều rồi".
Tôi gật đầu không nói, chỉ nhìn vào khung cảnh sau khi nàng rời đi rồi im lặng đến mê mẩn. Ca Linh Trạch đi đến lặng lẽ thu lại chén trà trên bàn, sau đó làm như vô ý liếc nhìn tôi.
Tôi đang rất phiền, vì thế tức giận nói: "Muốn cái gì thì cứ nói ra, đừng có giấu giấu giếm giếm".
"Chủ tử...". Ca Linh Trạch do dự một lát, rốt cuộc nói: "Nô tài không rõ vì sao chủ tử lại để Đại Phúc tấn không công chiếm lợi. Gia ở Quảng Ninh chiến đấu khổ cực, nếu thấy Đại Phúc tấn không nề hà vất vả mà bất chấp đến thăm, lẽ nào sẽ không cảm động, lòng không sinh thương tiếc sao?".
Lòng tôi trống rỗng, cắn môi, một mảng mờ mịt.
"Thêm nữa... vì sao chuyện tốt rành rành trước mặt, người lại muốn vứt bỏ chứ? Nô tài, nô tài thật sự không hiểu...".
"Chuyện em không hiểu còn nhiều lắm". Tôi lạnh nhạt cười.
Tôi không quan tâm Hoàng Thái Cực nghĩ thế nào về Triết Triết, nhưng ít nhất tôi không hoàn toàn là một đứa ngốc nhìn không hiểu, nghe không hiểu, khi nãy Triết Triết chạy đến hỏi tôi, trước đó không hề đề cập đến chuyện A Ba Hợi chỉ đích danh tôi đi, nếu tôi trả lời là "Đi", chỉ sợ cái ân tình đó sẽ rơi vào người cô ta, và tôi nhất định phải nhận cái ân tình đó của cô ta. Đáng tiếc cô ta tuyệt đối không hề ngờ rằng tôi lại nói "Không đi", rơi vào đường cùng cô ta chỉ đành giơ A Ba Hợi ra áp chế tôi, khi nói những lời ấy cô ta vẫn dịu dàng, không có nửa phần tức giận, nhưng thực tế lại như đang nhắc nhở tôi rằng tôi không đủ thấu triệt lẽ phải, không xứng có được sự sủng ái của Hoàng Thái Cực.
Một câu sau cùng trước khi đi vô cùng tàn nhẫn, đó là lời tuyên bố cảnh cáo tôi, trong lúc cô ta rời đi, mọi chuyện trong nhà sẽ do tôi quản lý, nhưng chẳng qua cũng chỉ là người quản lý, cũng đừng bao giờ có ý nghĩ muốn đoạt lấy địa vị và quyền lực của cô ta.
Triết Triết, cho đến bây giờ tôi không hề dám khinh thường cô ta! Chỉ là... cứ cảm thấy dáng vẻ bệ vệ của cô ta gần đây có hơi quá mức kiêu ngạo, cách xử xự trôi chảy vô hại trước đây đã bị thay đổi rất nhiều.
Rốt cuộc là ai đã cho cô ta cái lá gan ấy? Để cô ta càng có dũng khí kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế? Chỗ dựa của cô ta là từ đâu, lại dám gây áp lực trước mặt tôi?
Càng nghĩ càng thấy bực dọc trong lòng, tôi nhịn không được quơ lấy bình sứ nhỏ trên bàn, giơ cao lên nện mạnh xuống đất, phát ra một tiếng "Xoảng". Ca Linh Trạch kinh hoảng nhảy dựng lên, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng sợ không dám tin nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ha ha cười, cảm thấy đã dễ thở hơn nhiều, xua tay nói: "Ngại quá, dọa em sợ rồi! Ha ha... Ca Linh Trạch, em cứ chờ xem, không quá mười ngày Đại Phúc tấn sẽ tự mình trở về".
"Vậy gia...".
"Nếu Hoàng Thái Cực về cùng cô ta...". Tôi chậm rãi đi ra cửa, người lười biếng tựa vào khung, tuyết đọng ngoài phòng trắng xóa, hoa tuyết mênh mông, một vẻ đẹp mờ mịt cùng thê lương. Tôi phả ra khí nóng, buồn bã cười nói, "Nếu hai vợ chồng chàng cùng trở về... cũng đồng nghĩa với việc Bộ Du Nhiên ta cũng trở về".
Đám người Triết Triết xuất phát vào sáng ngày mười một tháng hai, ngày mười bốn thì đến Quảng Ninh thành, có tin báo rằng vào ngày mười bảy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã cùng các Phúc tấn mở đường hồi phủ.
Khi tin tức ấy truyền đến cũng đã muộn một ngày, vì thế ngày nào Ca Linh Trạch cũng đều canh ở cửa nhìn quanh, ngày hai mươi cô nàng bỗng ba chân bốn cẳng tiến vào sân trực tiếp la to: "Về... về rồi!".
Lúc ấy tôi đang trong sân cắt mai, nghe thấy cô nàng ầm ĩ như thế, bị hù đến giật mình, suýt nữa cắt trúng tay mình.
"Chủ tử, quả nhiên người đoán rất chuẩn".
Tôi đưa mắt liếc cô nàng.
Ca Linh Trạch cười lấy hơi: "Đại Phúc tấn thị... một mình về, nói là gia trực tiếp đi tới Liêu Dương tân thành...".
Tôi hé miệng cười, Hoàng Thái Cực vẫn không làm tôi thất vọng.
"Ca Linh Trạch à...".
"Có nô tài".
"Chuẩn bị thu dọn hành lý thôi". Tôi buông kéo, nhẹ nhàng cười.
Cô nàng hoang mang nhìn tôi: "Chủ tử muốn đi Liêu Dương tìm gia ạ?".
"Không phải, em không hiểu ý ta gì cả". Tôi đưa tay chỉ nhẹ vào trán cô nàng, cười nói, "Thành mới Liêu Dương đã xong, chúng ta sao có thể ở tiếp chỗ này được? Bảo em thu dọn hành lý, đương nhiên là sắp chuẩn bị chuyển nhà rồi".