Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 2 - Chương 30: Giận dỗi

Mấy hôm trước tình cờ vào thư phòng lục được cuốn 《Tam quốc diễn nghĩa》, tuy là bản phồn thể xưa, in ấn thiết kế vô cùng thô sơ, nhưng vẫn khiến tôi mừng như điên. Mấy năm nay Hoàng Thái Cực ngày càng đam mê nghiên cứu văn hóa người Hán, trong thư phòng trưng rất nhiều sách Hán cổ điển, hơn phân nửa là sách về binh pháp đánh trận, tôi không mấy hứng thú với nó, thường chỉ chọn những cuốn bản thân có thể xem được.

"Chủ tử! Hôm nay gia ở lại Hãn vương Đại Nha Môn để nghị sự, mới vừa rồi đã sai Đôn Đạt Lý về truyền tin, sợ là trưa nay không về được, bảo chủ tử không cần chờ ngài ấy về dùng cơm......"

Tôi đang miệt mài vùi đầu gặm sách, vì thế qua loa đáp lời: "Biết rồi, biết rồi."

"Chủ tử......" Ca Linh Trạch muốn bước lại thôi.

"Còn chuyện gì à?"

"Dạ......là, Đại phúc tấn tới đây ạ! Người có muốn gặp không?"

Tôi ngẩn ra, thần trí từ trong trang sách miễn cưỡng trở về. Đã nhiều ngày, Cát Đái hôm nào cũng sai người đến hỏi thăm, vì nghe nói tôi bị thương, mà hôm nào cũng ra lệnh phòng bếp nấu thuốc bổ đưa qua đây.

Nhưng lần này nàng tự mình đến......tôi có nên gặp nàng hay không?

Sớm biết thế nào nàng cũng đến tìm, vô luận thế nào đi nữa, giữa tôi và nàng đều có một quãng thời gian chủ tớ, xem xét lại tình cảm trước kia nàng hầu hạ tôi, cũng không nên tuyệt tình với nàng như vậy. Huống hồ, có một số chuyện không làm một cái kết thúc, sẽ càng khiến người khác sinh ra tò mò lung tung.

"Em để nàng ấy vào đi, chưa có sự phân phó của ta, cả em và Tát Nhĩ Mã đều không được phép vào, cũng không cần dùng trà, cả hai đều ra hành lang canh cửa đi."

"Dạ."

Tôi thoáng lấy lại bình tĩnh, khép sách, đứng khỏi ghế trực tiếp đi ra cửa. Khi vào cửa, Cát Đái cúi đầu xuống, đến khi cằm chậm rãi nâng lên, thấy tôi yên tĩnh ở gần trong gang tấc, nàng lập tức bị dọa đến kinh ngạc.

Tôi ung dung nhìn nàng, nàng thì ngơ ngác chằm chằm nhìn tôi, vài phút sau hai vai bỗng phát run, quỳ rạp xuống trước mặt tôi, ôm lấy đầu gối tôi bật khóc nức nở.

"Phúc tấn làm gì vậy? Lẽ nào ngươi muốn ôm gãy ta à?"

Nàng khóc đến nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt, ôm chặt lấy tôi: "Cách cách! Cách cách......người đừng giấu ta, ngay cả cách cách còn không nhận ra được, hai mắt ta đây không bằng mù cho rồi!"

Tôi hơi lộ vẻ xúc động, một loại xúc cảm mềm mại dâng lên từ đáy lòng: "Em đứng lên! Đường đường là phúc tấn của Tứ bối lặc Đại Kim, sao có thể quỳ đất mà khóc, làm mất đi dáng vẻ phong thái nên có chứ?"

"Ở trước mặt cách cách, ta có chỗ nào là phúc tấn bối lặc chứ? Ta chẳng qua là a hoàn của cách cách......đời này chỉ là a hoàn của cách cách......"

"Được rồi......em cũng đã trưởng thành rồi, con cái cũng đã mười tuổi, sao có thể khóc lóc như một đứa trẻ thế này? Mau đứng lên đi!"

"Cách cách......" Nàng thút thít, từ dưới đất bò lên.

Tôi chỉ vào cái tú đôn* bên cạnh: "Ngồi xuống nói chuyện." Ra sức duy trì ngữ khí bình tĩnh ung dung, không để tình cảm dễ dàng lộ ra ngoài. Nàng thoáng co người ngồi xuống, dùng khăn tay lau nước mắt.

*Tú đôn 绣墩: là ghế ngồi, Trung Quốc truyền thống đồ dùng trong nhà có trong gia tộc giàu có nhất. Ghế hình tròn, phần bụng lớn, hai đáy nhỏ, giống như cổ, người ta gọi là cổ đôn.

"Về sau đừng nhắc lại mấy cái xưng hô "Chủ tử" "Cách cách" linh tinh gì đó nữa, hiện giờ ta là Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị, tên là Bộ Du Nhiên."

Nàng rõ ràng chấn động, vội nén nước mắt, nghiêm mặt nói: "Vâng, ta hiểu rồi."

Tôi trở lại ngồi xuống cái ghế con, lần nữa mở cuốn 《Tam quốc diễn nghĩa》, lọt vào mắt chỉ toàn là chấm mực đen, tôi chẳng thể đọc được một từ nào, đầu óc hỗn loạn có sắp xếp thế nào cũng không ra được một câu hoàn chỉnh. Dư quang trộm liếc nhìn Cát Đái, phát hiện thấy nàng cũng thế, mặt đầy căng thẳng, lộ ra vẻ xấu hổ cùng lúng túng, nước mắt dính đầy trên khuôn mặt phấn son.

"Vậy......vậy......" Nàng ngập ngừng hai tiếng, mặt đỏ bừng, "Ta nên xưng hô thế nào với người......"

Tôi nhịn không được cười khúc khích, cảm giác xa lạ dần nhạt đi, tôi như nhặt lại được cảm xúc thích thú khi trêu đùa tiểu nha đầu khờ dại chân chất khi xưa, vì thế cười khẽ: "Em quên rồi à, trước kia em đã nhận ta làm tỷ."

"Tỷ......tỷ tỷ!" Nàng nhỏ giọng gọi một tiếng, ngượng ngùng cười, ngay sau đó đôi mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống, "Mặt của người vì sao......"

Tôi theo bản năng sờ sờ hai má: "Trước kia lâu rồi......khi ta tới Mông Cổ, bị lửa thiêu nên vậy."

Cát Đái run lên, hốc mắt ngấn lệ, trong suốt chực rơi xuống: "Cách......tỷ tỷ người chịu khổ rồi."

"Người Hán có một câu nói rất hay, họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục*, ta cũng coi như nhờ gặp họa mà có phúc, nếu không biến thành bộ dạng như thế, sao có thể bình yên ngồi tại đây nói chuyện với em?"

*Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa.

Nàng lắc đầu: "Tỷ tỷ cũng không có thay đổi nhiều, đường nét ngũ quan chưa hề biến hóa, không phải ta đây vẫn nhận ra tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ vẫn như......vẫn như ban đầu, vẫn là đệ nhất mỹ nữ của tộc Nữ Chân!"

"Ta không cảm thấy làm mỹ nhân thì có cái gì tốt. Như bây giờ vẫn tốt hơn......" Tôi đứng dậy cầm chiếc gương đồng nhỏ trên tủ, ra vẻ vuốt tóc nói, "Dù sao cũng chỉ là một lão nữ, cũng không cầu xin gì."

Cát Đái kích động nói: "Dáng vẻ tỷ tỷ chẳng qua chỉ tiều tụy một chút mà thôi, ở chỗ ta có son tốt của Đại Minh, lát nữa ta gọi người đi lấy cho tỷ tỷ. Ta sẽ lại giúp tỷ chải đầu trang điểm, đầu tiên lấy phấn thoa một lớp mỏng, vết sẹo bên trái thì dùng phấn dày che lại, lại thoa thêm lớp son mỏng, da vẻ tự nhiên cũng sẽ sáng rõ, nhất định sẽ giống y như ban đầu......"

Tôi vội vàng khoát tay: "Ngàn vạn lần đừng......dáng vẻ càng không giống trước kia đối với ta càng an toàn."

"Tỷ tỷ người yên tâm, bất luận tỷ tỷ có dáng vẻ ra sao, gia cũng sẽ không chút để ý. Ta......ta thật đáng chết, ba năm trước gia đạt lấy thôn trang......lẽ ra ta nên nghĩ tới, ta thật đáng chết, ngoài tỷ tỷ ra còn ai có thể khiến gia nhớ mong khôn nguôi như vậy, ta......vậy mà ta lại không nghĩ tới."

Tôi thấy nàng không ngừng tự trách mình, vội ngắt lời nói: "Được rồi, đều qua rồi, không nói những chuyện đó nữa......mấy năm qua em sống tốt không? Con trai em khỏe không?"

Gương mặt nàng bỗng nhiên buồn bã, nước mắt lại lã chã rơi.

"Sao nữa rồi? Ta không nhớ trước kia em cũng thích khóc như vậy?"

"Thì ra tỷ tỷ vẫn chưa biết......" Nàng nghẹn ngào chớp mắt, "Tam a ca Lạc Bác Hội mà Nga Nhĩ Hách sinh ra cuối năm đó bị chết non, sau đó Lạc Cách của ta cũng......Ôi, mấy năm nay gia không dễ gì có thêm hai người con, thế mà liên tiếp chết yểu, tất cả là tại ta, không quản tốt chuyện nhà, xảy ra chuyện như vậy, chỉ mang tới cho gia ấm ức......"

Lòng tôi chợt hồi hộp, tuy biết Hoàng Thái Cực sẽ có thêm những người con nối dõi khác, đây là một chuyện hết sức bình thường, tôi cũng sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mãi đến khi trực tiếp nghe thấy, miệng như nhai đầy cát, không có chút mùi vị gì. Nghĩ lại thật thương cho những người con nối dõi của Hoàng Thái Cực, thấy Cát Đái khóc đến thương tâm, tôi không khỏi đỏ mắt.

"Thế Khoa Nhĩ Thấm phúc tấn kia có con nối dõi chưa?"

"Người nói Triết Triết sao? Nàng cũng là một người đáng thương, rời nhà gả đến nơi tha hương, thời điểm vừa tới đây, ngay cả một câu tiếng Nữ Chân cũng không biết nói, mỗi ngày chỉ biết ở trong phòng trò chuyện giải sầu cùng mấy a hoàn hồi môn......nàng vào phủ bối lặc tới nay đã năm năm, gia toàn ngoảnh mặt làm ngơ với nàng, ân sủng đều không có. Hai năm trước đột nhiên gia bảo ta đuổi nàng đến ở tại căn phòng nhỏ ngoài hậu viện, vắng vẻ đến nỗi ngay cả hạ nhân cũng chẳng gặp nàng. Tuy ta có lòng muốn giúp đỡ một chút, nhưng gia không muốn thấy nàng, khiến ta thật sự đoán không ra, Triết Triết rốt cuộc đắc tội gia thế nào. Nhớ tới Nga Nhĩ Hách năm xưa cũng xảo quyệt, nhưng cuối cùng gia đối xử với nàng ta không khắc khe giống như vậy. Nếu Triết Triết không có xuất thân từ Khoa Nhĩ Thấm, Đại Hãn vì nể trọng tộc nhân nhà mẹ đẻ của nàng, chỉ sợ gia đã sớm có lòng muốn hưu thê[bỏ vợ]......"

"Hả?" Tôi không thể tin mà mở to hai mắt.

Hoàng Thái Cực đang làm cái quái gì thế? Rõ ràng tôi bảo chàng đối xử tốt với vị phúc tấn từ Khoa Nhĩ Thấm ấy, vậy mà chàng lại......biếm nàng vào lãnh cung?! Nếu Khoa Nhĩ Thấm mà biết được chuyện này thì làm sao bây giờ? Khó trách lần trước Nga Nhĩ Hách lại chẳng hề nể mặt liên tục nói về tình hình của Triết Triết.

"Ta xem xét thấy Triết Triết đó cũng vô cùng đáng thương, nàng tuổi còn nhỏ đã phải lẻ loi một mình từ Mông Cổ tới đây, trong nhà này không thể nương tựa vào ai, gia vốn nên thương tiếc nàng nhiều hơn mới phải, thế mà......Ôi, năm đó ta và Nga Nhĩ Hách đều mang thai, sợ gia tịch mịch, nên có lòng tốt khuyên gia đi đến chỗ Triết Triết, kết quả gia giở mặt, cuối cùng giận dữ đuổi ta ra khỏi phòng!" Cát Đái nhíu mày, vỗ ngực như vẫn còn hãi, "Ta đã xem thường tính khí của gia! Tuy không phải là một người giỏi về mặt nói cười, nhưng chưa từng thấy chàng lại vì chuyện nhà mà nổi giận như thế! Ôi, nhất thời lòng tốt của ta đã gây nên sai lầm."

Tôi cười khổ, trong lòng láng máng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đó là......Hoàng Thái Cực chàng đang giận dỗi với tôi! Ngày đó trước khi rời đi, tôi đã nhắn lại vài lời, dặn chàng phải đối xử tử tế với Triết Triết, chỉ e ngược lại đã chọc giận chàng. Tôi bảo chàng đối xử tốt với Triết Triết, chàng lập tức biếm Triết Triết vào lãnh cung, coi trọng Nga Nhĩ Hách, sủng hạnh Cát Đái, làm cho hai nàng mang thai......đây là chàng đang giận tôi, bực tôi, trả thù tôi, dẫn đến giận chó đánh mèo với người khác!

Thật là hồ đồ quá!

"Lòng tốt" của tôi chỉ sợ hỏng bét gấp mười lần "Lòng tốt" của Cát Đái, làm liên lụy đến Triết Triết, biến nàng thành vật hy sinh vừa vô tội vừa đáng thương.