Tại sao mọi người vẫn có thời gian chat trong khi đồng hồ đang đếm ngược chứ? Tôi không thể hiểu được.
Mục [Kỹ năng] và [Đạo cụ] hoàn toàn trống rỗng, cũng không thấy có thể thêm cái gì.
Cuối cùng là biểu tượng giỏ hàng, [Chợ Hành Lang] mở ra trước mắt với vô số vật phẩm được bày bán. Mặc dù tất cả đều màu xám nhưng vẫn có thể thao tác cơ bản như mở danh mục sản phẩm.
Tôi suýt hoa mắt với đủ loại hàng hóa từ thực phẩm, đồ dùng, nội thất, y tế, nhiên liệu,... đến cả vũ khí.
Tôi lướt nhanh một vòng, nhìn thấy biểu tượng dấu chấm trông rất bình thường nằm ở vị trí khuất, nhanh chóng bấm vào thử thì thấy hiển thị là [Sản phẩm giới hạn].
Bên dưới có một số mục giao diện vật phẩm nhưng chưa hiển thị tên sản phẩm, hình ảnh hay giá tiền.
[Đếm ngược: 3:05.]
[Đếm ngược: 3:04.]
Thời gian không cho phép tôi khám phá nhiều hơn.
Tôi đóng [Chợ Hành Lang] rồi trở lại biểu tượng [Túi đồ] của bản thân.
Chỉ có thể để vào một món đồ, tôi có thể để cái gì đây?
Tài sản trên người tôi hiện tại chỉ có một ba lô nhỏ.
Vì tôi vừa vào cửa hàng tiện lợi ăn sáng đi ra, nên trong đó có một ít đồ ăn vặt tôi mua để trưa về ăn khi xem phim, một chai nước suối hình vuông 1L cầm đi vì thấy loại mới này dễ thương, thêm một chai Chanh tuyết bạc hà.
Ngoài ra còn có một số vật dụng mà tôi luôn đem theo khi ra ngoài: máy làm ấm tay, dây cáp, sạc dự phòng, tai nghe, áo khoác và ví tiền còn hơn ba trăm nghìn tiền mặt cùng với giấy tờ tùy thân.
À, tôi còn một thứ giá trị nữa, dù dó không phải là của tôi.
Chiếc mũ bảo hiểm ba triệu đồng của một người bạn.
Vì không quá thân thiết mà lại lỡ thiếu kiến thức mượn nhầm đồ có giá trị như vậy, nên tôi không dám sơ ý để chiếc nón này lung tung. Lúc đem trả cũng để vào túi vải có đệm lót và luôn cầm trên tay cho an tâm.
Tôi tạm thời để cái túi vẫn luôn cầm bằng một tay xuống, cởi ba lô của mình ra.
Không lẽ tôi chỉ có thể chọn một món đồ trong đây để bỏ vào? Như vậy thì quá đáng quá.
Tôi thử cầm cả ba lô, trong đầu liên tục suy nghĩ bỏ vào, bỏ nguyên cái ba lô này vào.
Chiếc ba lô trên tay biến mất, đổi lại biểu tượng ô chứa trống trên bảng giao diện biến thành icon một cái ba lô.
[Ba lô chứa đồ linh tinh x1]
Tôi hít vào một hơi, vẫn còn chưa tuyệt hoàn toàn đường sống của tôi đấy.
[Đếm ngược: 2:03.]
Tôi tập trung thử suy nghĩ lấy ra.
Ba lô hiện ra trên tay.
Bỏ vào.
Ba lô đã quay về túi đồ.
Tuy đã thao tác thuận lợi nhưng trong lòng tôi lại không thấy an tâm.
Tiếng huyên náo xung quanh làm tôi sắp phát điên mất. Những âm thanh mượn, trao đổi đồ vật, tiếng kêu khóc, la hét và nạt nộ trộn lẫn vào nhau như trống đánh liên tục từ tứ phía vọng lại.
Đỡ lấy đầu đang đau nhức, tôi cố gắng duy trì tỉnh táo.
Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược trên không thêm lần nữa, căng thẳng và sợ hãi về điều không biết trước đã vực dậy cơ bắp đang muốn tê dại.
Tôi lần nữa gọi ba lô ra ngoài, ngồi xuống vội vàng mở dây kéo, sẽ an tâm hơn nếu tôi có thể nhét chiếc mũ bảo hiểm này vào.
Tuy nhiên nhược điểm của thứ đồ đắt tiền này chính là nó quá dày và to so với chiếc ba lô thời trang chỉ để cho đẹp chứ không đựng được nhiều đồ này của tôi.
Có một số lý do để tôi cảm thấy căng thẳng như thế.
Hành Lang Sinh Tồn, phó bản tên là Tư cách sống sót, giá trị may mắn thảm hại 20 điểm và lời nhận xét nói rằng thuộc tính của tôi là đen đủi, dễ gặp nguy hiểm.
Tất cả đều liên quan mật thiết đến chuyện sống còn.