Ở nhà họ Tô rối loạn bao nhiêu thì Nhà họ Hoa lại yên bình bấy nhiêu.
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, bởi vì có hơi nóng, nên đạp chăn để hở chân ra ngoài.
Cô cầm điện thoại đọc tin tức trên mạng, vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù,tin tức Dương Nhạc Linh phản bội Hoa Ngọc Thành là do cô tung ra, cô cũng đã thành công chứng minh mình không phải là kẻ thứ ba, Dương Nhạc Linh mới là người vong ân phụ nghĩa kia.
Nhưng mà...
Chuyện Ông Dương Tham ô, hối lộ, lại còn nɠɵạı ŧìиɧ này, cũng không phải là do cô làm.
Nói cho cùng cô chít là người bình thường, cha của Dương Nhạc Linh là chủ tịch của cả một tập đoàn, loại chuyện riêng tư này, làm sao có thể sẽ để cho Cao Thanh Thu biết?
Chẳng qua Cao Thanh Thu có chút hiếu kỳ, chuyện này là ai làm?
Cô gửi tin nhắn hỏi Tô Tề, "Chuyện này là anh làm sao?"
Tô Tề nói: "Không phải."
"Thật kỳ quái." Cao Thanh Thu đang nghi hoặc, Hoa Ngọc Thành bưng ly xuất hiện ở cửa, "Có muốn dậy ăn gì không?"
Cao Thanh Thu nhìn người đàn ông đứng ở cửa, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, anh mặc áo sơ mi trắng, nhìn cực kỳ giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Nhìn một hồi làm trái tim bé nhỏ của cô nhảy luôn ra ngoài, treo ngược lên cành cây: "Vẫn chưa đói."
Bây giờ cô vui tới nở luôn rồi, làm gì biết đói là gì.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô đạp chăn ra, cười một tiếng, để ly xuống, ngồi xuống mép giường ôm cô vào lòng, ôn nhu cắn nhẹ lên vành tai của cô, "Dậy ăn gì đã rồi ngủ tiếp."
Cao Thanh Thu nói: " Em thấy tin tức trên mạng nói cha của Dương Nhạc Linh tham ô. Chuyện này anh biết không?"
"Có sao?" Hoa Ngọc Thành nói: "Hôm nay anh chưa xem tin tức."
"..." Cao Thanh Thu vốn nghĩ chuyện này là anh làm, nhìn dáng dấp cũng không phải là anh thật.
Khả năng là một người nào đó đặc biệt ghét người của Nhà họ Dương?
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Loại người đáng ghét như bọn họ, chung quy sẽ có người trị thôi, đáng đời!"
Ở trong mắt Cao Thanh Thu, người của Nhà họ Dương đều rất đáng ghét, bởi vì bọn họ đều từng tổn thương ông xã của cô.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô lòng đầy căm phẫn, nở nụ cười, "Rốt cuộc có muốn dậy không?"
Thấy hôm nay sắc mặt cô nhìn tươi tắn hơn, trong lòng của anh cũng thoải mái hơn nhiều.
Cao Thanh Thu nói: "Em muốn đi vệ sinh."
"Được." Anh nói xong bế cô lên, trực tiếp đi phòng vệ sinh.
Cao Thanh Thu không biết phải nói gì, cô chỉ nói là cô muốn đi vệ sinh chứ cô có nói là cô cần Anh bế đi đâu?
"Anh mau buông em xuống, đi ra ngoài nhanh lên."
Hoa Ngọc Thành nói: "Chân em không đau nữa à?"
Anh biết chân cô vẫn còn đau nên mới ôm cô vào. Kết quả còn bị đuổi ra ngoài.
"Đau, nhưng vẫn có thể tự đi vệ sinh,anh cứ đứng đấy làm sao em đi được."
Hoa Ngọc Thành cau mày, thấy cô xấu hổ như vậy, cũng không làm khó cô, chỉ là nói: "Bao giờ xong thì gọi anh."
Anh nói xong kéo cửa đóng lại, đứng ở ngoài cửa chờ cô.
Mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng lúc đi vệ sinh vẫn phát ra âm thanh lúc này Cao Thanh Thu chỉ hận không thể chui đầu vào trong bồn cầu, chết đuối trong đấy cho đỡ xấu hổ!
-
Thứ hai,chân Cao Thanh Thu đã đỡ nhiều, cô lại đi học.
Hồ Tiểu Tri thấy cô liền tránh mặt, không dám đối mặt với cô
Cao Thanh Thu ngăn cô ta lại, "Lúc Trước không phải cô nói, tôi là kẻ thứ ba sao, sao bây giờ không nói chuyện?"
Hồ Tiểu Tri cứng đờ.
Bạn học chung quanh thấy cô nói vậy, cũng xúm vào chỉ trỏ nói: "Đúng vậy Hồ Tiểu Tri,lúc trước cô nói, Cao Thanh Thu là kẻ thứ ba,bây giờ cô giải thích đi chứ!"