Chiếc xe dừng ở trước cửa ngôi nhà mạng họ Đông Phùng, Đường Tinh Khanh xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự nguy nga tráng lệ như cung điện này, không biết phải nói gì.
Đông Phùng Lưu cầm tay cô nói khẽ: "Sau này, nơi đây sẽ là ngôi nhà thật sư của em, chứ không phải là l*иg giam như em nói trước đây nữa."
Sự ăn năn trong giọng nói của Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng làm cho Đường Tinh Khanh thật sự cảm thấy vui mừng.
Hai người cùng đi qua vườn hoa trước nhà. Lúc này, cửa chính đột nhiên mở ra, Đường Ngũ Tuấn đứng ở cửa nhảy lên reo hò: "Bố, mẹ, chào mừng hai người về nhà."
Đường Tinh Khanh kinh ngạc muốn rơi tròng mắt. Cô không chỉ ngạc nhiên vì Đường Ngũ Tuấn đột nhiên xuất hiện ở đây, mà còn vì bộ quần áo trên người cậu.
Trên đầu cậu đội chiếc mũ đỏ dành riêng cho lễ Giáng Sinh, trên người mặc quần áo sặc sỡ, một tay cầm hai bông hồng, tay còn lại nắm cánh hoa.
Trong lúc nói chuyện, cậu còn nhảy lên tung những cánh hoa lên không trung, nhìn bộ dáng kia có hơi buồn cười, không hề phù hợp với thân phận thiên tài nhỏ đa mưu túc trí thường ngày của cậu.
Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu đều bị Đường Ngũ Tuấn chọc cười.
"Sao con lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy? Chắc không phải con lại leo tường vào chứ?" Đường Tinh Khanh nghiêm mặt hỏi.
Đường Ngũ Tuấn không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào Đông Phùng Lưu rồi cả hai cùng cười to.
"Là anh thu xếp cho Ngũ Tuấn chuyển đến đây. Tối hôm qua, con đã vào đây chờ chúng ta, nhưng em nói muốn ngắm trăng, cho nên con ở một mình trong nhà. Chắc con thấy buồn chán mới mặc thành như vậy thôi."
Đường Ngũ Tuấn bĩu môi nói: "Con đâu có buồn chán chứ! Con muốn mẹ về nhà được vui vẻ hơn thôi. Hơn nữa, bây giờ chỗ này cũng là nhà của con, con còn phải leo tường vào nữa à?"
Hình như rất có lý, Đường Tinh Khanh cũng chỉ nhéo nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của Đường Ngũ Tuấn, tức giận nói: "Hai bố con đúng là hiểu ý nhau nhỉ!"
Đông Phùng Lưu bế Đường Ngũ Tuấn lên, hai người thật sự giống một đôi kết hợp ăn ý.
Đường Ngũ Tuấn đột nhiên chuyển đề tài, cười xấu xa nói: "Mẹ, tối hôm có phải bố đã làm chuyện xấu gì không?"
"Khụ khụ, nói không chừng là mẹ làm chuyện xấu với bố thì sao?" Đông Phùng Lưu hưởng ứng vấn đề của cậu con trai cứng.
Đường Tinh Khanh trực tiếp phớt lờ hai người một xướng một họa này, đi vào bên trong biệt thự.
Cảnh tượng quen thuộc, vẫn là chiếc đèn pha lê khổng lồ chiếu ánh sáng rực rỡ, vẫn là cửa kính sát sàn in hoa cổ xưa, vẫn là sàn nhà không dính một hạt bụi.
Chỉ có điều khi quay về đây lần nữa, thâm tâm Đường Tinh Khanh cuối cùng cũng xem chỗ này là nhà của mình. Vừa nghĩ tới điều này, Đường Tinh Khanh không lại nhịn được thổn thức.
Đông Phùng Lưu khẽ nói: "Anh đã thay hết những người giúp việc trước đây, nhưng vẫn giữ nguyên mọi thứ như trước, có lẽ như vậy sẽ giúp em cảm thấy quen thuộc hơn."
Đường Tinh Khanh không trả lời Đông Phùng Lưu, cô chỉ lẳng lặng nhìn xung quanh. Ngày trước, đây là nơi Đông Phùng Lưu và cô từng tranh cãi gay gắt. Những hình ảnh kia dường như vẫn lưu lại trong không gian.
Chỉ có điều, giờ tâm trạng của Đường Tinh Khanh không hề bị ảnh hưởng, cô chỉ cảm thấy số phận thật khó mà đoán trước.
Cô bước chậm từ phòng khách lên tầng hai, mỗi bước cô đều quay đầu lại, mỉm cười nhìn hai cha con Đông Phùng Lưu. Còn Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn thì theo sát phía sau, giống như hai vệ sĩ một lớn một nhỏ đi theo công chúa vậy.
Đi lên tầng hai, Đường Tinh Khanh đứng bên ngoài cửa phòng của mình trước đây, xoay nhẹ nắm cửa.
Trong phòng ngủ cũng không khác gì lúc cô rời đi. Đông Phùng Lưu giải thích: "Thật ra khi đó anh bị mất trí nhớ, nên không biết bày trí ở đây thế nào. Anh dựa vào trí nhớ nửa tháng trước để sắp xếp lại, em xem có giống với lúc em đi không?"
Đường Tinh Khanh mỉm cười nói: "Những điều này không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã đến với nhau."
Cả nhà ba người cùng đi vào trong phòng. Đông Phùng Lưu kéo cửa tủ lớn treo quần áo ra, bên trong có rất nhiều quần áo, tất cả đều là quần áo mà Đường Tinh Khanh đã từng mặc trước đây.
"À, anh vẫn giữ lại tất cả. Nhưng nếu em sợ nhớ tới những chuyện không vui thì có thể ném hết đi." Đông Phùng Lưu hỏi ý kiến của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh mỉm cười: "Cứ giữ lại đi, nó có thể giúp em nhớ tới chuyện xấu mà anh đã từng làm trước đây, cũng xem như là chứng cứ phạm tội. Nếu như sau này anh làm em không vui..."
Đông Phùng Lưu cười nói với Đường Ngũ Tuấn: "Con xem, lòng dạ mẹ con thật xấu xa."
Đường Ngũ Tuấn trả lời: "Cho nên cha đừng làm ra chuyện sai lầm nào nữa, nếu không con cũng xin lỗi vì không thể nói giúp bố đâu."
Đông Phùng Lưu mỉm cười gật đầu: "Vậy chúng ta cứ bỏ mấy thứ này ở đây cũng được, dù sao sau này cũng không có ai ở đây cả."
Đường Tinh Khanh hỏi: "Em không ở đây sao?"
Đông Phùng Lưu nhíu mày nói: "Em nói gì vậy? Em tất nhiên phải ngủ cùng phòng với anh chứ? Lẽ nào em còn tính trốn sao? Chuyện tối hôm qua còn chưa xong đâu."
Hóa ra, trước đây Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu chia phòng ngủ, nhưng sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.
Đường Tinh Khanh bất mãn nói: "Anh đã là bố rồi đấy. Ở trước mặt con, anh nói chuyện phải chú ý chứ?"
Đông Phùng Lưu liếc nhìn Đường Ngũ Tuấn nhưng cũng không để ý lắm, anh mỉm cười: "Thằng nhóc này có phải là trẻ con thật đâu. Hơn nữa, con còn là con trai cưng của chúng ta, em sợ cái gì chứ? Con xem mẹ con hay xấu hổ chưa kìa!”
Đường Ngũ Tuấn cười tít mắt kêu: "Đúng vậy, đúng vậy ạ."
...
Ba người đi dạo ở trong biệt thự. Cô giúp việc đã chuẩn bị sẵn trà chiều, sau đó một nhà ba người ngồi bên nhau vui vẻ nói cười.
Đông Phùng Lưu còn cố ý gọi cô giúp việc tới, nói cho các cô biết, sau này Đường Tinh Khanh chính là bà chủ của ngôi nhà này, còn Đường Ngũ Tuấn là cậu chủ nhỏ của nhà Đông Phùng.
Cô giúp việc có vẻ rất ngạc nhiên, không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện một bà chủ trẻ và cậu chủ nhỏ như vậy. Bởi vì trước đó Đường Tinh Khanh đã từng tới nhà, nhưng khi đó không thể là thân phận cao quý như vậy.
Cô giúp việc đi xuống, trong lòng thấy rất ngưỡng mộ Đường Tinh Khanh. Đường Tinh Khanh mỉm cười nói: "Cảm giác này thật thích. Cuối cùng em cũng lên làm bà chủ của ngôi nhà này rồi, nếu như người giúp việc trước còn ở đây, em nhất định sẽ khiến cô ta tức chết."
Tất nhiên, Đường Tinh Khanh chỉ đang nói đùa thôi. Đông Phùng Lưu nhấm nháp cốc cà phê của mình rồi nói: "Mặc dù có người giúp việc, nhưng sau này anh vẫn muốn nếm thử tay nghề của em, ăn thức ăn vợ mình nấu mới giống như một gia đình chứ!"
Đường Tinh Khanh gật đầu: "Được, xem như anh gặp may rồi, bởi vì Ngũ Tuấn chỉ thích ăn thức ăn em nấu. Trong thời gian qua, vì chăm sóc anh nên em không có thời gian nấu cơm, chắc là Ngũ Tuấn cũng không được ăn no. Mấy ngày tới, anh cứ giao cho em là được."
Đường Ngũ Tuấn cũng đồng ý gật đầu: "Vẫn là mẹ hiểu con."
Đông Phùng Lưu thấy Đường Ngũ Tuấn lên tiếng thì đột nhiên nhớ tới tài năng của cậu về máy tính khi giúp công ty xử lý chuyện lúc trước, anh hỏi: "Ngũ Tuấn có muốn làm việc không? Cha có thể thu xếp cho con một chức vụ, để con chơi đùa một chút?"