Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 266: Như người một nhà

“Lưu, em và anh có danh phận trước, anh như vậy chính là nɠɵạı ŧìиɧ đó!”

Giọng Đông Phùng Lưu lạnh như băng nói: “Đúng thế thì sao? Doãn Thu Ngọc, cô rằng tôi sẽ kết hôn cùng một người phụ nữ luôn phòng bị chồng chưa cưới của mình sao? Hừ, đừng có nằm mơ, nếu như cô muốn hủy bỏ hôn ước, tôi luôn sẵn sàng chiều! Người nhà họ Doãn tuy có ơn với tôi nhưng Đông Phùng Lưu tôi cũng không phải người dễ dàng để người nhà họ Doãn các người chèn ép!”

“Lưu!” Giọng Doãn Thu Ngọc nghe có vẻ bị đả kích rất mạnh.

Nghe đến đó, Đường Tinh Khanh có chút không nghe thêm được nữa, theo lời Đông Phùng Lưu nói thì cô chính là người tình đi phá hư hôn ước của người khác, cô không muốn đẩy mình vào chỗ khó xử.

Đường Tinh Khanh định rút tai nghe xuống nhưng bị Đường Ngũ Tuấn ngăn lại, thằng bé lắc đầu, ý bảo cô nghe tiếp.

Thấy vậy, Đường Tinh Khanh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tiếp tục nghe màn cãi vã của hai người kia trong phòng làm việc.

“Lưu! Em biết đàn ông ai cũng ham mê cái mới và thích hoài niệm cái cũ, nhưng em không bận tâm, em sẽ không hủy bỏ hôn ước với anh! Em tin, chỉ cần qua một khoảng thời gian, anh sẽ thấy chán ghét người đàn bà kia! Đến lúc đó, anh sẽ trở lại bên em một lần nữa ngay thôi.”

Cuối cùng Doãn Thu Ngọc vẫn lựa chọn thỏa hiệp, giọng nói mang theo sự kiên quyết. Giọng của cô ta ngày càng gần, theo tình huống này, có lẽ máy nghe lén được Đường Ngũ Tuấn đặt ở chỗ bàn làm việc của Đông Phùng Lưu.

“Em không quan tâm, chỉ cần một ngày em chưa hủy bỏ hôn ước thì ngày đó em vẫn là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh.”

Giọng nói của hai người ngày càng rõ ràng hơn, Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng, giọng anh cảnh cáo nói: “Tùy cô thôi, nhưng nếu tôi còn phát hiện cô gài tai mắt ở công ty tôi một lần nữa thì lúc này đây không cần cô nói nhảm, tôi sẽ trực tiếp hủy bỏ hôn ước với bố cô, tuyệt không hai lời! Doãn Thu Ngọc, tôi hy vọng cô hiểu được sức chịu đựng của tôi nằm ở đâu.”

“Lưu...” Giọng Doãn Thu Ngọc trở nên mềm mại, mang theo chú ấm ức.

“Cút! Đừng có tới gần tôi!” Giọng chán ghét của Đông Phùng Lưu vang lên, xem ra, chắc Doãn Thu Ngọc muốn thi triển mỹ nhân kế, kết quả không thành công.

Không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì đây, giọng nói lạnh lùng của Đông Phùng Lưu lại vang lên: “Tôi cảnh cáo cô, không cho phép cô ra tay với hai mẹ con họ, nếu để tôi biết được, đừng nói là cô, ngay cả tất cả người nhà họ Doãn! Tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!”

“Lưu! Lẽ nào người đàn bà kia thật sự quan trọng với anh như vậy sao?” Giọng nói không dám tin của Doãn Thu Ngọc vang lên.

“Chuyện này không mượn cô xen vào!” Đông Phùng Lưu lạnh như băng nói.

“…”

Cuối cùng, bọn họ còn nói thêm vài câu, Đường Tinh Khanh cũng đã đưa tay gỡ tai nghe xuống, không muốn nghe tiếp nữa.

Kết quả cuối cùng thế nào cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, theo như tình hình trước mắt, Doãn Thu Ngọc nhất định sẽ ghi hận hai mẹ con họ trong lòng, bất kể là người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng được người đàn ông của mình có phụ nữ ở bên ngoài, huống chi người phụ nữ kia còn có con trai!

Phụ nữ nhỏ mọn là khó phòng bị nhất, vấn đề liên quan đến nguyên tắc này, ngay cả Đường Tinh Khanh cũng không thể nào tiếp nhận được.

So với bọn họ có từ hôn hay không, Đông Phùng Lưu có đặt mẹ con cô ở vị trí hàng đầu hay không, Đường Tinh Khanh đều không quan tâm, điều cô sợ nhất chính là con trai mình có bị Doãn Thu Ngọc để mắt tới hay không.

Cô nhìn Đường Ngũ Tuấn, trong lòng bất an.

Có lẽ là cảm nhận được sự bất an của Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn cũng lấy tai nghe xuống, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy tay Đường Tinh Khanh, như đang yên lặng tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Đường Tinh Khanh khom lưng ôm Đường Ngũ Tuấn đặt lên trên đùi mình, ôm chặt thân thể bé nhỏ của thằng bé, trong lòng thầm nhủ: Ngũ Tuấn, mẹ sẽ không để cho con bị tổn thương, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.

Đường Ngũ Tuấn im lặng không lên tiếng ôm lấy Đường Tinh Khanh, thằng bé có thể đoán được sự lo lắng của Đường Tinh Khanh, nhưng về sự an toàn của bản thân mình, thằng bé vẫn vô cùng tự tin, với sự thông minh của mình, người thường vốn đâu thể động đến thằng bé chứ.

Đường Ngũ Tuấn chỉ lo lắng vì chuyện này mà mẹ mình và bố có khoảng cách.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Đường Tinh Khanh buông lỏng Đường Ngũ Tuấn ra, nhìn về phía phòng làm việc.

Doãn Thu Ngọc đi ra mặt giận đùng đùng, cô ta nhìn về hướng bàn làm việc của thư ký, hung hăng trừng mắt với Đường Tinh Khanh, ý đang nói: Cô cứ chờ đấy!

Sau đó, cô ta nện giày cao gót, giận dữ tạo ra âm thanh “cộc cộc” trên nền nhà, đắc ý đi về phía thang máy.

Sau khi Doãn Thu Ngọc rời đi, Đông Phùng Lưu từ bên trong phòng làm việc đi ra, trên mặt anh khôi phục dáng vẻ dịu dàng chỉ dành cho Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn lúc ban đầu, anh không hề biết tất cả mọi chuyện vừa diễn ra đều đã bị Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn nghe hết.

Như mọi chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, Đông Phùng Lưu cười nói với Đường Ngũ Tuấn: “Có muốn vào phòng làm việc của chú chơi không? Bên trong còn có mấy quyển sách sáng nay cháu chưa xem hết đó.”

“Dạ.” Đường Ngũ Tuấn cười với vẻ mặt hài lòng, thằng bé leo xuống từ trên đùi Đường Tinh Khanh, chạy về phía Đông Phùng Lưu.

Nếu Đông Phùng Lưu coi như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, vậy thì thằng bé cứ giả bộ không biết gì, tiếp tục duy trì quan hệ ung dung vui vẻ của bọn họ là được rồi.

Tâm trạng Đường Tinh Khanh phức tạp nhìn Đường Ngũ Tuấn đi theo phía sau Đông Phùng Lưu đi vào phòng làm việc, trước khi đi, Đông Phùng Lưu còn nhìn cô bằng ánh mắt ý bảo yên tâm, sau đó nở nụ cười.

Nhưng chỉ có trong lòng Đường Tinh Khanh mới biết được, cô lo lắng cho an nguy của Đường Ngũ Tuấn đến mức nào, tiếp xúc với nhau đã lâu, cô cũng thừa biết Doãn Thu Ngọc là loại phụ nữ gì.

Yêu ghét rõ ràng, trong mắt không thể chịu hạt cát nào, tính chiếm làm của riêng và lòng hư vinh rất lớn, lòng dạ hẹp hòi, tính khí xấu xa. Người phụ nữ như vậy là người không nên đắc tội nhất, bởi vì để đạt được mục đích, cô ta sẵn sàng sử dụng thủ đoạn thấp hèn và khiến người ta không thể phòng ngừa được.

Không được, cô phải nghĩ cách mới được.

...

Sau một buổi chiều đấu tranh tư tưởng, Đường Tinh Khanh vẫn không thể nghĩ ra cách nào để đối phó, cô muốn trực tiếp rời xa Đông Phùng Lưu, nhưng lại nghĩ đến yêu cầu của Đường Ngũ Tuấn nên không đành lòng. Nhưng nếu không rời đi, mà cô cũng không nghĩ ra được đối sách nào hay ho, nhất thời trong lúc này, Đường Tinh Khanh chỉ đành chịu đau đầu.

Buổi tối ba người lại cùng nhau đi ăn cơm tối, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đường Tinh Khanh sẽ ảo tưởng bọn họ là một nhà ba người mất. Tuy đây là sự thật, nhưng cũng không thể coi là thật được!

Sau khi ăn cơm tối xong, Đông Phùng Lưu còn muốn đi theo tới chung cư ngồi một lát, lại bị Đường Tinh Khanh từ chối.

Gần nhất Đông Phùng Lưu qua lại quá thân thiết với bọn họ, khó tránh bị người ta dị nghị, hành động hôm nay đã khiến nhiều người hiểu lầm, không thể để mọi người nghĩ cô là tình nhân của Đông Phùng Lưu, sau đó gắn cái mác nhân tình cho cô được.

Cô hiểu suy nghĩ của Đông Phùng Lưu, anh muốn nhìn thấy kết quả như vậy nhất, khiến cô không còn cách nào khác, bằng lòng ở bên anh. Nhưng Đường Tinh Khanh không thể, cô phải khống chế số lần Đông Phùng Lưu gặp mặt bọn họ, nếu không... sớm muộn cũng sẽ có một ngày đùa quá hoá thật, đến khi đó, cô sẽ hận bản thân đến chết mất.