Lời của Đường Tinh Khanh khiến Đường Ngũ Tuấn động đậy không yên, thằng bé thoát ra khỏi lòng Đường Tinh Khanh, bò lên ngồi trên giường nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói nghiêm túc lại mang theo chút phấn khởi, hỏi: “Mẹ, mẹ đồng ý với yêu cầu của Ngũ Tuấn rồi sao? Rốt cuộc mẹ đã đồng ý ở bên bố rồi?”
Đường Tinh Khanh tức giận kéo Đường Ngũ Tuấn vào trong chăn, không vui nói: “Mẹ nói lúc nào? Mẹ nói không mang con về Mỹ nữa, ở đây với con một thời gian, đợi khi nào con nghĩ thông rồi thì lúc đó mẹ sẽ quay về với con.”
Nghe vậy, Đường Ngũ Tuấn bĩu môi, cậy mạnh đá chân một cái, ngạo mạn nói: “Con sẽ không nghĩ thông đâu, mẹ, mẹ không ở bên bố, con sẽ mãi mãi không nghĩ thông, bố con, bố con...”
Nói rồi, Đường Ngũ Tuấn bắt đầu làm nũng trong lòng Đường Tinh Khanh.
Đường Ngũ Tuấn ngây thơ cố chấp nói, Đường Tinh Khanh vốn nên giận mới phải, nhưng sau khi nghe được câu nói kia của thằng bé, cô lại không giận được nữa, mũi chua xót, Đường Tinh Khanh hít mũi một cái, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Đừng làm rộn, nhanh ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai mẹ đưa con đi ra ngoài chơi.”
“Đi ra ngoài chơi?” Lời của Đường Tinh Khanh thành công dời đi sức chú ý của Đường Ngũ Tuấn, thằng bé hưng phấn nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Với ai? Đi chơi với bố sao?”
“Không phải!” Đường Tinh Khanh dùng ngón tay đẩy đầu Đường Ngũ Tuấn ra, tức giận nói: “Cả ngày chỉ biết đến bố, trong mắt con có còn người mẹ là mẹ đây không? Hả?”
“Hì hì...” Bị Đường Tinh Khanh dạy dỗ, Đường Ngũ Tuấn không hề cảm thấy tội lỗi, cười mờ ám, ánh mắt thằng bé nhìn Đường Tinh Khanh, nghiêm túc nói: “Ai nó trong mắt con không có mẹ, mau nhìn ánh mắt chân thành của con, bóng ngược trong mắt con không phải chỉ có mình mẹ thôi sao?”
Thằng bé này, tuổi còn nhỏ đã biết nói lời ngon ngọt rồi? Sao lại giống bố thằng bé như vậy?
Đường Tinh Khanh tuy bất mãn trong lòng nhưng vẫn bị lời nói cử chỉ của Đường Ngũ Tuấn chọc vui, cô cười nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, cho con được hời mà còn ra vẻ phải không? Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải ra ngoài chơi.”
“Được rồi...” Đường Ngũ Tuấn hoảng sợ gục đầu xuống, thằng bé làm tổ trong lòng Đường Tinh Khanh một lúc, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Nhưng mẹ vẫn chưa nói với con là đi chơi với ai?”
“Một người bạn tốt nhiều năm với mẹ, con sẽ thích cô ấy.” Đường Tinh Khanh cười nói, cô đã đồng ý với Phương Minh sau khi tìm được con trai sẽ đưa đi cho cô ấy xem, tuy hôm nay đã gặp mặt rồi nhưng bầu không khí hôm nay không lạc quan, Đường Tinh Khanh cũng không nói quá nhiều.
Đúng lúc nhân ngày mai, Đường Tinh Khanh cũng ép hỏi Phương Minh, sao cô ấy lại chạy đến nhà Nam Cường Thịnh, chẳng lẽ sau lưng cô, quan hệ hai người đã phát triển đến bước mà cô không biết?
Thân là bạn thân của Phương Minh, Đường Tinh Khanh lại rất ít khi thấy Phương Minh yêu đương, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, dù là cô cũng lo lắng thay Phương Minh.
Nhìn dáng vẻ có ý định khác với Nam Cường Thịnh của Phương Minh, nếu được, Đường Tinh Khanh muốn kéo dây tơ hồng cho Phương Minh, sớm gả Phương Minh đi, dù sao con người Nam Cường Thịnh cũng tốt.
Đường Tinh Khanh vừa vui sướиɠ tính toán trong lòng vừa ngủ.
Ngày hôm sau, hai mẹ con ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, Đường Tinh Khanh vẫn bị Đường Ngũ Tuấn gọi mới dậy, cô vò tóc, mắt buồn ngủ đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đợi đến khi cô đi ra, Đường Ngũ Tuấn đã mặc quần áo tử tế rồi.
Đường Tinh Khanh không nhịn được cười, có một cậu con trai có IQ cao thật tốt, mọi việc đều không cần cô quan tâm.
Sau khi gọi Đường Ngũ Tuấn đi vào đánh răng rửa mặt, Đường Tinh Khanh thay quần áo xong, lấy điện thoại ra gọi cho Phương Minh để lát nữa cô ấy bớt chút thời gian, hôm nay cùng đi ra ngoài chơi.
Nhưng Phương Minh lại nói mình không có thời gian, hẹn ngày khác.
Cúp điện thoại, Đường Tinh Khanh nhăn mũi, Phương Minh này sẽ không tức giận với cô đấy chứ, vì cô không nói chuyện Đường Ngũ Tuấn là con trai của Đông Phùng Lưu, vậy nên cô ấy tức giận?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có khả năng này, Phương Minh là người bao che khuyết điểm trời sinh, chỉ cần là bạn quan trọng của cô ấy, cho dù đúng hay sai cô ấy cũng bảo vệ, tuy thoạt nhìn có hơi ngốc nhưng Phương Minh chính là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Nhiệt tình, tình cảm đơn thuần, lại nhanh mồm nhanh miệng, hào phóng lại không để ý chi tiết, điểm mấu chốt chính là không cho phép bạn bè có hành vi phản bội cô ấy, lừa dối ác ý cũng không được.
Vì vậy Đường Tinh Khanh hiểu Phương Minh, nhiều năm như vậy cũng đã quen với tính tình của cô ấy rồi.
Cất điện thoại di động, tâm trạng Đường Tinh Khanh không mấy lạc quan nghĩ, không sao, lấy đồ ăn đến mua chuộc Phương Minh là được.
Thúc giục động tác của Đường Ngũ Tuấn nhanh lên một chút, Đường Tinh Khanh vừa bỏ điện thoại xuống, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Đường Tinh Khanh ngạc nhiên nhìn sang, nghĩ thầm không phải nhanh như vậy Phương Minh đã đổi ý rồi đấy chứ?
Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, tâm trạng Đường Tinh Khanh lại không tốt.
Thì ra là Đông Phùng Lưu.
“Đông Phùng Lưu? Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?” Không đi làm ở công ty, Đường Tinh Khanh cũng sẽ không gọi anh là tổng giám đốc.
“Sao em không đi làm?” Đông Phùng Lưu mở miệng chất vấn.
Đường Tinh Khanh nhíu mày, từ hôm qua sau khi Đông Phùng Lưu rời đi, cô đã quyết định sẽ không đi làm nữa, cũng nghĩ đến Đông Phùng Lưu sẽ có phản ứng này, lập tức nói giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ không đi làm nữa, tôi đã nói rồi, tôi muốn đi, anh không ngăn nổi tôi đâu.”
“Muốn đi? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng chưa trả, em đã muốn rời cương vị công tác, hậu quả em gánh nổi không?” Giọng Đông Phùng Lưu trầm xuống, rõ ràng là bắt đầu không vui.
“Thế hả?” Đường Tinh Khanh thong thả ngồi trên giường, nói: “Nhưng hôm qua tôi đã tìm hiểu rồi, công ty căn bản không có luật vi phạm hợp đồng với nhân viên rời khỏi cương vị công tác, rõ ràng là anh tự nói tự quyết định! Anh dọa tôi mà thôi! Đông Phùng Lưu, tôi không tin sự uy hϊếp của anh, mấy cái đó vô dụng với tôi!”
“...”
Nghe thấy lời của Đường Tinh Khanh, bên kia im lặng một lát, sau đó, Đường Tinh Khanh nghe thấy tiếng gọi điện thoại của Đông Phùng Lưu, đoán chừng là anh cầm một chiếc điện thoại khác gọi.
Đường Tinh Khanh không khỏi nghi ngờ, mặc dù không biết Đông Phùng Lưu muốn làm gì, cô vẫn lẳng lặng nghe, không cúp điện thoại.
Điện thoại bên kia nhanh chóng được bắt máy, Đường Tinh Khanh cũng không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy Đông Phùng Lưu nói đơn giản một câu: “Giám đốc Triệu, bây giờ tôi muốn quy tắc nhân viên của công ty chúng ta có thêm một quy định ngay lập tức: Người vào công ty chưa đầy một năm, muốn rời khỏi cương vị công tác cần nộp phí vi phạm hợp đồng là ba tỷ rưỡi. Nghe rõ chưa?”
Bên kia dường như lại nói gì đó, Đông Phùng Lưu mới cúp máy, sau đó anh chậm rãi nói với Đường Tinh Khanh: “Sao nào, bây giờ có phải giả thành thật rồi không? Đường Tinh Khanh, phí bồi thường vi phạm hợp đồng thế nào?”