Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 218: Chúng ta kết hôn đi

“Tùy anh.” Cô khinh thường liếc mắt nhìn anh, sau đó lập tức xoay người đi vào phòng ngủ.

Cô đã sớm biết Đông Phùng Lưu không dễ đối phó như vậy, cũng sẽ không ngây thơ cho rằng mình có thể dễ dàng rời khỏi anh. Năm đó trốn thoát khỏi anh cô đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực, bây giờ chỉ bằng một hai tờ chi phiếu, khẳng định không thể đối phó với anh.

May mà cô đã có chuẩn bị, cho nên cũng không quá thất vọng.

Đường Tinh Khanh nằm dài trên giường suy nghĩ vẩn vơ, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Khi cô tỉnh lại lần nữa, mới phát hiện mình đang nằm trong một cái ôm ấm áp.

Đầu tiên cô có chút kinh ngạc, sau đó liền nghĩ xem có phải mình vẫn còn đang ở trong mộng hay không. Hơi thở quen thuộc chui vào trong mũi, cảm giác da thịt tiếp xúc lại chân thật như vậy.

Cô lẳng lặng nằm trong chốc lát mới phát hiện đây không phải là mơ mà chính là cảm xúc thực tế.

“Em tỉnh rồi?” Trên đầu truyền tới âm thanh trầm thấp, tiếp đó đầu cô được người khác vuốt ve giống như vật cưng vậy, nhẹ nhàng xoa xoa.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc. Chỉ trong một đêm, xung quanh miệng anh đã mọc râu lờ mờ.

Cô vừa trông thấy đã lập tức sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu rõ tình hình. Cô lập tức đẩy anh ra, hét lên: “Đông Phùng Lưu! Sao anh lại ngủ trên giường của tôi?”

Đêm qua lúc đi ngủ, cô nhớ rõ ràng anh đã ngủ trên ghế sofa rồi, vì sao khi trời vừa sáng, anh lại chạy tới trên giường của cô? Còn ôm cô ngủ chứ?

Cô quả thực muốn hỏng rồi, cô không nên để anh ở lại trong nhà, nếu như anh có ý đồ không tốt với mình, vậy thì cô có muốn khóc cũng không có đất mà khóc.

So với phản ứng mạnh mẽ của cô, Đông Phùng Lưu bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh khẽ xoa nhẹ giữa hai chân mày, nằm thẳng trên giường, lười biếng nói: “Em ngạc nhiên như thế làm gì? Sofa quá cứng, vì vậy anh đành phải ngủ trên giường của em. Hơn nữa chiếc giường này lớn như vậy, hai người ngủ hoàn toàn không có vấn đề.”

“Đây không phải là điểm chính.” Cô trợn tròn hai mắt, khẽ đẩy anh, lời lẽ chính đáng nói: “Chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi, tại sao lại trở nên thân mật như vậy? Tổng giám đốc, vì sao anh có thể tùy tiện chạy tới trên giường của thư kí chứ? Điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.”

Nói xong, cô lập tức ném gối đầu về phía anh.

Cái gối đập vào đầu anh, tiếp đó lộn nhào, rơi xuống dưới giường.

Sau khi ném xong, cô mới nhận ra chính mình đã quá kích động mà làm ra hành động thiếu tôn trọng như thế với anh. Vừa rồi cô còn lấy quan hệ cấp trên cấp dưới cảnh cáo anh, vậy mà lúc này cô lại tự mình vượt quá.

Anh bị đập đầu khẽ ngẩn ra trong chốc lát, sau đó đột nhiên xoay người, ép cô ở dưới thân, hai bàn tay gắt gao giữ chặt tay cô, ánh mắt sâu xa đối mặt với cô.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt nghiêm túc. Anh lẳng lặng ngắm nghía hồi lâu, môi mỏng mới dần mở ra: “Đường Tinh Khanh, chúng ta hãy ở bên nhau được không?”

“Ầm.”

Trên bầu trời dường như vang lên tiếng sấm lớn, khiến cô chấn động đến mức không biết phải làm thế nào. Trong nháy mắt, đầu óc cô trở nên trống rỗng, không nghĩ được gì, cũng không kịp phản ứng.

Lời nói của anh giống như một tiếng sấm rền nổ tung trong lòng cô. Cho dù có nằm mơ cô cũng không ngờ anh lại có thể nói với mình những câu này.

Ở bên nhau!

Lời nói như vậy sao có thể thích hợp phát ra từ trong miệng anh chứ! Cho dù có là kiếp sau, cô cũng không dám nghĩ tới.

Anh cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, không hề nóng vội, chờ cô trả lời.

Sau khi kinh ngạc qua đi, cô chỉ cảm thấy thật muốn cười to. Đầu óc của anh đã bị sốt đến đần độn rồi hay sao mà đi nói với cô những lời này. Không phải anh lại tính toán âm mưu gì đó mà cô không biết chứ.

Giống như sáu năm trước nói muốn kết hôn với cô, kết quả chỉ vì muốn trả thù cô, rốt cuộc vẫn là chính cô đã phát hiện ra cuộc hôn nhân này hóa ra chỉ là một âm mưu. Ngay cả giấy đăng kí kết hôn hai người bọn họ cũng không có.

Đường Tinh Khanh đã bị lừa gạt một lần, cô sẽ không tin tưởng anh thêm lần nữa.

Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt anh vô cùng sâu xa làm cô không thể trông thấy rõ phía sau đầm nước đó là loại dã thú thế nào.

Quan sát người đàn ông bí hiểm này, đầu óc cô đột nhiên lóe sáng, cô đã hiểu rõ đôi chút, vì sao gần đây thái độ của anh đối với cô lại tốt như thế. Hóa ra từ khi vừa mới bắt đầu, anh đã chôn sẵn bẫy rập chờ mình nhảy xuống, chỉ vì…

Muốn cô trở thành kẻ thứ ba.

Cô bỗng nhiên bật cười giống như đóa hoa hồng có gai: “Tổng giám đốc, đầu óc của ngài chưa tỉnh táo lại sao? Theo tôi được biết, anh đã có vợ chưa cưới, bây giờ lại nói muốn tôi ở bên anh…Tôi đã sớm nói, tôi không phải là kẻ thứ ba. Hành động này của anh…dường như không quá ổn thỏa nhỉ?”

Mặc dù cô đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Nhìn vào mắt cô, anh khẽ lắc đầu, nói: “Không phải, anh không muốn em làm kẻ thứ ba. Anh chỉ muốn ở bên em, hai chúng ta sẽ kết hôn.”

Kết hôn...

Thật là một từ tuyệt vời.

Nếu như sáu năm trước cô không quen biết anh, thì có thể hôm nay cô sẽ bị những lời này của anh làm cho cảm động. Nhưng mà trên thế giới này không có nếu như, mà cô cũng đã sớm quen biết anh rồi.

Đông Phùng Lưu là người thế nào, không ai có thể rõ ràng hơn cô. Anh chính là loại người vì đạt được mục đích của mình mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Trong lòng anh lạnh lẽo vô tình cùng hành vi cực kỳ tàn ác, cô đã sớm được nhận thức sâu sắc. Người đàn ông này sâu không lường được, tựa như độc dược, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không có cách nào tới gần.

Ngoài mặt cô tươi cười nhưng trong lòng không cười nhìn anh, hỏi: “Vậy xin hỏi anh muốn làm thế nào đây? Đợi sau khi trở về thành phố A, sẽ hủy bỏ hôn ước với Doãn Thu Ngọc, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người rằng chúng ta sẽ ở bên nhau. Hơn nữa còn mau chóng tổ chức đám cưới sao?”

Lời nói của cô tràn đầy châm chọc, Đông Phùng Lưu không ngốc, cũng biết cô căn bản không hề tin anh.

Đối với lời nói của cô, anh chỉ lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt nghiêm túc. Hai người giằng co trong chốc lát, bỗng nhiên anh lại bật cười.

Bầu không khí vốn dĩ nghiêm túc vì một tiếng cười của anh bỗng nhiên thay đổi.

Anh dường như bị người ta điểm vào huyệt cười, xoay người nằm xuống cạnh cô, phá lên cười.

Trông thấy anh như vậy, cô quả thực không hiểu ra sao cả. Thế nhưng trong lòng cô vẫn không hề lơ là cảnh giác. Cô thản nhiên ngồi dậy, muốn nhìn xem anh lại định giở trò gì.

Chờ đến khi cười đủ rồi, anh mới xấu xa nhìn cô, giọng nói tràn đầy kinh ngạc: “Đường Tinh Khanh, em lại tin sao. Anh chỉ đùa một chút mà thôi, em nghiêm túc như vậy làm gì chứ?”

“Ôi… Cười chết tôi rồi… Còn kết hôn nữa, đầu óc của em phát triển thế nào vậy, anh sẽ kết hôn với loại phụ nữ như em sao? Không phải em đọc cô bé lọ lem mà lớn lên chứ?” Anh cười vô cùng khoa trương, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống.