Dưới ánh sáng đèn màu vàng nhạt, một bàn thức ăn nhìn như bình thường lại vô cùng thân thiết, đậu xào, thịt bằm tiêu, canh trứng…hết thảy đều là những món ăn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí có vài chỗ hơi cháy đen. Nhưng đây cũng là cảnh tượng mà Trạch Ninh ảo tưởng vô số lần trong mơ.
Trước đây trong nhà vĩnh viễn luôn là khắc khẩu, khắc khẩu cùng khắc khẩu, cha mẹ vì cuộc sống mà chỉ trích lẫn nhau, chưa từng ở nhà ăn quá một bữa cơm. Lúc hai người làm cho túi bụi, còn có thể giận chó đánh mèo lên người y, cha sẽ chỉ vào y nói: “Đều là mày, nếu không có mày thì tốt rồi, không có mày chúng tao có thể tiết kiệm rất nhiều tiền!”
Khi đó y tự trách mà bi thương, luôn cảm thấy là lỗi của mình, Mỗi khi xuyên thấu qua cửa sổ nhìn đến nhà người khác, thấy được cảnh tượng từng nhà hạnh phúc ngồi ăn cơm cùng nhau y đều luôn vô cùng hướng về, suy nghĩ đến lúc nào trong nhà mình cũng có thể ba người ngồi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ về việc nhà về thức ăn, bình thản mà hạnh phúc…
Nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng quá mức xa xôi. Cuối cùng có một lần, nho nhỏ y đứng trên ghế ép buộc cả buổi trưa, khiến cho đầy tay đều là miệng vết thương dó bị dầu nóng bắn trúng, làm ra ba món ăn. Y trong lòng tràn đầy vui mừng ngồi ở chỗ kia đợi, đợi cha mẹ y trở về cùng nhau ăn cơm. Nghĩ cha mẹ y có thể buông tranh chấp ngày thường, giống như những gia đình kia bình thản hạnh phúc ăn một bữa cơm.
Nhưng ngày đó cha say rượu lại đem cả bàn đồ ăn ném đi, khi mẹ trở về lại bắt đầu cùng cha ầm ĩ. Từ đó về sau y liền không còn ảo tưởng, đem nguyện vọng này chôn sâu ở dưới đáy lòng.
Sau khi y trở thành sát thủ nổi tiếng, y có thể tùy thời ra vào những nhà hàng xa hoa, hưởng thụ phục vụ xa hoa nhất. Nhưng mỗi khi y nhìn đến một gia đình bình thường ngồi cùng bàn ăn cơm y vẫn luôn cảm thấy mất mát, phục vụ xa hoa nhất lại như thế nào? Không có người thích hợp làm bạn, thứ gì cũng đều không mùi vị như nhau.
Nhưng hiện tại ở trước mặc y lại là sự tình mà y đã ảo tưởng rất nhiều năm, ngọn đèn mờ nhạt, đồ ăn đơn sơ, người y yêu nhất ở bên cạnh y ngồi cùng bàn với y ăn một bữa cơm. Tất cả giấc mộng mà y có đều một đêm trở thành sự thật.
“Sinh nhật vui vẻ, Ninh.” Ngô Hạo vừa lòng nhìn vẻ mặt Trạch Ninh biến hóa, cầm lấy chiếc đũa ngồi xuống một bên.
Sinh nhật? Trạch Ninh bị chấn đến, Tựa hồ là có một ngày như vậy, nhưng cho tới bây giờ y chưa từng trải qua cái gọi là sinh nhật kia. Cha mẹ y không thích y, tự nhiên sẽ không nghĩ đến. Sau khi y bị bán đến bến tàu, sau đó biến thành sát thủ, lại có ai sẽ nghĩ đến vì y mà tổ chức sinh nhật. Dần dần ngay cả chính y cũng không biết ngày sinh nhật đó có gì khác với 364 ngày còn lại, chỉ là một ngày bình thường mà thôi. Nhưng hôm nay cư nhiên có người đối y nói “Sinh nhật vui vẻ”, là cái sinh nhật vui vẻ đầu tiên cũng là duy nhất trong nhân sinh.
“Chủ nhân.” Hốc mắt Trạch Ninh đã ươn ướt. Vì sao từ lúc ở cùng một chỗ với Ngô Hạo y luôn luôn khóc, ở trong mấy tháng ngắn ngủn này lượng nước mắt y chảy ra còn nhiều hơn nước mắt đã chảy trong hai mươi năm qua. Vì cái gì? Vì cái gì Ngô Hạo luôn có thể va chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng y?
“Ngoan, đừng khóc, ăn cơm.” Ngô Hạo ôn nhu nói, gắp một miếng thịt thả vào trong chén của Trạch Ninh. Ninh, từng thiếu hụt trong nhân sinh của ngươi, ta sẽ từng chút từng chút giúp ngươi đổ đầy.
“Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh nghẹn ngào, gắp miếng thịt trong chén đưa tới miệng. Thịt vừa vào miệng liền tan, nước ngon từ giữa đường vân cơ chảy ra, hương thơm tràn đầy.
“Chủ nhân, đây là ngài làm sao?” Trạch Ninh kinh ngạc nhìn Ngô Hạo, tay nghề này thật sự không thua một đầu bếp năm sao.
“Đúng vậy, thế nào, ăn được không?”
“Ăn ngon, ăn quá ngon.” Trạch Ninh vội vàng gắp thêm mấy đũa, đây là thức ăn ngon nhất mà y đã từng nếm qua, “Chủ nhân, sao ngài lại có trù nghệ tốt như vậy?”
“Khi đó vừa đến nước Mĩ, trong nhà nghèo, không thể đi tiệm ăn, cho nên đành phải tự mình làm. Mà vừa lúc ta lại là người đối sinh hoạt có yêu cầu cao, ở dưới tình huống nghèo khổ cũng không muốn rơi chậm lại tiêu chuẩn sinh hoạt. Mua không được nguyên liệu tốt, liền chỉ có thể đem đồ ăn bình thường làm cho ăn ngon một chút,” Ngô Hạo nhìn Trạch Ninh, bản thân cũng không có động đũa một chút. Kỳ thật người đầu bếp chân chính khi nấu cơm bị mùi khói dầu xông ngược lại sẽ không ăn vô này nọ, nhìn người khác ăn mới là niềm vui lớn nhất của bọn họ. Ngô hạo nhìn bộ dáng thỏa mãn của Trạch Ninh, cảm thấy cái gì đều đáng giá.
Trên mặt Trạch Ninh còn vương nước mắt, nhưng y hoàn toàn không để ý, y mặc áo bành tô, không chút dáng vẻ từng ngụm từng ngụm ăn vô cùng ngọt ngào, giống hệt như một đứa con nít.
Ngô Hạo nhìn Trạch Ninh như vậy nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.
“Chủ nhân?” Trạch Ninh có chút xấu hổ dừng chiếc đũa lại mới phát hiện một bàn đồ ăn bị y ăn gần hết, Ngô Hạo cơ hồ không ăn gì.
“Lần đầu tiên nhìn thấy người mặc áo bành tô lại ăn cơm như vậy.” Trên mặt Ngô Hạo có ý cười không che giấu được.
Trạch Ninh quẫn mặt đỏ đến bên tai, động tác của y ngừng ở giữa không trung, không biết nên làm sao mới tốt.
“Không có việc gì, nhanh ăn đi, không cần băn khoăn, đều là đưa cho ngươi, ăn xong rồi đi rửa chén.” Ngô Hạo vô tâm lại đùa giỡn tiểu nô ɭệ của hắn.
“Vâng.” Trạch Ninh vội vàng đem mấy ngụm cuối cùng nhét vào miệng, đứng lên dọn dẹp bàn.
Đây là cuộc sống của gia đình bình thường sao? Một người nấu cơm một người rửa chén, hòa thuận lại vui vẻ.
Trạch Ninh mở vòi nước, rửa bát đĩa, một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng y. Giờ khắc này tựa hồ thời gian thật sự đảo ngược, y không phải sát thủ uy chấn giang hồ, y chỉ là một thành viên của một gia đình bình thường, làm chuyện bình thường nhất, hưởng thụ hạnh phúc bình thường nhất.
Đột nhiên, trên lưng Trạch Ninh căng thẳng, Ngô Hạo dựa lên. Ngô Hạo cúi đầu hôn vành tai, bên gáy của Trạch Ninh, hai tay không ngừng chạy ở vùng tam giác của Trạch Ninh.
Tay rửa chén của Trạch Ninh không tự giác ngừng lại, tìиɧ ɖu͙© dễ dàng bị Ngô Hạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ đứng lên, y cảm nhận được dòng khí ấm áp bên tai, Ngô Hạo ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Ta đã đút ngươi ăn no, ngươi muốn làm gì để báo đáp ta?”
Trạch Ninh xấu hổ đỏ mặt, y thấp đầu lui ở trong lòng Ngô Hạo, làm nũng kêu một tiếng: “Chủ nhân.”
“Ân?” Ngô Hạo làm bộ như không hiểu.
Trạch Ninh buông chén trong tay, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu đem môi đáp lên trên môi Ngô Hạo, Đây là lần đầu tiên y chủ động hôn môi Ngô Hạo, y có chút ngượng ngùng cùng do dự, không biết có nên xâm nhập hay không. Lúc này lưỡi của Ngô Hạo dò xét tiến vào, dẫn đường y đi về phía trước. Lưỡi của y đảo qua từng chỗ trong khoang miệng của Ngô Hạo, nhấm nháp tư vị tuyệt diệu chưa từng hưởng qua trước đó.
Ngay lúc y cảm thấy thân thể dần dần nhũn ra, ý thức dần dần mơ hồ, Ngô Hạo rời đi y, Ngô Hạo thi ngược nhéo hạ thể y một cái: “Dọn dẹp nhanh một chút, ta ở trên lầu chờ ngươi.