Hộ vệ ở lại chủ trạch bảo vệ Ngô Hạo vẫn có trình độ nhất định, A Cường đã nhiều ngày không lộ diện ở chủ trạch. Ngẫu nhiên trở về cũng là một thân lệ khí, rõ ràng là vừa ở bên ngoài chém gϊếŧ. Người trong đội cận vệ thường xuyên thay đổi, người ở bên ngoài bị thương sẽ được A Cường đổi đến đội cận vệ để nghỉ ngơi, mà không bị thương sẽ bị A Cường điều đi. Giống như tất cả mọi người chắc chắn có Trạch Ninh ở chủ trạch sẽ không có gì nguy hiểm.
Trạch Ninh nhìn trong chủ trạch người đến người đi, một đám đều dáng vẻ vội vàng, trong lòng y hơi chùng xuống, cảm thấy trống rỗng. Có lẽ y cần một người dựa vào, nhưng y tuyệt đối không phải kẻ yếu cần người che chở. Y có thể cảm nhận được Ngô Hạo đối y bảo hộ, nhưng là y hi vọng có thể đứng ở chỗ cách nửa bước phía sau Ngô Hạo, mà không nghĩ chỉ có thể xa xa nhìn hắn.
Trạch Ninh tắt máy pha cà phê, đem cà phê đưa cho Ngô Hạo, y luyện tập nhiều ngày cuối cùng cũng có thể nấu ra cà phê phù hợp khẩu vị của Ngô Hạo.
“Hạo ca, Cường ca vừa ở kho hàng bị người đánh lén bên bị thương, buối tối ở bến tàu chỉ sợ là không thể dẫn người đi.” Một tiểu đệ trên quần áo vẫn còn dính máu xông tới báo cáo.
Ngô Hạo nhíu nhíu mày, thần sắc lại vẫn trấn định như cũ: “Chuyện như thế nào?”
“Tiểu đầu mục bên dưới phản loạn, đã trấn áp rồi, chính là Cường ca trúng một dao cần nằm viện.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Không thương chỗ yếu hại, bác sĩ nói vài ngày thì tốt rồi.”
“Đã biết, đi xuống đi.”
Sự tình có chút phiền phức a, Ngô Hạo tựa lưng vào ghế ngồi nghĩ. Bởi vì có Mafia làm hậu thuẫn nên nguồn cung cấp của Ngô Hạo luôn luôn không có vấn đề, mấy ngày nay hắn nhanh chóng bí mật khuếch trương dùng giá thấp hơn gấp nhiều lần đối thủ để phá giá, đạt tới mục đích chèn ép. Một đám hàng hóa này không rơi xuống ta hắn thì không quá lo, nhưng nếu rơi xuống tay đối thủ thì sẽ tạo thành uy hϊếp không nhỏ đối với hắn.
Chính mình đi nhìn sao? Hình như chỉ có thể như vậy a.
“Ninh, chuẩn bị một chút, buổi tối ta muốn đi bến tàu tây khu.”
Thái độ khác thường, lần này Trạch Ninh không hề động cũng không có ra tiếng.
Ngô Hạo có chút nghi hoặc quay đầu, trong mắt mang chất vấn.
Trạch Ninh cắn cắn môi, cuối cùng quỳ xuống: “Chủ nhân, xin cho Ninh đi thay ngài.”
Ngô Hạo nhìn Trạch Ninh, trong mắt Trạch Ninh viết không chấp nhận cự tuyệt cùng kiên trì. Trong nháy mắt Ngô Hạo giật mình, cũng phải, Trạch Ninh là một đầu báo, tuy rằng y đã bị chính mình phục tùng nhưng y vẫn như cũ là một đầu báo săn, mà không phải là con mèo nhỏ cần người bảo hộ. Kiêu ngạo như y, chỉ sợ không thể cam tâm đứng ở sau màn nhìn người khác vì mình chém gϊếŧ đi.
“Được, đêm nay ngươi đi. Nhưng không được bị thương.” Khóe miệng Ngô Hạo hơi gợi lên, hắn thiếu chút nữa đã quên kiêu ngạo mới là sức quyến rũ lớn nhất của Trạch Ninh.
“Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh trả lời mang theo hưng phấn khó có thể che giấu. Y hi vọng vì người này phân ưu. Đồng thời phục vụ hắn cũng hi vọng có thể cùng hắn chia sẻ.
Trạch Ninh chọn vài người trong đội cận vệ có thân thủ trung đẳng, người có thân thủ tốt cần lưu lại bảo vệ Ngô Hạo.
Trong nháy mắt xoay người đối mặt Ngô Hạo, đường cong trên người y dần nhu hòa xuống, y ôn nhuận quỳ xuống bên chân Ngô Hạo: “Ta đi rồi, chủ nhân.”
Ngô Hạo gật đầu.
Trạch Ninh đứng dậy mang thủ hạ đi ra tòa nhà, một thân lạnh thấu xương.
Bóng đêm sâu thẳm, toàn bộ bến tàu đều vô cùng im lặng. Trạch Ninh đem người bố trí tốt chuẩn bị tiếp thuyền. Vì không để cho Hải Quân phát hiện, con thuyền vận chuyển vừa dừng lại một chút liền phải xuất cảng, động tác của bọn họ nhất định phải nhanh.
Thuyền đến thực đúng giờ, lên thuyền dỡ hàng hết thảy đều thuận lợi, đến thời điểm bọn hắn dỡ món hàng hóa cuối cùng Trạch Ninh không hiểu sao cảm thấy một trận tim đập nhanh. Y cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, không có gì khác thường cũng không có sát khí. Ảo giác sao? Sẽ không. Càng không có giấu vết càng có thể nói lên người đến là một cao thủ.
“Động tác nhanh chút, không cần cọ xát.” Trạch Ninh không khỏi ra tiếng thúc giục, muốn xong việc trước khi phiền toái đến.
“Keng” Bản năng rút ra thanh đao thép vonfram chắn phái sau, hai thân đao đen kịt va chạm tạo nên hỏa hoa xinh đẹp.
Người tới có động tác rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Trạch Ninh cũng chỉ có thể phòng thủ. Đao thép vonfram quân dụng không giống vũ khí lạnh bình thường mà phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nó biến mất trong bóng đêm không chút dấu vết. Công kích hay phòng thủ đều chỉ có thể dựa vào phản xạ cùng bản năng được huấn luyện nhiều năm.
“Mọi người mang hàng hóa đi trước.” Thân thủ của người tới không ở dưới y, Trạch Ninh nhất thời nghi hoặc đoán không ra thân phận của đối phương, không khỏi đề phòng cho thủ hạ mang hàng hóa đi trước.
“Keng” Trạch Ninh bị chấn khiến hổ khấu tê dại, y lui từng bước sau đó tung chân đá vào mặt đối phương.
Đối phương di chuyển sang trái né công kích, vừa vặn rơi vào phạm vi chiếu sáng của đèn đường nơi bến tàu hôn ám.
Nương ngọn đèn Trạch Ninh nhìn thấy khuôn mặt của người tới, y cả kinh tạm ngưng một chút, trên cánh tay liền bị cắt một lỗ hỏng thật dài.
“Thanh Phong? Sao lại là anh?” Trạch Ninh dừng lại động tác kinh ngạc vạn phần.