Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 12: Đau đớn, quất

Trạch Ninh dùng một ngày hoàn thành mọi thứ lo lắng xong tất cả những thứ liên hệ giữa mình và thế giới này, còn lại hai ngày y bồi Tiểu Húc đi vòng vo xung quanh, xem như lưu lại ký ức cuối cùng. Mà hôm nay y đi đến Ngô gia, mang theo gia sản y sở hữu.

Ngô Hạo càn quét Tây khu thực thuận lợi, bởi vì trước đó đã làm đủ chuẩn bị cho nên trên cơ bản chỉ là vừa kịp thời. Hiện tại cần phải làm là chậm rãi kiểm kê, tiêu hóa hấp thu, chân chính đứng vững gót chân. Mà điều này có thể giao cho thủ hạ đắc lực đi làm, Ngô Hạo chỉ cần thường quan tâm một chút là có thể.

Ngô Hạo đưa Trạch Ninh đến một biệt thự tư nhân, nơi biệt thự này không có nhiều người cùng thủ hạ như ở Ngô gia, chỉ có một lão quản gia cùng bộ chat webcam bảo trì liên lạc cùng Ngô gia.

“Trong hai tuần tới ta muốn ở trong này đánh vỡ ngươi.” Ngô Hạo đứng ở nơi đó, phát ra uy nghiêm thuộc về chủ nhân. Vị trí hiện tại của bọn họ là một phòng chơi thuộc lầu hai, rèm cửa màu rượu đỏ che ở tất cả cửa sổ lộ ra vài tia ái muội, mà một cái ròng rọc dựng đứng ở góc phòng trung thực kể ra công dụng của căn phòng này.

“Hiện tại thoát quần áo của ngươi, toàn bộ.”

Trạch Ninh bắt đầu giải nút thắt. Y cởϊ áσ sơ mi, cởi bỏ dây lưng, rốt cuộc đến hạ khố y hơi do dự một chút. Theo như vừa mới bắt đầu, ánh mắt của Ngô Hạ vẫn luôn đặt trên người y không hề rời đi, cái loại ánh mắt này giống như ngọn đèn trên vũ đài làm Trạch Ninh nhịn không được xấu hổ run rẩy. Y cảm thấy có chút quẫn bách, chính mình sắp sửa cả người trần trụi đứng trước mặt một nam nhân ngăn nắp. Nhưng y chính là do dự một chút, liền cởi bỏ khố. Nếu đã chuẩn bị đem chính mình hoàn toàn giao cho nam nhân này, thì còn gì mà phải thẹn thùng?

Tuy Trạch Ninh hơi gầy, nhưng rèn luyện hàng nắm khiến cho dáng người của y vô cùng cân xứng. Cơ bắp cường kiện hữu lực, trên người mặc dù có chút ít vết sẹo nhưng màu da đồng cổ nổi bật lại càng thêm dụ hoặc. Mà thứ tượng trưng cho nam tính dưới thân y cũng vô cùng xinh đẹp.

Ngô Hạo nhìn xem thực vừa lòng.

“Ninh, hôm nay là lần đầu tiên. Ta cần phải biết điểm mấu chốt của ngươi ở nơi nào. Cho nên hôm nay ta cho ngươi một lần cũng là duy nhất cơ hội kêu ngừng, lúc ngươi chịu không nổi có thể kêu ta dừng lại.”

“Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh dưới ánh mắt hắn cung kính nói.

Ngô Hạo đem hai tay Trạch Ninh giơ lên cao buộc vào xiềng xích, làm cho Trạch Ninh chỉ có thể miễn cưỡng dùng mũi chân chạm đến mặt đất. Còng tay bỏ thêm lớp đệm, cũng không sợ cọ xát làm xước da.

Ngay một khắc hai tay bị giam cầm Trạch Ninh theo bản năng cảm thấy khẩn trương. Điều này cùng nam nhân trước mắt không quan hệ. Y là sát thủ, y từng bị ngược đãi tra tấn qua, cũng chịu qua huấn luyện tra khảo. Đối với nhà tù, đối với hình phòng thân thể y đã muốn hình thành một loại phản ứng theo bản năng.

Ngô Hạo cầm trường tiên làm bằng da trâu đứng phía sau Trạch Ninh cũng không có lập tức động thủ. Hắn đang đợi, đội một khắc cơ bắp Trạch Ninh thả lỏng.

Trạch Ninh từ ban đầu run rẩy dần dần thả lỏng xuống, đúng lúc này tiếng gió gào thét hỗn loạn của trường tiên ở trên người y lưu lại một đạo vết máu.

“Ân.” Đau đớn đột nhiên từ phía sau vỡ ra, Trạch Ninh không tự chủ phát ra một tiếng kêu rên từ sâu trong cổ họng.

Đau! Thật sự rất đau! Trường tiên vô cùng khó khống chế ở trong tay Ngô Hạo lại giống như linh xà bình thường, phía sau, cổ, cánh tay, bụng, đùi, ở trên người Trạch Ninh vẽ ra từng đạo hồng ngân.

“Ách.” Trạch Ninh hô hấp ngày càng nặng, mồ hôi lạnh thuận theo làn da mà tuôn rơi. Toàn thân y đều nhiễm một tầng màu đỏ mất tự nhiên, tựa hồ như có như không vết tiên.

Muốn đến cực hạn sao? Trạch Ninh chống đỡ mơ hồ nghĩ. Đã muốn phân không ra làm sao lại đau, toàn thân hỏa lạt giống như thiêu đốt, hai chân không thể đứng vững bắt đầu hơi rút gân, đầu óc trống rỗng, trước mắt không ngừng ẩn hiện bạch quang xinh đẹp. Nhưng là Trạch Ninh cũng không muốn cho roi dừng lại, đau, đau mới tốt, đau đến làm cho y quên hết thảy mới tốt.

“Ngươi xác định không cần kêu ngừng?” Ngô Hạo dừng roi lại, ánh mắt phức tạp nhìn Trạch Ninh. 50 roi, không phải là con số mà người bình thường có thể thừa nhận. Cho dù Trạch Ninh chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng đã sắp đến cực hạn. Hắn không thể không dừng roi lại xác định Trạch Ninh vẫn thanh tỉnh.

“Không có việc gì, chủ nhân. Tiếp tục đi.” Gian nan phun ra âm tiết từ miệng, Trạch Ninh ngẩng dầu lắc lắc mái tóc ẩm ướt, khiến cho chính mình có thể nhìn thấy Ngô Hạp.

Lúc này cả người Trạch Ninh là vết roi, thân mình bị treo giữa không trung run nhè nhẹ mang cho người ta một loại mỹ cảm mị hoặc nói không nên lời. Mà Ngô Hạo từ ánh mắt Trạch Ninh thấy được khát cầu cùng kỳ vọng. Cổ tay hắn run lên lại một tiên kéo dài từ bụng phải đến vai trái của Trạch Ninh.