Khó Kìm Lòng Nổi

Chương 13

Đợi đem người thanh tẩy sạch sẽ, sờ thấy nhiệt độ Tần Nhạc rất cao, Tư Đồ Lân Thiên trong lòng tràn đầy tự trách: "Tiểu Nhạc, em phát sốt rồi, đi bệnh viện đi, hay anh gọi bác sĩ đến đây nhé?"

Tần Nhạc lắc đầu: "Anh ôm em ngủ một giấc là được, không có việc gì."

Tư Đồ Lân Thiên lên giường đem người ôm chặt vào lòng: "Thực xin lỗi, anh làm quá mức."

Tần Nhạc rút vào trong ngực hắn: "Em thích anh như vậy."

Tư Đồ Lân Thiên bất đắc dĩ đem người ôm chặt: "Ngủ đi, anh ở cạnh em, không đi đâu hết."

Tựa như Tần Nhạc nói, ngủ một giấc xong ngày hôm sau quả nhiên Tần Nhạc tốt hơn nhiều. Nhìn Tần Nhạc ngủ bên cạnh hắn hai má phấn nộn, Tư Đồ Lân Thiên dị thường thỏa mãn lại gần hôn y.

Tần Nhạc mở đôi mắt sương mù cười với hắn sau đó cọ vào lòng hắn, ở trong chăn chạm tới vật kia, cảm nhận được người bên cạnh run rẩy một cái, Tần Nhạc run bả vai cười ra tiếng.

"Tiểu Nhạc đừng nháo." Tư Đồ Lân Thiên lo lắng thân thể y, chịu đựng du͙© vọиɠ đang kéo đến. Tần Nhạc lại cưỡi lên người hắn: "Có tinh thần như vậy, không giải quyết anh định cứ thế ra ngoài sao?"

"Không có việc gì, anh tắm rửa một chút là được, thân thể em vừa tốt lên, đừng..." Nghĩ đến đêm qua đem người làm thành bộ dạng kia, Tư Đồ Lân Thiên vẫn còn khϊếp sợ trong lòng.

Tần Nhạc nhìn hắn, trong lòng cảm động, nhếch môi cười nói: "Đồ ngốc, về sau nếu muốn thì đừng chịu đựng, chẳng lẽ anh thích tắm rửa hơn em sao?"

"Tiểu Nhạc, em biết rõ không phải như thế."

"Vậy thì đừng chịu đựng, em muốn anh, rất muốn." Tần Nhạc ôm lấy hắn, chậm rãi ở trước mặt hắn tách chân ra, thân thủ đẩy ra hoa môi có chút phù thũng: "Cắm vào trong được không..."

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm huyệt khẩu tiêu hồn kia, Tư Đồ Lân Thiên thấy mũi nóng lên, vội vàng che, sau đó máu tươi liền theo bàn tay hắn chảy ra.

Tần Nhạc sửng sốt một chút rồi cười ha ha, Tư Đồ Lân Thiên biểu tình câm nín, vội vàng chạy vào phòng tắm rửa. Tần Nhạc mang theo nụ cười tới phòng tắm nhìn nam nhân, con ngươi đen xẹt qua một tia khác thường.

Tư Đồ Lân Thiên đang khom lưng súc thì thấy hạ thân nóng lên, cúi đầu nhìn xuống, máu vừa ngừng lại chảy ra.

Tần Nhạc quỳ dưới chân hắn, thò đầu lưỡi hồng hồng liếʍ tính khí của hắn, lông mi thật dài run rẩy, hai gò má phấn nộn lộ ra tìиɧ ɖu͙©.

Tư Đồ Lân Thiên quả thực bị Tần Nhạc câu dẫn đến linh hồn đều muốn bay ra.

Máu thật vất vả mới ngừng được, Tần Nhạc lại trương miệng ngậm lấy vật cứng của hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

"Ngô...." Chịu đựng ghê tởm đem nam nhân nuốt sâu vào, nhìn Tư Đồ Lân Thiên vì động tác của y mà hưng phấn thở hổn hển, Tần Nhạc cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đều thỏa mãn.

"Đừng, phun ra, muốn bắn." Tư Đồ Lân Thiên cưỡng chế đem người kéo lên, Tần Nhạc lại đột nhiên đẩy hắn một cái sau đó đứng lên, đem vật cứng của nam nhân để tại huyệt khẩu, miệng vội vàng hô: "Bắn cho em...Lân Thiên....Em muốn sinh con cho anh....Ngô....Thật nóng...."

Trong nháy mắt khoang huyệt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy, Tần nhạc hưng phấn bắn ra. Tư Đồ Lân Thiên hôn tai y, hưởng thụ dư vị cao trào.

Một lát sau đem người buông ra, Tư Đồ Lân Thiên muốn lôi kéo y đi tắm rửa lại bị Tần Nhạc né tránh. Y ghé vào tai nam nhân, dùng âm thanh tràn ngập dụ hoặc nói: "Anh không muốn để em mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đi làm sao?"

Tư Đồ Lân Thiên oanh một cái sắc mặt đỏ bừng: "Đừng nháo, như vậy không sạch sẽ, em cũng không thoải mái."

"Anh nếu cho em thì chính là của em, đừng nghĩ thu hồi lại." Nói xong Tần Nhạc đẩy hắn ra, xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra một cái giang tắc màu đen kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn nam nhân, sau đó nâng một chân lên chậm rãi nhét vào tiểu huyệt còn chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tư Đồ Lân Thiên nhìn huyệt khẩu khéo léo bị giang tắc chống ra, đồng tử co rụt lại. Hắn không nghĩ tới Tần Nhạc còn có thứ này, cơ hồ theo bản năng kéo ngăn kéo kia ra, khi nhìn đến khiêu đản và giang tắc muôn hình vạn trạng bên trong, Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy cả người đều không khỏe. Hắn quay đầu nhìn Tần Nhạc: "Bình thường em dùng cái này?"

Tần Nhạc trong mắt lóe lên một tia khẩn trương: "Em nói không phải anh có tin không?""

Tư Đồ Lân Thiên không trả lời, Tần Nhạc cắn cắn môi: "Mỗi lần nhớ đến anh, em sẽ mua thứ này, tưởng tượng có một ngày anh sẽ dùng trên người em, anh nếu không thích, em về sau sẽ không như vậy nữa."

Tư Đồ Lân Thiên trong lòng run lên một cái, xoay người ôm lấy y: "Anh không ngại, em thích là được, bất quá mấy thứ này anh chưa từng dùng qua, em phải dạy anh đấy."

Nghe được nam nhân nói, Tần Nhạc hai mắt sáng lên, nhìn hắn: "Lân Thiên, cảm ơn anh."