Trò Chơi Tận Thế

Quyển 4 - Chương 138: Không đi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(*Chương này có chỗ gọi Thế giới luân hồi là “cô ta”, chỗ gọi là “bà ta”, không phải vì tớ nhầm đâu mà tớ cảm thấy nó nên thế. Đối với Lâm Mộ Quang, Thế giới luân hồi anh ta biết là một cô gái trẻ, nhưng với Phong Mặc thì Thế giới luân hồi là mẹ, thế nên tớ chọn để là “bà ta” nhé.)

Hơn 200 tấm thẻ mãn cấp nổ tung bên trong tầng chắn!

Những tấm thẻ này có loại vũ khí – pháo khí, pháo điện từ, đạn hạt nhân, đạn phốt pho trắng, đạn đào đất,… Có loại sức mạnh thiên nhiên – gió lốc, sấm sét, thiên thạch, mưa đá,… Còn có loại triệu hồi các nhân vật thần thoại đặc biệt – Hỗn Độn, Tửu Thôn Đồng Tử, Cửu Vĩ Hồ Yêu, Nyarlathotep, Lucifer, Shiva,…

Phong Mặc đứng ngoài tầng chắn, mỉm cười điều khiển nhữnkg tấm thẻ này, tính toán thuộc tính và thứ tự sử dụng của chúng trong một khoảng thời gian cực ngắn.

Trên đỉnh đầu hắn là một mặt đồng hồ phát sáng trôi lơ lửng, đó là dấu hiệu thể hiện hắn đang dùng tấm thẻ [Tốc độ thời gian trôi]. Dưới tác dụng của tấm thẻ này, tốc độ thời gian trôi qua của bản thân hắn sẽ giảm xuống một nghìn lần, hiệu quả của những tấm thẻ khác trong mắt hắn gần như ngừng lại, vì vậy hắn có đủ thời gian để suy nghĩ tính tương sinh tương khắc của chúng, tránh cho các đòn tấn công tương khắc nhau, cuối cùng thành vô dụng.

Sau khi tính toán xong xuôi, hắn đặt lại tốc độ dòng chảy thời gian bình thường, sử dụng từng tấm thẻ theo thứ tự.

Dưới sắp xếp của hắn, những tấm thẻ lần lượt phá hủy khu vực bên trong lá chắn.

Ánh sáng muôn màu rực rỡ, tựa như pháo hoa chói lọi.

Sau một trận tập kích điên cuồng, mặt đất trong khu vực l*иg chắn đều bị cày xới một lượt.

Những thứ thoạt trông như áng mây mềm mại trong thành Vân kia kỳ thực chỉ là hình ảnh giả mà Thế giới luân hồi tạo ra. Trên thực tế, tầng mây đó toàn là xương người lạnh giá trắng nhợt.

Khi đòn tấn công trên phạm vi lớn của Phong Mặc phá vỡ những chi tiết của ảo cảnh, mây mềm tán đi, lộ ra biển xương trắng mênh mông.

Trải dài nghìn dặm, vô cùng vô tận.

Xương cốt lát thành mặt đất thành Vân, nhìn lại những căn nhà tinh xảo đáng yêu, hóa ra cũng đều là xương trắng đắp dựng.

Xương và mây đều là màu trắng, nhưng một bên êm đềm mộng ảo, một bên lại kinh khủng âm u.

Chỉ dùng hai mươi lăm tấm thẻ cấp 10, Phong Mặc đã san bằng toàn bộ vùng đất trong lá chắn!

Mặt đất và nhà cửa bằng xương đều đã nổ thành tro bụi, không sót lại chút vết tích nào. Mà những người anh chị em của hắn sau khi bị chuỗi thẻ quét qua thậm chí không còn cả bột cặn.

Phong Mặc cười lạnh thu hồi lá chắn, sau đó lại kích hoạt nó, bao trùm một nửa thành còn lại.

Có sự hỗ trợ của năng lực giảm tốc thời gian, hắn chỉ cần 0,0056 giây đã có thể lần nữa nghĩ ra cách phối hợp những tấm thẻ sao cho hợp lý nhất.

Thu lại năng lực của tấm thẻ điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian, Phong Mặc dùng tốc độ bình thường bắt đầu trận công phá thứ hai!

Lần này cũng rất thuận lợi. Những cơ thể bằng máu thịt đang ngủ say được sắp đặt rất ngay ngắn, yếu ớt vô cùng, gặp phải sự công kích trên phạm vi lớn, họ căn bản không có đường thoát, cũng không cảm nhận được đau đớn, không phản kích, không khóc gào.

Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, Phong Mặc giết chết tất cả cơ thể trong thành Vân.

Quá trình này diễn ra nhẹ nhõm hơn hắn tưởng tượng. Tuy rằng hắn làm mọi việc trong vỏn vẹn 1,95 giây, còn chưa vượt qua 20 giây trì hoãn của lá chắn, Thế giới luân hồi sẽ không bị đánh động mà cảm nhận được, nhưng… Trong vòng 20 giây đó, bà ta cứ thế mà yên tâm không tước đi quyền hạn sử dụng thẻ sao?

Quả nhiên là điên rồi.

Phong Mặc liếc nhìn phế tích trước mặt, thu tất cả thẻ về trong hộp. Hắn quay lưng bước vào thang máy rời khỏi thành Vân, lần nữa trở lại tòa thành máu thịt.

Lâm Mộ Quang còn đang thử mở cửa khoang duy tu, nhưng cố thế nào cũng không thể tiến vào Thế giới luân hồi nữa. Anh ta không biết làm sao, vịn lan can nhìn về phía bộ não rách nát ngâm trong bình thủy tinh khổng lồ.

Lỗ thủng trên bộ não càng lúc càng nhiều. Ngay khi Thế giới luân hồi đóng quyền hạn của người quản lý, hàng loạt lỗ thủng đã bắt đầu chuyển màu đen sậm, đó là dấu hiệu hoại tử tận gốc.

Lâm Mộ Quang bất lực thở dài.

Phong Mặc cũng đến bên lan can. Hắn ngẩng đầu nhìn khối não lớn, cười hỏi: “Bà không đến cản tôi thật à?”

Thoạt trông như chỉ đang lẩm bẩm một mình, nhưng kỳ thực hắn đang nói chuyện với mẹ.

Hắn biết hiện giờ bà ta chắc chắn cảm nhận được sự tồn tại của mình, cũng nghe được lời mình nói.

Phong Mặc nghĩ, hắn đã gây chuyện náo động như vậy, mẹ hắn chắc chắn sẽ rút khỏi [Kinh đô u quỷ] trở về đây.

Quả nhiên.

Ngay khi Phong Mặc nói câu đó, bộ não khổng lồ chợt sáng lên ánh đỏ, trên thùy trán xuất hiện một người phụ nữ.

Giọng nữ phát ra từ hình người kia: “Người ta nói trẻ con thời kỳ nổi loạn rất khó bảo, xem ra đúng là thế thật. Bây giờ tuổi linh hồn của cậu chỉ là bảy tuổi mười lăm ngày, vừa vặn đang vào kỳ nổi loạn.”

Thanh âm rất êm tai, cũng rất lạnh lùng, gần như không mang chút cảm xúc.

Mỗi một chữ nhả ra, thân hình và diện mạo của người phụ nữ lại thay đổi một lần. Khi nói chữ đầu tiên, đó vẫn là một thiếu nữ tóc đen trẻ trung xinh đẹp; sau chữ thứ hai, cô gái biến thành bà lão già nua; đến chữ thứ ba, bà lão lại biến thành một người phụ nữ trung niên mập mạp.

Bà ta không có một bề ngoài ổn định, thứ duy nhất không đổi chỉ có giới tính mà thôi.

Phong Mặc chăm chú nhìn mẹ mình đang không ngừng biến đổi, ánh mắt hắn tràn đầy tò mò, gương mặt tươi cười trong sáng: “Bà biết tôi mấy tuổi cơ à? Chính tôi cũng chả biết, lợi hại thật.”

Lâm Mộ Quang ở bên cạnh chỉ cảm nhận được kinh hoàng và tuyệt vọng.

Anh ta nghĩ: xong đời rồi.

Làm người quản lý không biết bao nhiêu năm, đây là lần thứ hai anh ta nhìn thấy ý thức của Thế giới luân hồi hóa thân thành người.

Lần trước anh ta gặp được, Thế giới luân hồi đã huyễn hóa thành một cô gái mỹ lệ tuyệt trần. Đó là vẻ đẹp không cách nào miêu tả bằng lời, dù dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp nhất trong thế gian cũng không sao hình dung được một phần vạn dung mạo đó.

Cô ta hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của con người trên toàn thế giới này. Cho dù là người mù cũng có thể bị chất giọng mê hồn của cô ta bắt lấy, chỉ nghe âm thanh cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt tuyệt mỹ. Cho dù là kẻ thiểu năng trí tuệ không phân biệt nổi đẹp xấu, nếu nhìn thấy cô ta cũng sẽ cảm thấy muốn quỳ lạy.

Chính là kiểu đẹp khoa trương đó, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô ta đẹp như vậy là lẽ đương nhiên.

Hơn nữa, cô ta khi đó tỏa ra khí chất dịu dàng tột độ, Lâm Mộ Quang có thể cảm nhận được khí thế và hào quang của “vạn vật chi mẫu”* trên người cô ta.

(*Vạn vật chi mẫu: mẹ của vạn vật.)

Còn hiện giờ…

Thanh âm vẫn là thanh âm đó, nhưng đã mất đi linh hồn.

Ngay cả vẻ ngoài đẹp đẽ lúc trước cũng không thể giữ sao?

Nếu những hình dạng khác biệt này biểu thị cho các tính cách và hành vi khác biệt của cô ta, vậy chiếu theo những hành động trước đó, e rằng cô ta đã có chí ít hơn mười nghìn nhân cách rồi!

Lâm Mộ Quang từng nhắc tới hóa thân xinh đẹp của Thế giới luân hồi với Phong Mặc, có điều ngôn ngữ rốt cục vẫn có giới hạn, Phong Mặc cũng không cách nào cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh ta lúc này. Hắn cho rằng hóa thân của Thế giới luân hồi vốn là như vậy, muốn hình dạng thế nào thì sẽ biến ra thế ấy, vậy nên hắn chỉ ôm lòng hiếu kỳ với bà ta mà thôi.

“Hình dạng thật sự của bà là thế nào? Bà tốt xấu gì cũng là mẹ tôi, nhưng mà tôi còn chưa từng thấy mặt bà.”

Bề ngoài của Thế giới luân hồi còn đang biến đổi không ngừng. Bà ta dường như đã phục hồi chút cảm xúc, trong giọng nói lạnh băng pha thêm vài phần tức giận: “Trong lúc cậu quay về đây ta đã lại phân chia ra 56 ý thức mới rồi. Cậu làm vậy không có chút tác dụng nào cả.”

Phong Mặc đã sớm biết, mình có thể gϊếŧ chết những anh chị em kia nhưng không thể ngăn cản bà ta sản sinh ra những người mới.

Hắn bình tĩnh mỉm cười: “Ban đầu tôi định thẳng tay nổ luôn bộ não kia của bà, nhưng nghĩ kỹ, nếu bà dám để lộ não mình ngay trước mắt người quản lý thì chắc chắn đã có lớp phòng vệ mạnh nhất. Còn những đứa con của bà… Dù sao muốn bao nhiêu sẽ tạo ra được bấy nhiêu, có lẽ bà chẳng đau lòng mấy, giờ xem ra bà quả thật không thương tiếc gì.”

Nói thật, chuyện Thế giới luân hồi không tỏ ra chút bi thương nào trước cái chết của đám con trai con gái kia khiến Phong Mặc không khỏi… có phần khó chịu.

Tuy hắn là “con” của bà ta, nhưng rõ ràng giữa họ không hề tồn tại mối liên kết “tình mẫu tử” của con người.

Bà ta nói hắn có gϊếŧ những anh chị em kia cũng không có tác dụng gì?

Sai rồi, hắn làm vậy đương nhiên sẽ hữu dụng.

Không phải hắn đã thành công kéo được bà ta ra khỏi [Kinh đô u quỷ] ư?

Chỉ cần dụ bà ta đi, không có sự can thiệp của bà ta, thế giới đó có thể vận hành theo kịch bản bình thường, Lâm Việt sẽ giành được thêm hy vọng sống, dù cho đường sống đó vẫn vô cùng xa xôi.

Hóa thân của Thế giới luân hồi có thể nghe thấu tất cả suy nghĩ trong lòng Phong Mặc, hắn không mở miệng, bà ta vẫn biết ý định thật sự của hắn.

Tất nhiên cũng biết hắn vì muốn cứu Lâm Việt mới bất đắc dĩ phải hủy diệt thành Vân.

Cũng cảm nhận được nỗi thất vọng với người mẹ này của hắn.

Cảm nhận được tình cảm ấy, hóa thân kia bỗng lộ ra vẻ mặt đau đớn. Vẻ ngoài không ngừng thay đổi của bà ta đột nhiên dừng lại tại một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, có điều thân thể bà ta lại bị che khuất sau một lớp côn trùng màu đen, toàn thân chỉ thấy khuôn mặt diễm lệ đến tột cùng, thoạt trông có chút quái dị.

Nhìn thấy gương mặt kia, Lâm Mộ Quang khẽ kêu lên: “Đây! Là gương mặt tôi từng thấy!”

Chỉ là cô ta đã bị côn trùng gặm cắn, vẻ thánh khiết rực rỡ hào quang ban đầu đã mất, không còn gì ngoài mùi chết chóc nồng nặc.

Hai hàng huyết lệ trào ra từ khóe mắt, người phụ nữ phát ra thanh âm mờ mịt khổ sở: “Bọn họ không thể sống. Mọi người… cũng sẽ cùng diệt vong. Ta đã đối xử tốt với họ, thật đấy, đối tốt với tất cả họ… Ta chế tạo ra lũ trẻ các cậu cũng là để giúp họ… Nhưng giờ cậu lại gϊếŧ tất cả những đứa trẻ khác, ta không có cách nào… Thật sự không có cách nào…”

Tâm tình đau thương ấy của người phụ nữ rất chân thật mà truyền tới Lâm Mộ Quang và Phong Mặc.

Đôi mày Lâm Mộ Quang nhíu lại.

Phong Mặc nhẹ chớp mắt, nụ cười bên miệng không phai.

Dù sao tình hình lúc này đã quá nát rồi, hắn không ngại để nó hỏng thêm một chút. Tình huống xấu nhất chẳng qua là Thế giới luân hồi ngừng vận hành triệt để, mọi người xong đời. Nhưng hủy diệt thì sao? Cùng lắm thì tất cả cùng chết, mà hắn thì chẳng sợ chết.

Hóa thân của Thế giới luân hồi đọc được sự khinh thường của Phong Mặc. Bà ta nhìn hai mắt hắn, khàn khàn nói: “Không phải… Còn đáng sợ hơn cả chết… Các cậu sẽ mãi mãi bị nhốt trong cơn ác mộng, cũng sẽ không còn bất kỳ quy tắc nào bảo vệ các cậu nữa…”

Nói rồi Thế giới luân hồi vươn tay, chỉ vào vị trí hai người đang đứng.

Một cánh cửa lớn tỏa ánh sáng xanh xuất hiện giữa Lâm Mộ Quang và Phong Mặc.

Người phụ nữ nâng tay chỉ cánh cửa kia: “Đi qua cánh cửa đó chính là thế giới hiện thực… Các cậu luôn sửa BUG không ngừng nghỉ, đã trợ giúp cho rất nhiều người luân hồi, đây là thứ các cậu đáng được nhận.”

Thế giới hiện thực?

Thế giới hiện thực!

Lâm Mộ Quang thoáng sửng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ điên cuồng.

Anh ta nỗ lực nhiều như vậy cũng vì muốn trở về thế giới thật, đoàn tụ cùng người yêu và các chiến hữu.

Nhưng giờ đây khi một cánh cửa thông đến thế giới ấy đang hiện hữu trước mắt, anh ta lại cảm thấy có chút không ổn.

Anh ta rất vui vì mình sắp được giải thoát, lại tuyệt vọng thay cho những người luân hồi bị kẹt trong Thế giới luân hồi.

“Nếu chúng tôi đi rồi, không có ai sửa chữa BUG, trật tự của Thế giới luân hồi sẽ hoàn toàn sụp đổ! Thật ra tôi có thể tiếp tục ở lại làm một người quản lý, chỉ cần cô không cản trở kế hoạch của chúng tôi nữa…”

Nghe Lâm Mộ Quang nói vậy, hóa thân của Thế giới luân hồi đột nhiên nổi giận, lớn tiếng gào thét: “Kế hoạch của các cậu… đầy rẫy sai lầm!”

Sau cơn thịnh nộ, cô ta lại trở về vẻ thờ ơ ban đầu: “Kế hoạch bồi dưỡng cây non của các cậu có lỗ hổng rất lớn, sẽ khiến thế giới trung chuyển hoàn toàn tan vỡ… Nó cũng khiến cái chết của ta đến nhanh hơn. Ta không còn nhiều thời gian, ta đã cho rằng mình có thể ngăn cản kế hoạch của các cậu trước khi chết, đáng tiếc… Việc mở đường dẫn tới thế giới thực đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng của ta, nó chỉ có thế duy trì tối đa 3 phút, không đi thì sẽ không kịp nữa.”

Lâm Mộ Quang nghe cô ta nói, tâm tình nháy mắt bình tĩnh lại. Anh ta nắm lấy tay Phong Mặc, cắn răng quyết đoán lôi hắn về phía đường hầm!

Phong Mặc thoạt trông có vẻ rất ngoan ngoãn, mặc cho anh ta kéo đi.

Thế nhưng ngay khi Lâm Mộ Quang chỉ còn cách cánh cửa một bước, đôi đồng tử Phong Mặc bỗng co lại. Hắn giơ cẳng chân dài đá mạnh vào sườn anh ta!

Lâm Mộ Quang nhận ra có sự bất thường, vội dùng cánh tay người máy nắm chặt tay Phong Mặc.

Thế nhưng anh ta vẫn không thắng nổi sự quật cường của hắn. Ngón tay máy không giữ được hắn, năm đầu ngón tay tựa như năm lưỡi dao cạo, để lại trên cánh tay Phong Mặc năm vệt máu hằn sâu.

Từ vết thương đó có thể nhìn ra Lâm Mộ Quang muốn đưa hắn cùng đi đến thế nào, mà hắn lại không muốn đi đến thế nào.

Anh ta biết tên nhóc này lòng còn lưu luyến! Anh ta biết, thế nên đành thừa lúc bất ngờ lôi hắn đi, tuy vậy kết quả vẫn là không thể mang hắn đi cùng!

Lâm Mộ Quang đã bước chân vào cánh cửa, hình bóng anh ta dần dần mờ nhạt.

Phong Mặc đứng bên ngoài vẫy tay chào anh ta, nở nụ cười ấm áp.

Nhìn nụ cười của hắn, Lâm Mộ Quang nổi giận đùng đùng mắng: “Đồ ngốc!”

Hai tiếng “đồ ngốc” cũng nhanh chóng biến mất theo Lâm Mộ Quang, tiêu tan trong gió.

Phong Mặc liếc nhìn mẹ mình, cười giải thích: “Tôi không có hứng thú với thế giới thực.”

Thế giới luân hồi đáp lại lạnh băng: “Ta đã biết trước cậu sẽ làm vậy, nhưng khi cậu làm vậy thật thì ta vẫn cảm thấy cậu ngu xuẩn hết thuốc chữa.”

Phong Mặc thản nhiên cười: “Bà nói việc tôi gϊếŧ những phân thân kia đã quấy rầy bà cứu vớt Thế giới luân hồi, còn nói kế hoạch bồi dưỡng cây non là nguyên nhân dẫn đến Thế giới luân hồi hủy diệt… Vậy BOSS lớn đã hủy diệt thế giới là tôi đây cũng nên chịu chút trừng phạt.”

Ánh mắt hóa thân của Thế giới luân hồi thoáng chốc ngơ ngác.

Bà ta tất nhiên biết tính cách của Phong Mặc, hắn rõ ràng không thể là kiểu người thành thật tự giác chịu phạt. Hắn còn đang suy nghĩ việc cứu đồng đội của mình.

Nói chính xác hơn, là cứu Lâm Việt.

Bà ta có thể cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ ấy của hắn, nhưng bà ta không hiểu: “Trong thế giới thật rất yên bình, cậu cũng sẽ gặp được những tình cảm còn ấm áp chân thành hơn, kỳ thực cậu không cần phải suy tính để giành được chút ký ức từ người khế ước đâu.”

Phong Mặc kiên định nhìn cổng trung chuyển, không đáp.

Hắn cứ vậy nhìn chằm chằm cánh cửa, mãi tới ba phút sau, cánh cửa biến mất, hắn lúc này mới như vừa bừng tỉnh lại, cất tiếng trả lời: “Không giống. Lâm Việt chỉ có một thôi.”

Vừa rồi khi im lặng đứng trước cánh cổng, trong lòng hắn cũng có khoảnh khắc ngắn ngủi do dự.

Nhưng trong lúc do dự, hắn vẫn dần dần làm rõ tình cảm thực sự của mình.

Tình cảm của hắn đối với Lâm Việt không giống bất kỳ ai.

Dù là ai cũng không thể thay thế anh.

Trong thế giới thật có lẽ có chim hót líu lo, trăm hoa đua nở, có thanh nhàn bình an, có những linh hồn thú vị muôn hình muôn vẻ, có món ngon đồ quý không sao đếm hết…

Nhưng vắng bóng Lâm Việt, tất cả đều trở nên ảm đạm nhạt nhẽo.

Trong lòng Phong Mặc, cuộc đời hắn từ lâu đã định chỉ có thể có hai kết cục:

Hoặc cùng Lâm Việt đi tới thế giới thật.

Hoặc cùng anh chết.